Tiệm Vằn Thắn Số 444

Chương 2: Tiệm vằn thắn số 444




“Á ——” Tay Trình Tiểu Hoa run lên, chiếc điện thoại oppo đời cũ đã dùng hai năm không nỡ thay liền vinh quang mà rớt xuống đất.

“Sao lại không cẩn thận như thế.” Vương Kỳ cúi người giúp cô nhặt di động lên, “Màn hình của cô vỡ…”

Trình Tiểu Hoa cũng chẳng thể nghĩ được gì thêm nữa, run run rẩy rẩy hét lên: “Quỷ… Có quỷ! Chạy mau!”

Ngay cả túi quần áo bằng vải cũng chẳng thèm nhặt lên, liền kéo hai người đang đứng cạnh mình bỏ chạy.

Lưu Nhã: “Chạy đâu nữa? Có mỗi chỗ này có ánh sáng. Tôi thấy ngoài kia hoang vu vắng vẻ mới càng sợ hãi hơn!”

“Đó là bạn học của mẹ tôi, bàấy vừa qua đời năm ngoái!” Trình Tiểu Hoa nảy ra một ý nghĩ, mở miệng ra là nói dối được ngay. Lời vừa thốt ra khỏi miệng, người đã chạy được một quãng xa rồi —— có thể cảnh tỉnh cũng đã làm rồi, hai người này không nghe cô cũng đành chịu thôi.

Vương Kỳ cùng Lưu Nhã vừa nghe lời cô nói xong, liền nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, cũng sợ tới mức tái xanh cả mặt, nhanh chóng chạy theo Trình Tiểu Hoa.

Cả đám bỏ chạy một mạch không biết được bao xa, ngoại trừ chiếc balo trên lưng, mấy túi hành lý xách tay cũng vứt lại ở đó. Chống tay lên đầu gối, đứng bên ven đường tối đen mà há miệng thở hổn hển.

“Di… di động của cô đây.” Vương Kỳ đưa chiếc di động vỡ màn hình cho Trình Tiểu Hoa, cô còn chưa kịp mở miệng nói cám ơn thì đã nghe thấy tiếng rên rỉ của ai đó từ phía đằng xa: “Muốn nghỉ trọ một đêm không?”

Ba người run rẩy quay đầu lại nhìn, liền thấy tòa nhà hai tầng vẫn đang cách họ mười mét, bà chủ nhà trọ nở nụ cười vẫy tay với bọn họ, “Trong phòng có bình nóng lạnh, còn có toilet riêng. Một đêm chỉ mất năm mươi tệ, rất thoải mái!”

“A! A a!” Ba người quay lại liếc nhau, liền không hẹn mà cùng nhấc chân bỏ chạy.

Nhưng bất luận có chạy nhanh thế nào, phía sau luôn có một giọng nói đuổi theo bọn họ: “Muốn nghỉ trọ một đêm không? Muốn nghỉ trọ một đêm không?”

Vương Kỳ thở hổn hển nói: “Nếu tiếp tục chạy thế này, không bị bắt lại thì cũng mệt quá mà chết.”

Lưu Nhã: “Hu hu… tôi sợ quá… không chạy nổi nữa rồi, hu hu…”

Trình Tiểu Hoa: “Trước kia tôi nghe các cụ nói, gặp phải ma quỷ thì hãy đốt lửa quây quanh người một vòng là được. Hai người có ai mang theo bật lửa không?”

Vương Kỳ: “Tôi, tôi có bật lửa!”

Thứ nhất là ba người không chạy nổi nữa rồi, thứ hai là thật sự không muốn chạy nữa, nên cả bọn quyết định sẽ dừng lại. Hai cô gái đứng bên nhau run lẩy bẩy. Vương Kỳ lôi bật lửa trong người ra, đánh lửa mấy lần cũng không bật được lửa, hắn gấp đến mức chân cũng muốn rụng ra luôn rồi. Cố tình là giọng nói phía sau lưng càng ngày càng gần hơn, “Muốn nghỉ trọ một đêm không…”

Trình Tiểu Hoa xoay người liền thấy, người đàn bà kia đang từ từ đi về phía bọn họ, trên mặt là nụ cười quỷ dị vô cùng.

“Á! Đi ra đi ra!” Có vẻ là bị ép đến đường cùng, Trình Tiểu Hoa cởi một chiếc giày trên chân ném thật mạnh về phía người phụ nữ kia —— nghe nói như vậy cũng có thể xua được tà khí, cô cũng không dám nhìn xem mình có ném trúng không, dù sao cũng tốt hơn là ngồi chờ chết nhiều.

“Phừng!” Cùng lúc đó, Vương Kỳ cũng đã đánh được lửa, hắn cầm chiếc bật lửa chạy quanh ba người một vòng, trong không trung dường như vừa xuất hiện những ảo ảnh vặn vẹo, cuối cùng thì nữ quỷ và ngôi nhà kia cũng biến mất.

Ba người đồng thời thở phào một hơi nhẹ nhõm, dù sao cũng không đi nổi nữa nên đành quyết định dừng chân, ngồi vây quanh nhau chờ đến sáng mai.

Không khí xung quanh yên tĩnh thì cơn buồn ngủ thi nhau kéo đến. Vừa ngủ gật được một lúc, khi mở mắt ra thì mặt trời đã vạch một đường sáng trên bầu trời phía đông, trời đã sáng rồi.

Ba người nhìn xung quanh một lượt, liền nhận ra mình đang ở giữa đồng ruộng, còn đường lớn đang cách bọn họ chừng trăm mét, bất chợt liền có xe rồ ga đi ngang.

Trình Tiểu Hoa nghĩ lại mà sợ: “May mà đêm qua chúng ta không chạy lung tung ra đường lớn, bằng không cũng bị đâm chết rồi.” Trước kia cô nghe người ta nói, quỷ đánh tường sẽ khiến bạn bất tri bất giác đi ra giữa đường dẫn tới tai nạn chết người. Còn bọn họ vốn đang chạy trên đường lớn, chạy thế nào mà chạy vào ruộng, ngược lại cũng có mấy phần may mắn. Không chừng nữ quỷ kia chỉ muốn trêu ghẹo bọn họ chứ cũng không có gì ác ý.

Mặt trời vừa lên cao, Vương Kỳ cũng to gan hơn, “Này, hai người có muốn quay lại đó tìm hành lý không?”

Hai cô gái nhìn nhau rồi gật đầu. Bọn họ đánh rơi túi hành lý đựng toàn quần áo, tuy rằng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng nếu phải mua lại thì cũng tốn một khoản không nhỏ. Nhất là với Trình Tiểu Hoa, ngay cả đôi giày cũng đánh mất một chiếc rồi.

Đêm qua vội vội vàng vàng bỏ chạy nên cũng không nhớ quẳng túi hành lý lại ở đâu, chỉ đành dựa vào trực giác mà tìm xung quanh.

Tìm một lúc cũng chẳng thấy túi hành lý đâu, nhưng lại phát hiện đám người Trương Cường bị quỷ dụ đêm qua. Tổng cộng hơn mười người, ngổn ngang ngủ lại giữa nghĩa địa. Gần đó có một phần mộ không đáng chú ý lắm, trên đó viết đậm mấy chữ: Hứa Lai Phượng chi mộ.

Lưu Nhã vừa nhìn thấy liền hét lên, khiến cho Vương Kỳ đứng phía sau giật lùi người lại. Ttrong lòng hắn cũng có chút sợ hãi, nhưng dù sao cũng to gan hơn con gái, “Đừng sợ, trời đã sáng rồi, nó không dám gây sự đâu. Chúng ta mau chóng đánh thức mấy người bọn họ đi.”

Đợi đến khi mười mấy người kia tỉnh lại liền phát hiện bản thân không phải đang nằm trên giường êm chiếu đẹp trong nhà trọ mà là giữa nghĩa địa, thì cũng sợ nháo nhào lên.

Có người bỗng nhiên nói: “Tôi nhớ đêm qua còn tắm rửa rất sạch sẽ mà.”

Những người khác cũng ào ào phụ theo: “Tôi cũng tắm rất sạch.”

Không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới liền nhận ra trên người bọn họ đều có một mùi hôi thối khó ngửi, trên người còn loang lổ những vết bẩn màu đen xì. Cùng lúc đó, cả đoàn người đều không hẹn mà cùng nhau nhìn sang hố phân được ủ cách đó không xa.

“Oẹ ọe!” Tập thể mười mấy người bắt đầu điên cuồng nôn ọe.

Lại tìm kiếm xung quanh đó một lượt, cuối cùng cũng tìm được hành lý thất lạc. Mang theo túi lớn túi nhỏ, đoàn người lại đi ra đường quốc lộ. Lúc này mọi người không còn tâm trạng để đi bộ nữa, cả đám đứng bên ven đường vẫy xe xin đi nhờ, xe nào tới tự giác gửi tiền xin lên, tốp năm tốp ba lên xe lần lượt rời đi.

Trình Tiểu Hoa và Vương Kỳ ngồi cùng nhau trên một chiếc xe bán tải, trên đường vào thành phố, Vương Kỳ bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó liền nói: “Đêm qua cô nói nữ quỷ kia là bạn mẹ cô vừa qua đời năm ngoái. Lúc đó còn đang sợ nên không hỏi được, lúc giờ mới nhớ ra, nữ quỷ kia nhìn cũng chỉ hơn ba mươi thôi nhỉ.”

Trình Tiểu Hoa khẽ gượng cười hai cái, “Là quỷ mà nên có thể tự trẻ lại được chứ?”

“…”

Dù sao chuyện đó cũng chẳng quan trọng lắm nên Vương Kỳ chẳng hỏi nhiều nữa.

Trình Tiểu Hoa nghiêng người lôi chiếc di động trong túi ra. Ừm, tuy rằng đã nứt màn hình, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều đến chức năng sử dụng, vẫn có thể chịu được một thời gian dài

Vừa bật ứng dụng “Hệ thống địa phủ” lên, trên màn hình liền xuất hiện một hàng chữ:

[ Thành viên đã hoàn thành nhiệm vụ, bạn quả là người có trái tim dũng cảm và bình tĩnh. Chúc mừng bạn! Nhiệm vụ thông qua, bạn chính thức trở thành Thực tập sinh của sở chúng tôi! ]

Rốt cuộc đây là ứng dụng quái gì!

Trình Tiểu Hoa nhấn nút X, tắt đoạn chữ nhắc nhở, rồi ra giao diện chính. Điều khác biệt là, ở giao diện chính đã có thêm một vài biểu tượng mới. Chắc vì cô đã hoàn thành nhiệm vụ nên hệ thống đã mở thêm quyền hạn cho cô.

Góc phải bên dưới là nút bấm xem thông tin cá nhân. Góc trái phía dưới là nút bấm nhận thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Góc trên bên phải có “Dấu hỏi chấm”, không biết là có tác dụng gì. Trước tiên cô mở thông tin cá nhân xem thử, giao diện bỗng chuyển sang màn đen, phối kèm theo là vài hàng chữ màu trắng:

[ Họ tên: Trình Tiểu Hoa. ]

[ Giới tính: Nữ ]

[ Tuổi: 19 ]

[ Chức vụ: Chưa xác định ]

[ Cấp bậc: A1]

[ Linh lực: 0]

[ Nhiệm vụ: +1]

Ứng dụng này cũng quá khoa trương rồi, chẳng những có thể phân biệt được quỷ và người, mà ngay cả thông tin cá nhân của cô cũng biết. Không thể không rùng mình một cái, cô nhấn nút X tắt màn hình vừa hiện, lại nhấn vào biểu tượng nhận thưởng. Nếu như cô nhớ không nhầm, hôm qua hệ thống có thông báo nếu hoàn thành nhiệm vụ sẽ có phần thưởng, tuy rằng cô chẳng muốn làm mấy nhiệm vụ kiểu này tí nào.

Giao diện bỗng rung lên một cái, rồi xuất hiện hình ảnh một chiếc dây chuyền, trên vòng cổ còn treo một chiếc chuông bạc nhỏ hình quả táo, xem ra có vẻ khá dễ thương. Phía dưới bức ảnh dây chuyền là hàng chữ nhỏ màu đỏ đang nhấp nháy: Bấm vào để nhận thưởng.

Trình Tiểu Hoa vừa chạm nhẹ một cái, hình ảnh đã biến mất không thấy tăm hơi, ngược lại trên cổ cô bỗng cảm thấy hơi lạnh. Vừa duỗi tay chạm lên, hóa ra trên cổ cô vừa có một chiếc dây chuyền, trên chiếc chuông bạc vẫn còn in rõ dấu vân tay của cô, nó bỗng kêu leng keng một tiếng.

Quả… thực rất thần kỳ!

Quay đầu nhìn xung quanh, không có ai để ý đến hành động nhỏ vừa rồi của cô, Trình Tiểu Hoa thầm nghĩ: Mặc kệ nó có phải ứng dụng lưu manh gì đó không, dù sao cũng không có ý định hại mình là tốt rồi.

Vào thành phố, Trình Tiểu Hoa liền tạm biệt bọn người Vương Kỳ, tách mình khỏi đoàn.

Trình Tiểu Hoa mở ứng dụng bản đồ tra cứu nơi cần đến, ngồi xe bus mơ mơ màng màng mất nửa tiếng mới đến được đường Lâm Giang.

Lâm Giang là vùng mới được giải phóng, chưa đuổi kịp tiến độ phát triển của thành phố, người ở đây không nhiều lắm, thậm chí vài nơi trông có vẻ khá hoang vắng. Một bên đường Lâm Giang là công trình đang thi công, bên kia là những khu nhà dân kiểu xưa, thỉnh thoảng cũng có mấy cửa hàng bán đồ nhỏ lẻ.

Trình Tiểu Hoa mở di động vào hộp thư QQ, tìm thấy email mời phỏng vấn cách đây mười ngày, địa chỉ ghi trong thư là: “Số 444, đường Lâm Giang.

Không sai, đây là nơi Trình Tiểu Hoa tới phỏng vấn.

Nửa tháng trước, Trình Tiểu Hoa rải một vài sơ yếu lý lịch trên mạng. Nghe nói thành phố lớn có nhiều công việc, chế độ đãi ngộ cao, Trình Tiểu Hoa nóng vội liền rải một loạt hồ sơ xin viêc trên thành phố. Nhưng với tấm bằng trung học của cô, cộng thêm kinh nghiệm làm việc bằng không, thì tất nhiên nộp bao nhiêu hồ sơ cũng không có hồi âm.

Nhưng đến một ngày, bất ngờ là cô nhận được thư mời phỏng vấn, địa chỉ ở tỉnh Vọng Giang, chế độ đãi ngộ cao hơn kỳ vọng khá nhiều, hơn nữa lại còn bao ăn ở, nhiệm vụ là nhân viên bán hàng. Trong lòng tuy rằng cũng có chút lo lắng, nhưng lúc đó cũng là do trong nhà gây sức ép. Cô đành phải cắn môi, cõng hành lý, ngồi xe đường dài tới Vọng Giang.

Nhưng khi cô đứng trước số nhà 444 đường Lâm Giang, vẫn cảm thấy có chút mất mát.

Nhìn từ ngoài vào thì đây là một cửa hàng trông rất bình thường, bên ngoài là cửa gỗ kính hai cánh theo phong cách cổ xưa. Xuyên qua lớp kính thủy tinh có thể nhìn thấy trong quán không bật đèn, một mảnh tối đen, phong cách bài trí thì theo kiểu Trung Quốc nhưng chỉ nhìn thấy rất mờ, diện tích nhiều nhất cũng hơn năm mươi mét vuông. Bên trong bày bảy támchiếc bàn cũng vài chiếc ghế, có vẻ chỉ là một cửa tiệm nhỏ.

Trình Tiểu Hoa lui về sau một bước, ngẩng đầu nhìn tấm biển treo phía trên: Tiệm vằn thắn số 444—1.

Bình thường mà nói, người ta thường đặt tên cửa hàng theo tên mình hoặc mang ý nghĩa vui vẻ gì đó. Cái tên “444”, còn cộng thêm số hiệu”—1″, là có ý nghĩa gì chứ?

Vừa chuyển mắt lại thấy, mấy hàng chữ nhỏ viết trên khung cửa bên cạnh: [Thời gian mở cửa: Từ mười giờ tối đến ba giờ sáng.]

Có nghĩa là bán đến đêm khuya sao? Nếu như cửa tiệm này ở một nơi phồn hoa náo nhiệt thì có thể nói người ta bán đến tận khuya vì kiếm thêm lời, nhưng —— Trình Tiểu Hoa nhìn xung quanh một lượt, lúc này đang là giữa trưa, người qua lại cũng rất ít, đến nửa đêm sợ là chỉ có trộm cắp mới ra ngoài kiếm ăn?!

Vừa đúng lúc một cơn gió thổi qua, cuốn theo mấy chiếc lá khô sau lưng cô tung bay. Trình Tiểu Hoa không nhịn được khẽ rùng mình một cái, cô xoay người đang chuẩn bị bỏ đi thì hai cánh cửa kêu “Kẹt” một cái rồi từ từ mở ra.