Tiện Ái

Chương 32: Hôn lễ của Tống Khiêm




Trải qua những biến cố liên tiếp trong đại hội võ lâm lần này, mọi người càng thêm tin tưởng vào Tống Khiêm, rằng hắn gặp nguy không sợ, suy xét toàn diện, có đủ năng lực dẫn dắt toàn bộ võ lâm.

Đối với Tống gia, sự trở về của Hồng Diệp chính là một niềm vui bất ngờ, nhưng đối với ta lại là một gút mắc trong lòng, không sao gỡ bỏ. Mặc kệ thế nào, ta vẫn không chấp nhận được người ta từng tin tưởng lại lừa gạt ta. Cho nên dù hắn vẫn như mọi khi lui tới tìm ta, ta vẫn không cách nào tươi cười chào đón hắn.

Mặt khác, hắn là con của Bàn Ly, là con của người thân ta, ta có nghĩa vụ nói cho hắn mẹ hắn là người như thế nào. Thực ra, so với ta, hắn thiệt thòi rất nhiều, bao năm như vậy, là ta được ở bên mẹ hắn, hưởng thụ tình yêu thương và sự quan tâm của nàng, còn hắn thì phải đối mặt với bao âm mưu, kẻ địch.

Tống Khiêm đối đãi với Hồng Diệp giống như đối đãi với ta khi trước, thậm chí càng thêm quan tâm. Trước khi biến cố xảy ra, vốn bọn họ đã vô cùng thân thiết, hiện giờ, Hồng Diệp thường đi theo Tống Khiêm học tập xử lí chuyện trong sơn trang. Đây là Tống Liêm dặn dò, hiện giờ Tống Khiêm là võ lâm minh chủ, phải xử lý rất nhiều việc, “Phong Vũ sơn trang” nên giao cho Hồng Diệp quản lý.

Dường như ta hiểu được nguyên nhân Bàn Ly không dạy võ công cho ta: giang hồ rất phức tạp, nàng không muốn ta bị trôi theo dòng nước này. Nhưng nàng không đoán trước được, ta đã gặp Tống Khiêm, rồi trở thành một khóm bèo trôi, phiêu diêu trong giang hồ.

Hồng Diệp là một đứa nhỏ tốt, mặc kệ là trước đây hay hiện tại, ta đều nghĩ vậy, nụ cười thuần khiết như vậy không thể có được ở một người có nhiều tham vọng. Ta tin hắn không phải chủ mưu, nhưng, tất cả thực sự là do Vô Cực tôn giả bày ra sao?

Giang hồ đúng là phức tạp, ta vĩnh viễn không biết được bộ mặt thật của nó.

Đại hội võ lâm kết thúc, các vị anh hùng cũng lần lượt ra về, ba vị lão nhân lại bắt đầu chuỗi ngày thong dong nhàn nhã. Còn Tống gia lại bắt đầu bận rộn cho một sự kiện khác _______ hôn lễ của Tống Khiêm và Âu Dương Sơ Tuyết.

Tống Khiêm là võ lâm minh chủ, đương nhiên hôn lễ không thể qua loa. Sau khi đại hội võ lâm kết thúc, các bậc cha mẹ hai bên bắt đầu chọn ra ngày lành tháng tốt, đó là ngày mùng tám hai tháng sau.

Ta còn nhớ Tống Liêm vô cùng háo hứng nói với con trai cùng con dâu tương lai: “Thân thể vi phụ càng lúc càng kém, nguyện vọng duy nhất của ta bây giờ là được bế tôn tử, các ngươi nhất định phải thực hiện nguyện vọng này trước khi ta xuống mồ.”

Âu Dương Sơ Tuyết thẹn thùng chôn mặt vào đầu vai Tống Khiêm, Tống Khiêm gật đầu đáp ứng, Tống phu nhân vừa một bên trách trượng phu tự nhiên nói chuyện không may, một bên tươi cười nhìn con trai cùng con dâu của mình.

Chỉ có ta cùng Hồng Diệp im lặng uống trà.

Ta nghĩ, điều duy nhất ta có thể làm là hết sức có thể kéo dài tuổi thọ của Tống Khiêm, để cho hắn có thể đợi đến lúc được bế con của Hồng Diệp, còn Tống Khiêm, ta tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.

Mà trong chuyện này cũng không phải không có chỗ có lợi. Trước hôn lễ, tân lang và tân nương không thể gặp mặt nên Âu Dương Sơ Tuyết bị cha mẹ dẫn về, chờ đến ngày lành đã định sẽ nhập môn. Ta có những hai tháng không phải nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp, thật là thoải mái.

Mà việc ta phải làm trong thời gian này là khiến cho Tống Khiêm thừa nhận tình cảm của hắn dành cho ta, sau đó hủy bỏ hôn ước với Âu Dương Sơ Tuyết.

Hai người phát sinh quan hệ thể xác, bất luận là nam hay nữ, lần đầu ngươi có thể nói là do xúc động, nhưng nếu hai lần, ba lần thì chính là yêu thích. Tống Khiêm, Âu Dương Sơ Tuyết đối với ngươi chỉ là sự tồn tại thành thói quen thôi, ta nhất định sẽ làm ngươi nhận ra điều này.

Để một người nhận ra tình cảm của mình với một người khác thì biện pháp hữu hiệu nhất là làm cho hắn ghen.

Đêm đó, Tống Khiêm lại đến tìm ta thân mật, ta không cho hắn vào cửa, ba lần liên tiếp, hắn không còn đến tìm ta nữa. Ta có thể hiểu được hắn khó chịu như thế nào.

Rất tốt, bước đầu tiên thành công, tiếp tục thực hiện bước thứ hai trong kế hoạch. Tống Khiêm, xem ngươi chịu nổi không?

Ta dần dần thân thiết lại với Hồng Diệp, tươi cười cùng hắn, dù sao mấy hôm trước cũng không để ý đến hắn. Sau đó, vào một đêm không trăng không sao, ta ở lại phòng Hồng Diệp. Khi mở cửa phòng, hắn mắt sáng quắc nhìn ta, ta mặc kệ, không thèm để ý tới hắn, cần phải hảo hảo ngủ bù mới được.

Thật ra đêm đó ta chạy sang phòng Hồng Diệp, rầu rĩ nói với hắn: “Truy Phong, ta nhớ mẫu thân.” Hồng Diệp ban đầu rất ngạc nhiên, không hiểu ta đang nói gì. Sau đó mới nhớ ra mẫu thân của ta cũng là mẹ ruột của hắn bèn ngoan ngoãn nghe ta kể về Bàn Ly suốt cả đêm.

Dù sao cũng là mẹ ruột của mình, hắn nghe rất chăm chú nên cũng không để ý thời gian.

,

Khi ta tỉnh lại cũng không thấy bị chất vấn như dự tính.

Chắc là chưa đủ độ kích thích, đêm đó, ta lại tập kích Hồng Diệp. Thế nhưng hắn cũng không hợp tác, đi ngủ rất sớm, ta chỉ đành hậm hực mà về.

Lúc ngang qua phòng Tống Khiêm, thấy đèn vẫn sáng trưng, hắn cũng chưa ngủ. Ta nhẹ nhàng đẩy cửa vào, cửa mở, hắn đang đọc sách, thấy ta vào liền quay sang nhìn ta khiêu khích. Rõ ràng hắn biết ta sẽ đến.

Ta cũng không muốn tiếp tục đùa giỡn loanh quanh nữa, ngồi xuống đối diện với hắn. “Tống Khiêm, ta chỉ hỏi một điều, ngươi muốn ta hay Âu Dương Sơ Tuyết?”

Hắn bỏ sách xuống nói: “Bàn Nhược, ta không thể cho ngươi danh phận.”

“Ta không mơ ước cao xa đến thế, ngươi là võ lâm minh chủ, không thể nào cùng một nam nhân bên nhau. Ta chỉ muốn ngươi hủy bỏ hôn ước với Âu Dương Sơ Tuyết.”

“Bàn Nhược, ta không thể làm vậy, hôn sự của chúng ta đã được sắp đặt từ nhỏ, ta không thể bội ước. Nếu không, bốn vị lão nhân sẽ không chịu nổi.” Trong lòng hắn chỉ có võ lâm, đạo nghĩa, còn ta thì sao? Trong con ngươi đen láy của hắn không có hình bóng của ta.

Ta đứng lên đi đến bên hắn, nhìn khuôn mặt cương nghị kia, ta chậm rãi nói: “Tống Khiêm, rốt cuộc ngươi coi ta là gì? Là y phục không thể thiếu hay là một món đồ trang sức có hay không cũng chẳng sao?”

“Y phục cũng có thể thay đổi mỗi ngày, trang sức cũng có thể là vật bảo gia truyền, giống như ngọc bội bên hông ngươi. Bàn Nhược, ngươi là chính ngươi, không phải một món đồ vật.” Hắn nhìn thẳng vào hai mắt ta, ta lại nhìn không ra sự ấm áp trong đó.

“Ta trong lòng người rốt cuộc là cái gì? Ta có đáng để ngươi hủy bỏ hôn ước với Âu Dương Sơ Tuyết không? Đây là vấn đề duy nhất mà ta quan tâm.

“Rất xin lỗi…” Trong mắt hắn tràn ngập áy náy.

“Hảo, ta đã biết. Cám ơn ngươi.” Cám ơn ngươi giúp ta nhận ra vị trí của bản thân. Ta im lặng rời đi.

Hắn cũng không giữ lại. Đây là vở hài kịch của mình ta, câu chuyện của mình ta, ta còn bướng bỉnh không chịu kết thúc nó.

Thời gian không chờ đợi ai, dù ta không muốn đối mặt thế nào chăng nữa, ngày đại hôn của Tống Khiêm vẫn tới.

Cả Phong Vũ sơn trang náo nhiệt hẳn lên, nơi nơi tràn đầy không khí vui mừng, màu đỏ phủ khắp mọi nơi. Cửa sổ màu đỏ, hỉ phục màu đỏ, khuôn mặt cũng nhuốm sắc hồng.

Ba ngày trước, Tống Khiêm đã xuất phát đi đón tân nương nên ta không thể rình xem ba ngày này tâm tình của hắn thế nào. Ta chỉ biết, thời khắc hắn trở về, mặc cho mấy ngày bôn ba vất vả, nét tươi cười không thể che giấu hiện lên trên mặt hắn.

Đá cửa hông, bái đường thành thân, trình tự giống hệt những hôn lễ khác. Điểm khác biệt chính là tân lang là võ lâm minh chủ Tống Khiêm, còn tân nương là võ lâm đệ nhất mỹ nhân Âu Dương Sơ Tuyết.

Tống Khiêm mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, đi ngay đầu. Tống Khiêm của ta mặc gì đều đẹp như vậy, xuất chúng như vậy, khí phách lấn át người khác.

Âu Dương Sơ Tuyết đầu đội khăn đỏ, dáng đi yểu điệu thướt tha, bước theo Tống Liêm dưới sự dẫn dắt của bà mối.

Những người gần đó đều hết lời khen ngợi, khen tân lang tuấn mỹ, khen tân nương vô song.

Vợ chồng Tống Liêm cười tươi như hoa, ngồi ở cao đường.

Tất thảy đều hoàn mỹ.

“Giờ lành đã đến.” Một tiếng hô dài vang lên, đánh dấu nghi thức bắt đầu.

“Nhất bái thiên địa.” Tống Khiêm và Âu Dương Sơ Tuyết quỳ xuống, hướng về phía cổng nhà quỳ lạy.

“Nhị bái cao đường.” Xoay người, quỳ lạy tạ ơn cha mẹ đã dưỡng dục.

“Phu thê giao bái.” Sau cái quỳ lạy này, tất cả giấc mộng của ta sẽ tan vỡ, bầu trời của ta sẽ biến thành u ám. Ta hết sức chăm chú, khóe miệng tươi cười thỏa mãn, lòng tràn ngập chờ mong cái quỳ lạy này của họ.