Tiên Ấn

Quyển 1 - Chương 46: Sự giác ngộ của kẻ mạnh




Dịch giả: nhatchimai0000

Dưới ánh mắt khác thường của nhóm Chu Bát, Tiểu Thần và Trần Tịch hiên ngang chắn cửa động lại ra vẻ không cho phép ai bỏ đi.

Thấy cảnh tượng như vậy, khuôn mặt của Chu Bát và vài tên thủ hạ lộ ra vẻ căng thẳng.

Đều là sai dịch quặng mỏ của Ngự Khí Tông, Chu Bát không xa lạ gì cái mặt hai người Tiểu Thần, Trần Tịch. Trong vòng một năm ngắn ngủn, hai người này từ thân phận một người mới đến chưa biết cái gì bắt đầu liều chết đánh nhau, trải qua hàng chục trận đánh giết mà không bị thua lần nào nên ác danh hầu hết quặng mỏ nô đều biết. Cho nên, thông thường chỉ cần không chạm đến ích lợi cá nhân thì sẽ không có tên nô đầu [DG: đầu gấu trong nhóm quặng nô] nào đi gây chuyện với hai người, thậm chí còn có không ít nô đầu liên tục tìm mọi cách mời chào bọn họ gia nhập băng nhóm.

Băng của Chu Bát chỉ có thể coi là tầm trung trong các thế lực Tiên nô quặng mỏ. Băng nhóm của y không dám làm bậy chống lại mấy tên khó giải quyết như Tiểu Thần và Trần Tịch.

"Tiểu tử, các ngươi muốn làm gì?"

Nghe Chu Bát chất vấn, Tiểu Thần hùng hùng hổ hổ nói: "Làm gì? Ông trời trên cao con mẹ nó, các ngươi ở trong này khi dễ huynh đệ của ta mà còn dám không biết xấu hổ hỏi chúng ta muốn gì sao? Làm cái em gái ngươi ấy!"

"Huynh đệ ngươi?"

Chu Bát rùng mình rồi cười lạnh nói: "Ngươi nói sao thì là vậy ư? Chẳng nhẽ muốn dây máu ăn phần ư?"

"Ăn phần cái em gái ngươi ấy!"

Tiểu Thần tức giận nói: "Các ngươi cướp tiên thạch của huynh đệ ta, còn không mau trả lại cho nó!"

Chu Bát bĩu môi nói: "Cái gì mà cướp với không cướp, ngươi đừng có mà ngậm máu phun người. Chúng ta chỉ ở trong này tán gẫu mà thôi, thằng béo này sợ bị người khác bắt nạt nên tự nguyện dâng tiên thạch cầu chúng ta che chở, chúng ta còn chưa chạm một ngón tay vào người hắn, không tin ngươi hỏi huynh đệ của ngươi đi... Thằng béo kia, ngươi nói xem có đúng thế hay không?"

Trong khi nói chuyện, ánh mắt bất thiện của Chu Bát nhìn chằm chằm vào Nguyên Minh Tử, gã khúm núm gật gật đầu mà không dám phản bác.

"Đúng cái con em gái ngươi! Thằng béo chết bầm nhà ngươi có phải trả tiền cho chúng nó hay không?"

Tiểu Thần xông lên hung hăng tát cho ba tát, có cảm giác gã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tiếp theo gã quay sang nói với Chu Bát: "Trả lại tiên thạch mau lên, nếu không đừng trách ta không khách khí với ngươi!"

"Hừ! Muốn động thủ hả? Ta muốn xem ngươi không khách khí thì như thế nào đấy!"

Chu Bát cũng không phải là đèn cạn dầu. Y bị người ta quát mắng như thế nếu như không ngang tàng thì sau này còn ai dám lăn lộn cùng y.

Song phương lời qua tiếng lại, không khí trở nên ngưng trọng.

Trần Tịch thấy đối phương nhìn mình cảnh giác nên vội vàng lui về phía sau một bước, vẻ mặt chất phác hỏi: "Ngươi... các ngươi nhìn ta làm gì? Ta không thích đánh nhau, ta chỉ là một người đi ngang qua thôi..."

Nghe thấy thế, Chu Bát thoáng thở ra nhẹ nhàng, xem ra đối phương không đồng lòng hiệp sức. Như vậy càng dễ xử lý.

Nhưng bất ngờ, Trần Tịch lao nhanh đến, hắn điều khiển hai đạo hàn quang lao tới Chu Bát.

Cùng lúc đó, Tiểu Thần cầm một thanh phi kiếm màu sáng bạc xông vào từ bên kia, mục tiêu cũng là Chu Bát!

Bắt giặc đầu tiên phải bắt kẻ cầm đầu, đây là thủ đoạn nhất quán của hai người, chiến thuật này đã ăn ý với nhau trong một năm lại đây.

"Xú tiểu tử, dám lừa ta, xông vào đây với ta đi!"

Mọi người gầm lên giận dữ rồi cùng động thủ.

Dù gì Chu Bát cũng là người lão luyện, khi gặp nguy hiểm liền vận chuyển tiên nguyên theo bản năng chống đỡ. Năm tên thủ hạ phía sau đều lấy linh khí của bản thân ra rồi ném về phía Tiểu Thần và Trần Tịch!

"Bình bình bình!"

Một loạt tiếng va chạm kịch liệt vang lên, chỉ trong chớp mắt đã có ba người bị hất bay vào tường đá.

Chu Bát bị một đạo hàn quang đánh trúng bụng, y ngã lăn trên mặt đất khóc thét vì đau đớn, Tiểu Thần và Trần Tịch cũng bị đánh cho thương tích đầy mình. Tuy nhiên chỉ sau một lát, hai người lập tức lồm cồm bò dậy rồi lại phóng về phía Chu Bát.

Lúc này Chu Bát đã có chuẩn bị, các thủ hạ bảo vệ Chu Bát nên một hồi chiến đấu ác liệt lại diễn ra.

Lấy hai địch năm, Tiểu Thần và Trần Tịch không chiếm được chút ưu thế nào. Nhưng bọn họ cũng không phải hạng người dễ chọc, lúc nào đánh nhau cũng thường là là lấy thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng, xuống tay vô cùng tàn nhẫn vào những nơi trí mệnh, quả thực xuống tay hung tàn tới cực điểm!

Đối mặt loại đấu pháp liều mạng này, nhóm Chu Bát kinh hồn táng đởm, bó tay bó chân.

...

"Đừng, đừng đánh nữa, các ngươi đừng đánh nữa..."

Nguyên Minh Tử sợ đến mức co quắp thân hình ngồi nép vào một góc.

Hắn sợ, hắn sợ cái chết, cả người hắn sợ đến mức run bắn không dám đứng lên phản kháng. Hắn nghe thấy tiếng kêu gào của Tiểu Thần và Trần Tịch, hắn nhắm chặt con mắt, bịt kín lỗ tai.

Sinh mệnh, tình nghĩa, tôn nghiêm, cái nào đáng quý hơn?

Giờ khắc này, trong lòng Nguyên Minh Tử đầy những mâu thuẫn, hắn hy vọng mình có thể có được lực lượng to lớn biết bao, ít nhất hắn sẽ không trơ mắt nhìn thấy bằng hữu, đồng bọn của mình bị người khác bắt nạt, nhưng tiếc là hắn cũng không có cái giác ngộ của kẻ mạnh.

Kẻ mạnh, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, cười lớn với trời cao.

Kẻ mạnh, dũng cảm gan dạ, không chịu uốn gối.

Kẻ mạnh, đứng trên vạn người áp đảo chúng sinh, ý chí hoá thành lực lượng.

Đây mới là tư thái mà kẻ mạnh phải có.

...

"Nguyên Minh Tử, nhà ngươi là đồ nhát gan!"

"Thằng béo đáng chết, ngươi chỉ biết chạy trốn thôi sao?"

"Ta sợ! Ta sợ lắm! Tiểu Thần, lão Trần... Thật xin lỗi, thật sự thật xin lỗi! Ta không xứng làm huynh đệ của các ngươi... Ta không xứng..."

Tâm tư chạy loạn trong đầu trăm ngàn lần, trong cơn hoảng hốt, một bóng dáng hiện ra trong óc Nguyên Minh Tử.

Cái lưng kia rất thẳng, can đảm dứt khoát, tinh thần bất diệt, giống như một hạt giống chôn sâu trong sinh mệnh hắn, giờ đây dần dần mọc rễ nẩy mầm dần dần lớn lên!

Kích đấu vẫn đang diễn ra, hai thân ảnh bị thương lắc lư liên hồi, dường như lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Kích thích ở trong lòng Nguyên Minh Tử càng ngày càng sâu, cuối cùng không kiềm chế được mà bộc phát ra!

"A -- "

Trong gào lên giận dữ, Nguyên Minh Tử liều lĩnh xông lên phía trước, trong tay hắn chỉ cầm một cái dùi xấu xí.

Mạnh mẽ không phải chỉ là khái niệm tuyệt đối là dành cho sức lực, có đôi khi chỉ phụ thuộc vào ý niệm đơn giản trong đầu.

...

Với sự gia nhập của Nguyên Minh Tử, tranh đấu càng thêm hỗn loạn nhưng thế cục cũng dần dần rõ ràng.

"Lão đại, bọn nó điên rồi, tất cả đều điên rồi!"

"Chạy! Chúng ta chạy thôi!"

"Xú tiểu tử, các ngươi chờ đấy."

Chống lại ba người liều mạng, Chu Bát và thủ hạ cạn sạch dũng khí, cuối cùng chỉ còn cách bỏ tiên thạch lại để thoát khỏi nơi đây.

...

"Ông trời trên cao ôi, con mẹ nó thật là thống khoái!"

Ba người đặt mông ngồi xuống đất, lưng dựa vào nhau rồi đột nhiên cất tiếng cười to.

"Thằng béo đáng chết, ngươi thế nào rồi?"

Tiểu Thần hỏi Nguyên Minh Tử, các vết thương trên người khiến thần kinh hắn đau đớn.

"Ta... Ta không sao."

Nguyên Minh Tử cảm thấy ấm áp trong lòng, ghé đầu xuống hỏi: "Tiểu Thần, lão Trần, ngươi... Sao các ngươi lại đến đây?"

"Chúng ta chỉ đi ngang qua mà thôi."

Trần Tịch tùy ý nhún vai vẫn nói những câu cũ rích.

Tiểu Thần đảo cặp mắt trắng dã nói: "Ta bảo lão Trần này, giờ không phải là lúc khiêm tốn, ngươi có thể nói gì đó có ích được không? Nói thẳng là được, chúng ta tuy không thích bộ dáng suốt ngày sợ sệt của ngươi, nhưng tốt xấu gì cũng là huynh đệ cùng nhau tới đây, sao có thể không quan tâm đến ngươi chứ? Chúng ta không yên lòng với ngươi cho nên lúc nào cũng ở gần ngươi, vừa mới nghe được động tĩnh liền chạy tới ngay."

"Tiểu Thần, lão Trần, ta... Ta còn tưởng các ngươi..."

Lời đến miệng rồi nhưng Nguyên Minh Tử nghẹn ngào không nói ra được. Hắn biết mình có tật nhát gan yếu đuối, hắn vốn nghĩ rằng Tiểu Thần và Trần Tịch khinh thường mình nên mới bỏ đi, xem ra mình đã hiểu lầm rồi.

"Thằng béo đáng chết, khóc cái gì mà khóc, ngươi không thể giống nam nhân ư, vứt cái tính đàn bà của ngươi đi!"

Tiểu Thần mắng ngoài miệng nhưng trên mặt lại cười cười.

"Cám ơn! Cám ơn các ngươi!"

"Cám ơn cái em gái ngươi à, ta giúp được ngươi một lần nhưng không giúp ngươi cả đời được..."

"Đúng vậy, ta không thể lần nào cũng đi ngang qua đây."

"Ta hiểu."

"Bỏ đi bỏ đi, về quáng trường rồi nói sau."

...

------------