Dịch giả: traitimbanggo
Trong bóng đêm vô tận, từng bóng dáng quen thuộc thoáng hiện ra trước mắt.
Bạch Mộc Trần muốn duỗi tay chạm vào nhưng lại thấy quá xa xôi.
Hư không vô hạn, từng đạo tia chớp màu tím đánh xuống ầm ầm xé rách tất cả ảo giác, cuối cùng tiêu tán thành vô hình.
Cửu trọng thiên kiếp, vạn lôi tịch diệt.
Tiên ma một niệm, hằng cổ phục nhiên.
...
"Sư tôn —— "
Gầm lên giận dữ, Bạch Mộc Trần từ trong cơn ngủ say bừng tỉnh lại, màu máu trong đôi mắt chưa tan, một loại khí tức bi thương thẩm thấu vào chỗ sâu trong linh hồn hắn.
Rốt cuộc là hận ý như nào? Lại là tang thương như nào?
Không có tiếng động gì, không có sinh mệnh gì chuyển động, trời đất cũng vì thế mà trầm lặng!
Từng đoạn ký ức hiện lên trong đầu Bạch Mộc Trần, từ ban đầu đến hiện tại, giống như là bức tranh về cuộc đời của chính mình, trên mặt hắn tràn ngập vẻ buồn vui hợp tan, hỉ nộ ái ố.
Giờ khắc này, tâm hắn như tro tàn.
Giờ khắc này, hàng vạn sự nhớ nhung của hắn đều bị dập tắt.
Giờ khắc này, hắn mờ mịt thất thố.
...
Thời gian dần dần trôi qua, không có qua khứ mà cũng chẳng có tương lai.
Bạch Mộc Trần cứ đợi yên lặng như vậy, hắn không biết vì sao mình còn sống, cũng không biết mình nên làm gì, hắn chỉ biết là cảm giác còn sống cũng không tốt đẹp như mình tưởng tượng.
Tu tiên hơn ba trăm năm, trải qua ngàn nan vạn hiểm, không vì thành tiên thành đạo mà chỉ vì thù hận. Mà nay, thân vẫn đạo tiêu, duy chỉ lưu lại một luồng tàn hồn có thể sống tạm bợ, hết thảy cũng đáng giá sao?
Đáng giá sao?
Đương nhiên đáng giá!
Hối hận sao?
Chưa bao giờ hối hận!
Kiên trì sao?
Tuyệt không buông tha!
Mỗi lần tự hỏi mình một câu, nội tâm Bạch Mộc Trần liền kiên định thêm một phần, có lẽ đây là lý do duy nhất mà hắn sống sót.
"Nhân sinh tại thế, thảo mộc nhất thu"
Tám chữ ngắn ngủn này lại nói lên hết đạo lý của sinh mệnh. Có một số việc vô luận là đúng hay sai đều không hỏi giá trị, không sợ hãi không ngại ngần, không oán không hối hận.
...
————————————
Không biết qua bao lâu, Bạch Mộc Trần dần dần thu liễm tâm thần, bắt đầu dò xét hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một không gian kỳ diệu, ngũ quang thập sắc, lộng lẫy rực rỡ, nhưng kỳ quái là trong này không có trời, không có đất, ngoài ba trượng đều là một mảnh mơ hồ, trong không gian tràn ngập Tiên Linh Chi Khí tinh thuần cuồn cuộn.
"Tiên Linh Chi Khí thật đậm đặc, đây rốt cuộc là nơi nào?"
Đang ở một nơi lạ lẫm nhưng trong lòng Bạch Mộc Trần không hiện ra chút bối rối nào. Hơn ba trăm năm tiên lộ bụi mù sớm làm cho ý niệm hắn như một, tâm vững như bàn đá không bị ngoại vật lay động, huống chi bây giờ hắn nản lòng thoái chí, căn bản không muốn để ý tới những thứ khác. Nhưng khi hắn cúi đầu nhìn thân thể mình như ẩn như hiện, trong lòng vẫn là nhịn không được nổi lên một trận chua xót.
Bạch Mộc Trần biết rõ tình huống bản thân mình... Dưới thiên kiếp, thân thể binh giải, nếu không phải Nguyên anh may mắn trốn vào thông đạo hư không, chỉ sợ mình sớm đã bụi bay khói diệt. Dù là như thế, tình huống hiện tại của hắn cũng là xấu tới cực điểm, một khối Nguyên anh hoàn toàn không có căn cơ, ngay tư cách đầu thai chuyển thế cũng không có, nếu không nhanh chóng ngưng luyện thân thể Tán Tiên thì sớm hay muộn cũng sẽ biến mất trên thế gian này.
Tán Tiên là gì?
"Tán" ý là không có căn cơ, lấy thân thể không có căn cơ ngưng tụ thành tiên là Tán Tiên.
Loại Tiên Sĩ không có căn cơ này vì mất tiên thể mà không thể vào luân hồi, không đạt được đại đạo, xem như là người bị ông trời vứt bỏ, mỗi một ngàn năm phải chịu thiên kiếp trừng phạt, chỉ có vượt qua Cửu Trọng Tán Tiên Kiếp, mới có thể thành tựu Chân Tiên chi đạo. Nhưng tiếc là từ tiên lịch vạn vạn năm đến nay còn không có nghe nói ai có thể lấy Tán Tiên chi tư thành tựu Chân Tiên chi đạo, không thể không nói vận mệnh Tán Tiên nhất định là một loại bi ai.
Đương nhiên, nếu có thể còn sống thì không ai nguyện ý chết đi, cho dù chỉ là một sinh mệnh hèn mọn cũng sẽ ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Dù sao, con kiến còn ham sống huống chi là người tu tiên theo đuổi trường sinh.
Nghĩ đến mình phải tu "Tán Tiên", Bạch Mộc Trần cười cười chua xót.
Ngày đó đánh xuống Cửu Trọng Thiên Kiếp, chính mắt hắn nhìn thấy vị Tán Tiên của Thiên Nhất Môn kia hồn phi phách tán, hóa thành bụi bặm, không nghĩ tới hiện tại mình cũng phải đi lên con đường Tán Tiên. Hiện trạng như thế không thể không khiến cho người ta cảm khái, cừu hận quả thật làm cho người ta điên cuồng.
Đối mặt sự thật, Bạch Mộc Trần cũng không nghĩ nhiều, mạnh mẽ xua tan tạp niệm trong lòng rồi xốc lại tinh thần. Hắn phải sống sót bởi vì hắn có lý do phải sống, cho dù lý do này nhỏ bé không đáng kể, cho dù tương lai hy vọng xa vời, hắn cũng phải sống, bởi vì có sống thì mới có hi vọng.
...
Tâm thần ngưng tụ, Bạch Mộc Trần nhẹ nhàng cử động hai tay, linh quang vờn quanh đầu ngón tay diễn biến ra một đạo Tụ Linh Pháp Quyết đơn giản nhất để ngưng tụ nguyên khí.
Muốn trở thành Tán Tiên nhất định phải dùng số lượng lớn Tiên Linh Chi Khí tẩy rửa Nguyên anh, nếu như tại tu tiên giới, Tiên Linh Chi Khí loãng chỉ có thể tìm ngoại vật thay thế, tìm lối khác ngưng tụ thân thể Tán Tiên. Mà ở trong không gian có Tiên Linh Chi Khí khổng lồ này thì Bạch Mộc Trần cũng không cần lo lắng những điều đó.
Tiên Linh Chi Khí nhẹ nhàng mờ ảo tưới nhuần Nguyên anh vô cùng ôn hòa.
Từng tia từng tia, từng luồng từng luồng.
Với sự hấp thu Tiên Linh Chi Khí ngày càng nhiều, đầu ngón tay Bạch Mộc Trần xuất hiện một đạo lốc xoáy cực lớn khiến cho Tiên Linh Chi Khí trong không gian hội tụ lại xung quanh và hình thành một cái kén ánh sáng cực lớn bọc lấy hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn, ánh sáng chiếu ra bốn phía.
...
Trong không gian kỳ dị này không cảm giác được thời gian trôi đi.
Chỉ một lần suy nghĩ như là đã trải qua vài kỷ nguyên, hoặc như là chỉ trong nháy mắt.
Nguyên anh dưới sự tẩy lễ của Tiên Linh Chi Khí bắt đầu dần dần lột xác, chân nguyên linh lực pha tạp chuyển hóa thành tiên nguyên tinh thuần, đây là một bước thành tiên quan trọng nhất, thoát thai hoán cốt, hóa phàm thành tiên, ý là tiên luyện.
"Xuy xuy xuy!"
Mấy trăm vạn vòng linh lực trải qua sự tẩy luyện của tiên khí chậm rãi chuyển hoá thành tiên nguyên...
Một vòng... Mười vòng... Trăm vòng... Cuối cùng, tại ba trăm vòng mới ngừng lại được.
Tiên Linh Chi Khí đạt tới bão hòa, Nguyên anh không thể thừa nhận thêm nữa.
Sau một lát thì cái kén lớn vỡ ra, hào quang tắt đi, rồi một thân ảnh cao gầy dần dần hiện ra.
Thân hình cao gầy của Bạch Mộc Trần đứng ngang nhiên, da thịt trong suốt sáng long lanh không có một tia tạp chất, tóc dài đen bóng không gió mà bay, quanh thân tiên khí lượn lờ, phiêu dật bất phàm. Nhất là hai mắt hắn, ánh mắt thâm thúy lóe lên màu đỏ rồi lại lộ ra vẻ bi thương lạnh nhạt. Trải qua tẩy lễ của sống và chết, trên người hắn có thêm một loại khí chất siêu thoát vạn vật.
"Thành tiên thành ma, vạn kiếp bất phục, một khi đã lựa chọn cũng không nên hối hận, từ nay về sau ta là Tán Tiên..."
Bạch Mộc Trần vung tay lên buộc tóc lại thả xuống bên hông rồi huyễn hóa ra một kiện đạo bào rộng thùng thình che lấp thân thể, rồi sau đó tiên mang nội liễm, cả thân hình giống như một tu đạo chi sĩ bình thường.
Làm xong này hết thảy, Bạch Mộc Trần đang định ra bên ngoài tìm tòi thì phía trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một hắc động, nghịch chuyển mà lên rồi mạnh mẽ hút hắn vào trong mà không chấp nhận nửa điểm phản kháng.
Sau đó, hắc động biến mất.
...
————————————
"Đây là nơi nào?"
Trước mắt sáng ngời, Bạch Mộc Trần đột nhiên xuất hiện ở bên trong một quảng trường cực lớn, xung quanh đứng đầy người, ít nhất cũng có mười vạn người. Những người này ai cũng ảm đạm không nói, vẻ mặt quái dị như là đang chờ đợi cái gì.
Nơi đây vô cùng rộng lớn, trên quảng trường cực lớn yên tĩnh đến mức đáng sợ, không khí có chút quỷ dị!
Bạch Mộc Trần liếc nhìn xung quanh, có nam có nữ, có già có trẻ, mà bên ngoài những người này tiên nguyên tràn đầy, không hề có căn cơ, không ngờ tất cả đều là thân Tán Tiên!
Tại sao có thể như vậy? Trên thế gian sao lại có nhiều Tán Tiên như vậy? Bọn họ từ đâu tới? Vì sao tụ tập ở nơi này? Đây rốt cuộc là nơi nào?
Ý niệm chuyển động nhanh chóng, trong lòng Bạch Mộc Trần bắt đầu dậy lên một chút bất an. Hắn cưỡng chế cảm xúc rung động, vận chuyển tiên nguyên trong cơ thể, nhưng vào lúc này có một cỗ lực lượng từ trên trời giáng xuống, giống như cự sơn áp đỉnh giam cầm hắn lại, càng phản kháng thì áp lực càng lớn.
Bạch Mộc Trần không thể động đậy, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi. Tu tiên vài trăm năm, đây là lần đầu tiên hắn gặp tình huống như vậy, không có chút sức phản kháng nào, giống như tánh mạng không nằm trong sự khống chế của mình.
Khó trách người trong này cũng không nói lời nào, thừa nhận áp lực cực lớn như thế thì ai còn có thể nói được chứ.
Lại nhìn phụ cận, thỉnh thoảng lại có bạch quang thoáng hiện, đều là một vị Tán Tiên buông xuống quảng trường. Bọn họ cũng đều có vẻ mặt mờ mịt đứng ở tại chỗ, không biết làm gì, lại càng không dám vọng động.
Thấy cảnh tượng như vậy, trái tim Bạch Mộc Trần băng giá tới cực điểm, một loại dự cảm không may tràn ngập trong lòng hắn. Đáng tiếc là mặc cho hắn giãy dụa như thế nào thì tiên nguyên trong cơ thể cũng không hề có động tĩnh.
Ký đến chi, tắc an chi.
Bạch Mộc Trần thấy giãy dụa không có kết quả, đành phải yên lặng đứng đợi tại chỗ, hòa nhập với đám đông và tận lực không cho để mình biểu hiện ra điều gì khác thường.
...
Trên bầu trời mây mù lượn lờ làm cho người ta thấy không rõ chân thật.
Chính giữa quảng trường có một pho tượng nam tử cao tới nghìn trượng đứng sừng sững, chạm trổ tinh tế, tỏa hào quang vạn trượng.
Bạch Mộc Trần ngẩng đầu nhìn pho tượng nam tử một cách cẩn thận... Mặc cửu long bào, đầu đội tử kim quan, râu ngắn tóc dài, khí độ phi phàm, toàn thân lộ ra một loại uy thế quân lâm thiên địa, bễ nghễ thương sinh. Ở trước mặt hắn, tựa hồ tất cả sinh mệnh đều nhỏ bé và hèn mọn, giống như hết thảy trên thế gian đều phải thần phục. Nhất là đôi mắt của nam tử kia chiếu rọi ra quang mang kỳ dị, khắc sâu vào trong linh hồn làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Vĩ ngạn! Đồ sộ! Hùng kỳ! Không thể vượt qua!
Bạch Mộc Trần kinh ngạc nhìn pho tượng kia, nội tâm rung động không lời nào có thể diễn tả được. Không chỉ là hắn, những người còn lại cũng bị kinh sợ do uy thế của pho tượng mà không tự chủ được sinh ra vẻ thần phục.
Đúng vậy! Chính là pho tượng này phát ra cấm chế làm mọi người ở đây không thể động đậy!
...
Không bao lâu sau, cả quảng trường tràn ngập ánh sáng bảy màu, một hư ảnh cực lớn dần dần hiện ra bao trùm cả bầu trời.
"Các ngươi không cần kinh hoảng, đây là thượng giới tiên cảnh "Nhất Trung Thiên", bản tọa là Kim Tiên trấn thủ Tẩy Tiên Trì này..."
Một thanh âm trầm mạnh hào hùng truyền vào trong tai, bên trong vẻ ôn hòa mang theo một chút uy nghiêm.
Tiên nhân! Đây mới thực sự là tiên nhân!
Chính cái gọi là thiên uy khó dò, ý chí tiên nhân cũng giống như ý chí của trời đất, chỉ cần một ý niệm nho nhỏ liền có thể làm người ở đây sụp đổ tâm thần, không sinh ra được nửa điểm kháng cự.
Mọi người kinh sợ không thôi nhìn lên bầu trời, muốn nói chuyện lại không mở miệng được... Trong này dĩ nhiên là Tiên Giới, là nơi người tu tiên tha thiết ước mơ đi đến trong truyền thuyết!
Nhưng là nghe tin tức như thế nhưng không ai cảm thấy hưng phấn hoặc kích động, ngược lại cảm thấy từng đợt hàn ý nổi lên. Cho dù bọn họ không biết tình huống cụ thể của Tiên Giới nhưng dùng ngón chân mà nghĩ cũng hiểu một điều, tại Tiên Giới nơi mà tiên nhân nhiều như cây cỏ thì một gã Tán Tiên có thể có địa vị gì chứ.
Trong đầu Bạch Mộc Trần tràn ngập sự mê mang, tựa như có cái gì đó đang cướp đoạt ý chí của hắn mà hắn vô lực phản kháng.
Sự sợ hãi vô hình tràn ngập trong lòng mọi người, chỉ nghe thanh âm trên bầu trời kia tiếp tục nói: "Có thể tụ tập tại nơi đây cũng là tiên duyên, hôm nay các ngươi đã tu thành thân thể Tán Tiên ở trong Tẩy Tiên Trì, vậy là có thể nhập Tiên Tịch..."
Vẻ mặt mọi người đều hiện lên vẻ phức tạp, nếu có lựa chọn thì ai muốn tu luyện Tán Tiên chứ? Một ngày là Tán Tiên thì cả đời là Tán Tiên, không thể vào luân hồi, không đạt được đại đạo, ngàn năm sau thân tử đạo tiêu, đến tột cùng là tiên duyên hay là nghiệt duyên?
Điều may mắn duy nhất là không quản nói như thế nào thì ít nhất bọn họ vẫn còn sống.
...
"Canh giờ đã đến, bản tọa liền đưa các ngươi vào bản ghi chép các điện, hy vọng về sau các ngươi sống tốt."
Vừa dứt lời, trên bầu trời tỏa ra từng luồng cực quang màu trắng. Mà người bị cực quang kia chiếu xạ vào thì biến mất tại chỗ, không còn chút dấu vết gì.
Bạch Mộc Trần từ đầu tới giờ đều không hiểu được đến tột cùng có chuyện gì xảy ra, chỉ mơ hồ cảm thấy tương lai sẽ không có ngày nào sống tốt.
"Tán Tiên chi sĩ, đại đạo vứt bỏ, Tiên Tịch là nô, không biết điều thì phải chết, phải tránh... Phải tránh..."
Thanh âm dần dần truyền xa, thân ảnh cực lớn trên bầu trời cũng theo đó mà tiêu tán.
...
————————————