Tiên Ấn

Quyển 1 - Chương 40: Đạo Huyền môn đồ




Dịch giả: huyprohtbk

Nhanh chóng chạy một mạch trở về, Bạch Mộc Trần cẩn thận đi tránh qua những ba vị Tiên Sĩ để lặng lẽ trở lại Nô Thị.

Hắn luyện tập ở rừng hoang đã hơn nửa tháng, về đến Nô thị ồn ào náo động khiến Bạch Mộc Trần cảm thấy thân thiết, đồng thời cũng gây cho hắn sự trống rỗng vô cớ.

Hắn hiểu rõ bản thân mình chưa bao giờ thuộc về nơi này, một ngày nào đó cũng sẽ phải rời đi. Trước kia hắn cảm thấy tương lai rất mù mịt, nhưng hiện tại hắn tràn ngập hy vọng đối với tương lai, chính xác phải là tràn ngập hy vọng với phù đạo.

Thuật cộng hưởng phù [DG: sau này sẽ dịch là thuật cộng hưởng cho nó dính tý kỹ thuật] là thủ đoạn chiến đấu khác với phù đạo truyền thống, không giống với bất kỳ một loại công pháp gì, cũng không thuộc bất kỳ một loại tiên quyết gì.

Từ trước đến nay, tiên phù chịu sự ước thúc của cấp bậc, mỗi tấm tiên phù chỉ có thể thực hiện một cách đơn độc, uy lực rất hữu hạn. Mà Thuật cộng hưởng phù lấy lực lượng của từng tấm tiên phù giao thoa trùng hợp với nhau, gắn bó với nhau để cộng hưởng uy lực. Kể từ đó, ưu thế của tiên phù có thể phát huy đến cực điểm, uy lực của nó tất nhiên không cần nói cũng biết.

Mặt khác, Thuật cộng hưởng phù không cần tiêu hao quá nhiều tiên nguyên, cũng không có nhiều hạn chế, chỉ cần hiểu được cách vận dụng thần thức. Đây chính là điểm mấu chốt của thuật, nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ, tất cả Tiên Sĩ đều có thể làm được, bao gồm cả Tán Tiên bị thiên đạo vứt bỏ.

Nghĩ đến Tán Tiên, trong lòng Bạch Mộc Trần cảm khái vạn phần.

Tuy rằng Tán Tiên không có căn cơ, nhưng thần thức của Tán Tiên cùng Tiên Sĩ chính thống không có gì khác biệt, cũng không có sự thiếu hụt bẩm sinh. Từ phương diện này mà nói, hai bên có thể nói là cùng đứng ở một xuất phát điểm. Chỉ tiếc là thần thức mạnh hay yếu lại do cảnh giới tu vi của Tiên Sĩ quyết định, trừ phi là trải qua kỳ ngộ đặc thù nào đó, nếu không rất khó đề thăng mạnh mẽ. Nhìn từ mặt này thì giữa hai bên lại cách một khoảng cách không thể vượt qua.

Bạch Mộc Trần hiểu rõ thuật cộng hưởng phù tất nhiên còn có rất nhiều chỗ thiếu hụt, thậm chí có vài thứ chỉ có thể ngầm hiểu mà căn bản không biết cần phải nói thế nào để truyền thụ cho người khác. Xem ra muốn hoàn thiện thuật này, hắn còn phải đi một đoạn đường dài nữa.

Đương nhiên, điều trọng yếu nhất trước mắt là phải tìm cho mình một bộ công pháp chuyên rèn luyện thần thức, đề thăng tâm cảnh.

Đáng tiếc theo Bạch Mộc Trần biết thì công pháp chuyên rèn luyện thần thức, tâm cảnh vô cùng hiếm thấy. Mặc dù dựa theo số lượng tin tức khổng lồ mà Cổ Thiên Hành truyền thừa cho mình cũng không tìm thấy loại công pháp này. Còn những phương pháp khác... thật ra rất nhiều tiên tông cổ xưa từng vì đệ tử mà thiết lập nơi luyện tâm, thông qua loại hoàn cảnh đặc thù này kích thích tâm thần, đề thăng tâm cảnh rất nhanh.

Chẳng lẽ mình cần phải gia nhập tiên tông?

Ý niệm vừa mới nổi lên, Bạch Mộc Trần liền lắc đầu cười khổ, không phải cách này không được mà là không thích hợp với mình. Hắn thân là Tiên nô, mới rồi thật vất vả lắm mới khôi phục tự do, sao lại nhảy vào trong hố lửa chứ, đây không phải là tự tìm đường chết sao! Huống chi, cho dù gia nhập tiên tông với thân phận địa vị của hắn căn bản không có khả năng được vào những địa điểm trọng yếu này, có gia nhập cũng chỉ lãng phí thời gian vô ích.

Lộ mạn mạn hề, nhậm trọng nhi đạo viễn! [DG: Đường xa diệu vợi, gánh nặng này biết bao giờ mới xong]

Trong lòng miên man với trăm mối suy nghĩ, chẳng mấy chốc Bạch Mộc Trần đã đến bên ngoài Tàn Thư Tập.

"Ứ!?"

Bạch Mộc Trần đang định đẩy cánh cửa đi vào trong, trong lòng bỗng dưng cảm thấy cảnh giác... Bên trong có người!

"Kẹt kẹt..."

Cửa phòng tự động mở, một thân ảnh cao gầy hiện ra.

Người này tầm tuổi trung niên, dưới cằm có một chòm râu ngắn, tóc đen dài chỉnh tề, quần áo màu trắng sáng bất phàm. Ánh mắt của y thật đáng lưu ý, nó vừa sắc bén vừa lạnh như băng lại có vài phần âm trầm, ở mi tâm có Tiên Ấn hình ngôi sao lóe ra ánh sáng màu xanh yếu ớt, đúng là một vị Thiên Tiên.

Nhìn thấy Tiên Ấn hình ngôi sao, Bạch Mộc Trần bỗng rùng mình. Hắn nhớ là Tiên Ấn của Cổ Thiên Hành cũng là hình ngôi sao.

"Tiểu nhân bái kiến đại nhân... Xin hỏi đại nhân tới đây có chuyện gì phải làm ư?"

Bạch Mộc Trần bước nhanh về phía trước cung kính thi lễ với Tiên Sĩ trung niên. Hắn dám quả quyết người này có quan hệ gì đó với Cổ Thiên Hành.

"Ngươi là Tiên nô trông coi thư lâu?"

Tiên Sĩ trung niên khoanh tay đứng yên. Y thản nhiên dò xét Bạch Mộc Trần không che giấu sự chán ghét trong lòng.

"Tiểu nhân đúng là người trông coi trong này, không biết đại nhân có phân phó gì không?"

Bạch Mộc Trần cung kính lấy ra ngọc bài chủ quản Tàn Thư Tập mà không hề để ý đến ánh mắt coi thường của đối phương. Trong mắt rất nhiều Tiên Sĩ, Tiên nô chính là sinh linh dơ bẩn không chịu nổi. Từ lâu lắm rồi hắn đã quen với ánh mắt như vậy.

Tiên Sĩ trung niên nhận lấy ngọc bài, hờ hững nhìn thoáng qua, sau đó gật đầu nói: "Ta gọi là Quách Nam, là môn đồ của Đạo Huyền Môn đóng ở Nhất Trung Thiên..."

Nghe đến đó, tâm thần Bạch Mộc Trần chấn động mạnh!

Đạo Huyền Môn, đó là một trong bốn đại Tiên Giáo nổi danh cùng Phi Thăng Điện, khó trách các thế lực trong Nô Thị không dám tới Tàn Thư Tập gây phiền toái. Hắn thật không ngờ tới phía hậu trường của thư lâu nho nhỏ này lạilà Đạo Huyền Môn.

"Chẳng lẽ Cổ tiền bối là người của Đạo Huyền Môn? Nếu Cổ tiền bối thật sự là người của Đạo Huyền Môn, vậy vì sao hắn lại ẩn cư ở đây? Còn con gái của Cổ tiền bối nữa, vì sao cô ta lại thành đệ tử của Phi Thăng Điện?"

Từng vấn đề xoay xoay trong đầu Bạch Mộc Trần, trong khi hắn đang miên man suy nghĩ thì thanh âm của Quách Nam tiếp tục vang vọng bên tai hắn:"Lần này Quách mỗ phụng lệnh của thượng giới thu hồi Tàn Thư Tập..."

"Cái gì!?"

Vẻ mặt Bạch Mộc Trần kinh ngạc đứng sửng sờ ở đương trường, tin tức bất thình lình này thực sự khiến hắn không biết phải làm sao.

Thấy vẻ mặt khó có thể tin của đối phương, Quách Nam không kiên nhẫn mà lặp lại một lần nữa: "Ta vừa rồi đã nói, thượng giới hạ lệnh thu hồi Tàn Thư Tập, hiện tại việc ở đây do Quách mỗ tiếp nhận."

"Đại nhân, việc này..."

Trong lòng Bạch Mộc Trần phát lạnh, không biết nên nói cái gì. Khi Cổ Thiên Hành ra đi có dặn hắn trông nom thư lâu cho thật tốt, nhưng không ngờ mới chỉ chớp mắt đã có người đến tiếp quản nơi đây.

Nghĩ đi nghĩ lại, Bạch Mộc Trần thấy sự tình có điểm kỳ quái.

Cổ Thiên Hành tốt xấu cũng từng là Đại La Kim Tiên cửu phẩm, với địa vị này Đạo Huyền Môn quả là không nên làm chuyện tuyệt tình như vậy mới đúng, nhưng giờ đã xuất hiện tình huống như vậy rồi thì chỉ có hai cách giải thích, nếu không phải Cổ Thiên Hành đã xảy ra chuyện, thì là đối phương có mục đích khác.

Cổ Thiên Hành gặp chuyện không may hay không cũng không thể biết được, ngược lại là thái độ của Đạo Huyền Môn khiến Bạch Mộc Trần rất lạ lùng khó hiểu.

Kỳ thật, Tàn Thư Tập nho nhỏ ở trong mắt còn quái vật lớn như Đạo Huyền Môn căn bản chẳng là cái gì, cần gì phải phái một Thiên Tiên tới tiếp quản chứ? Đạo Huyền Môn sở dĩ vội vã thu hồi nơi này chắc là có quan hệ đến Cổ Thiên Hành ư? Liên tưởng đến thiếu niên Kim Tiên Hoa Tử Lệ mấy ngày trước xâm nhập vào đây, ý nghĩ trong lòng Bạch Mộc Trần dần dần rõ ràng. Nói vậy, Đạo Huyền Môn và Phi Thăng Điện đều là đang tìm một thứ nào đó, mà thứ này ở trong tay Cổ Thiên Hành cho nên bọn họ mới phải tới đây tìm kiếm.

Suy nghĩ đến đây, Bạch Mộc Trần cảm thấy rất tò mò, không hiểu là thứ trọng yếu gì mà tới những hai môn phái đầu sỏ trong Đại tiên giới tranh nhau tìm kiếm? Hắn nhớ rõ khi Cổ Thiên Hành ra đi, ngoại trừ lưu lại một cái ngọc giản ghi lại kinh nghiệm tu hành thì không để lại cái gì khác.

...