Trên ngựa xóc nảy một ngày, đến lúc xương cốt ta rã rời đến gần như không trụ nổi, rốt cuộc Tống Khiêm cũng ngừng lại, trời cũng đã tối.
Cưỡi ngựa đúng là chuyện không phải cho người làm, đường đi vô cùng gập ghềnh, Tống Khiêm lại phi nhanh, so với ngồi sơn xa [1] còn kích động hơn, có thể tưởng tượng cả ngày ngồi sơn xa sẽ như thế nào. Cho nên, ta ứa nước mắt nôn ra.
Chỉ thấy người bị say xe, say tàu, say máy bay, chính là thấy được mấy người say ngựa? Tống Khiêm cùng Âu Dương Sơ Tuyết nhìn ta như quái nhân, nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người đẹp bao giờ sao?
Cuối cùng, Tống Khiêm không đành lòng, tiến đến vỗ vỗ lưng giúp ta thuận khí. Hắn áy náy nói: “Thực xin lỗi, ta phóng nhanh quá.”
Ta hữu khí vô lực, “Không liên quan đến ngươi, là ta lần đầu kỵ mã nên có chút không quen, sau này sẽ tốt hơn.”
Trước kia thấy người trong TV cưỡi ngựa phi nước đại, trong lòng còn cảm thán, cưỡi ngựa trông thật oách a, nhanh lại thân thiện với môi trường, vì sao phương tiện giao thông tốt như thế lại bị bỏ đi chứ. Giờ rốt cục cũng hiểu, khoa học kỹ thuật hiện đại thật không tồi, chính là giờ cũng vô duyên hưởng thụ.
Chờ ta nôn xong, Tống Khiêm dìu ta đến khách điếm nghỉ ngơi. Vấn đề lúc này là ba người, hai nam một nữ phân phòng như thế nào?
Âu Dương Sơ Tuyết chắc chắn là ở riêng một phòng rồi, chỉ còn lại ta và Tống Khiêm. Hai người ở chung thì hắn có chút không tình nguyện, nếu mỗi người một gian lại có phần lãng phí.
Nhân lúc Tống Khiêm còn đang phân vân suy nghĩ, ta ghé vào tai hắn nói thầm: “Ta hiện tại như thế này, ngươi còn lo lắng ta sẽ làm gì với ngươi sao?” Nói xong liền hi hi cười.
Tống Khiêm lập tức quay sang nói với lão bản: “Lão bản, cho chúng ta hai phòng hảo hạng.” Sau đó nói với Âu Dương Sơ Tuyết: “Nhị đệ không khỏe, ở cùng sẽ tiện chiếu cố hắn hơn.” Vốn hai nam nhân ở cùng một phòng cùng không có vấn đề gì, chính là hắn nói thế lại thành ra điều này vốn không thích hợp.
Âu Dương Sơ Tuyết ngọt ngào gật đầu, vì thế hắn dìu ta vào phòng.
Phải nói là Tống Khiêm thực sự chiếu cố ta, hai lần uống rượu trước vì say mà không hảo hảo được thể hội, lúc này ta hoàn toàn thanh tỉnh, nhìn hắn vì ta mà đi tới đi lui, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Hắn đỡ ta đến giường, phân phó tiểu nhị đem nước ấm tới, lau mặt cho ta, rồi lại cho tiểu nhị nấu cháo đem đến, tự tay đút cho ta từng thìa từng thìa một. Cuối cùng dặn ta hảo hảo nghỉ ngơi mới ra ngoài ăn cơm chiều cũng Âu Dương Sơ Tuyết. Bầu không khí giữa chúng ta rất tốt, như hồi chúng ta mới gặp nhau, giống như ta chưa từng bày tỏ với hắn.
Thế nhưng ta không nên đánh vỡ sự hòa hợp đó, trước khi hắn xuất môn, ta đùa vui nói: “Tống Khiêm, ngươi bận tậm chăm sóc ta như vậy, ta sẽ nghĩ ngươi thực ra cũng có thích ta một chút đó.”
Vẻ mặt hắn liền trở nên nghiêm túc, “Ta chỉ giúp phụ thân chiếu cố nhi tử của hắn, ngươi không cần đa tâm.” Nói xong không hề quay đầu đi về gian phòng bên cạnh, ta có thể nghe rõ tiếng cười như chuông bạc của Âu Dương Sơ Tuyết.
Bọn họ ra ngoài rất lâu, lâu đến mức ta nghĩ họ hẳn là đã bỏ ta lại, chính mình tiếp tục lên đường. Lúc sau, ta nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, giọng nam ôn nhuận, trong đó không giấu được sự sủng nịch, giọng nữ thanh thúy, trong tiếng cười hàm chứa hạnh phúc vô tận.
Nam tử dừng lại trước cửa phòng thiếu nữ nói: “Hảo hảo nghỉ ngơi, hẳn là ngươi cũng mệt rồi, chúng ta ở lại đây một ngày rồi đi tiếp.”
“Ân, Khiêm ca ca cũng nghỉ sớm đi.”
Sau đó ta nghe tiếng đóng cửa, rồi lại nghe tiếng cửa mở, một thân ảnh thon dài đi vào.
“Đi hẹn hò sao?”
Đại khái là hắn không ngờ ta chưa ngủ nên có chút giật mình. “Cùng Tuyết nhi đi dạo chợ đêm.” Ánh trăng hắt vào trong phòng, ta mơ hồ thấy khóe miệng của hắn cong lên.
“Nga, mua gì vậy?”
“Một cái trâm ngọc, rất hợp với Tuyết nhi.”
“Nga.”
Trầm mặc, sự trầm mặc khiến người ta phát cuồng.
Trong bóng tối, hắn đi đến bên giường, cởi ngoại bào nằm xuống cạnh ta. Giường rất lớn, hắn cách ta rất xa.
“Đi một ngày đường, ngươi cũng mệt rồi, nên ngủ sớm một chút, mai chúng ta tiếp tục nghỉ ngơi, ngày kia lại lên đường.”
“Là vì đau lòng Sơ Tuyết muội muội của ngươi sao?”
“Nếu ta nói là ta đau lòng ngươi, ngươi sẽ tin sao?”
“Chỉ cần ngươi nói, ta sẽ tin.” Ta không nhịn được mà dựa vào người hắn, cảm thụ độ ấm của hắn.
“Bàn Nhược, ngươi là hảo hài tử, không cần cố chấp như vậy. Chỉ cần ngươi thay đổi, ta sẽ hảo hảo chiếu cố ngươi, giúp ngươi lựa chọn một cô nương tốt, cùng ngươi thành gia lập nghiệp. Ta tin rằng mẫu thân ngươi trên trời sẽ vui mừng khi thấy ngươi được hạnh phúc.”
“Đối với ta, ngươi chính là hạnh phúc của ta.”
“Bàn Nhược, sao ngươi không chịu nghe ta lời khuyên của ta?”
“Vậy vì sao ngươi không chịu tiếp nhận tình cảm của ta. Tống Khiêm, ta biết tạm thời ngươi không thể tiếp nhận, chính là mong ngươi tôn trọng ta, không cần cố thuyết phục ta làm gì.”
“Nhưng là ngươi sai rồi, phải……” Ta chán ghét những lời đạo lý của hắn, vô cùng chính nghĩa.
Vì thế ta làm một chuyện, một chuyện ta muốn làm nhưng chưa có cơ hội. Tưởng tượng hắn tay trong tay với Âu Dương Sơ Tuyết, quang minh chính đại đi giữa mọi người lúc đó, ta liền ghen tị phát điên. Ta cũng muốn tay trong tay với hắn, làm một chuyện……
Ta xoay người, ngẩng đầu, sau đó môi ta áp lên đôi môi hắn. Môi hắn cũng mềm mại như ta. Hai mắt hắn mở lớn, con ngươi đen lấp lánh ánh sáng sửng sốt nhìn ta. Ta chỉ chú tâm nhấm nháp hương vị ngọt ngào của hắn.
Chừng mười giây sau hắn mới ý thức chuyện đang xảy ra lúc này, một phen liền đẩy ta ra. “Bàn Nhược, ngươi……”
Ta bày ra biểu tình dụ hoặc nhất trong đời mình, “Tống Khiêm, cảm giác hôn ta tốt chứ? Là ta tốt hơn hay Sơ Tuyết muội muội của ngươi tốt hơn?”
“Ngươi sao có thể nói những lời này, làm ra chuyện như thế này?”
“Vì sao lại không thể, nếu ngươi muốn, chúng ta còn có thể làm những chuyện khác nữa. Chuyện vừa nãy hẳn là Sơ Tuyết muội muội thuần khiết của ngươi cũng chưa từng làm.” Ta lấy ngón tay vẽ vẽ những vòng tròn nhỏ trên ngực hắn.
Hắn bắt lấy đôi tay không an phận của ta, ẩn nhẫn nói: “Bàn Nhược, đừng ép ta không nhìn đến ngươi nữa.”
“Từ khi yêu ngươi, ta đã bỏ mặc hết thảy. Tống Khiêm, ngươi hãy cho ta một cơ hội, thử tiếp nhận tình cảm của ta được không?”
Câu trả lời chính là một chiếc giường trống rỗng, xung quanh ta còn lưu lại hơi ấm của hắn.
Ta y phục bất chỉnh đuổi theo, chính là ta không có khinh công, ngay cả hắn đi hướng nào ta cũng không biết.
Ta ngơ ngẩn đứng trước cửa phòng suốt đêm, bên ngoài gió rất lớn, tâm ta lạnh giá.
Trời gần rạng, hắn mới trở lại. Thấy ta đứng đó, đôi môi tím tái, hắn im lặng kéo ta vào phòng, nhét vào trong chăn. Hắn thở dài nói: “Bàn Nhược, ngươi sao lại ngu ngốc như vậy.”
Ta cười: “Trước ái tình, chúng ta đều là kẻ ngốc.”
Hắn lại xuất môn một lần nữa, ta định bỏ chăn ra. Hắn liền quay lại, ôn nhu nói: “Ta ra ngoài mua chút điểm tâm, còn có thuốc cho ngươi nữa.”
Ta ngoan ngoãn gật đầu. Hắn quan tâm đến ta.
Lần này, hắn đi ra ngoài rất nhanh rồi trở về. Hắn đem dược vừa mua về đưa cho tiểu nhị, rồi đi đến phòng bên tìm Âu Dương Sơ Tuyết, thế nhưng không thấy nàng đâu cả.
[1] sơn xa: chính là cái này, đúng là kích thích a. Chậc, Bada cũng xin kiếu, nhìn đã thấy chóng mặt >”<