Tiệm Trà Vong Xuyên

Quyển 15 - Chương 5




Lúc Tần Tuyên tỉnh lại, một tầng lụa mỏng che trên mắt, trong lều ấm áp nhưng bên tai mơ hồ có tiếng luyện binh. Có người xốc mành lều tiến vào, giọng nói quen thuộc mang theo vẻ trêu đùa: “Úi, tỉnh rồi.”

Nàng bưng bát thuốc đi tới ngồi xuống bên giường, mùi đắng ngắt của thuốc đông y tiến vào mũi hắn. Hắn nhíu chặt mày, nghe nàng nói: “Uống hết thuốc đi.”

Hắn bình sinh sợ nhất là đắng, khi ở trong cung thích ăn mứt hoa quả nhất nên lúc này lắc đầu liên tục, co rụt vào bên trong. Ai ngờ nàng nắm lấy cằm của hắn, đổ thẳng thuốc cho hắn.

Nước thuốc vãi ra người, hắn tức giận đến run lên, nói về phía nàng: “Bao giờ mắt ta mới có thể nhìn được? Ta muốn đi!”

Nàng cười: “Khoảng chừng sáu bảy tám chín mươi ngày mà thôi.”

Hắn ôm đầu gối núp ở trong góc suy sụp, dáng vẻ khổ sở đáng thương tựa như con cáo tuyết nàng bắt những năm trước, giọng nói vo ve: “Cám ơn ngươi đã cứu ta, mấy ngày này ta không muốn gặp ai cả, đợi ta có thể nhìn thấy thì ta sẽ đi ngay.”

“Đi? Đến Bắc Địch sao?” Giọng của nàng không có tình cảm gì, lạnh lùng thô sáp, mang theo sự trào phúng, “Đại Tần này có chỗ nào không tốt, khiến anh thà liều chết đến nước man di không có một ngọn cỏ đó?”

Mũi hắn chua xót, viền mắt đỏ lên, nhớ tới kinh thành máu chảy thành sông, nghĩ tới thời gian này trong lòng run sợ, tiếng nói tràn ra niềm nức nở nhưng lại ngẩng đầu như cáo tuyết: “Đại Tần chẳng có chỗ nào tốt!”

Nàng giống như bị dọa nhảy dựng lên, lớn giọng nói: “Đàn ông đàn ang mà nói khóc là khóc!” Nàng xoay người lục một bộ quần áo sạch sẽ trong rương ném qua, hơi mất kiên nhẫn, “Thay quần áo, chớ để người ngoài cho rằng tôi bắt nạt anh.”

Hắn im lặng không lên tiếng túm quần áo vào trong ngực, ngửi thấy vải áo truyền đến mùi xà phòng nhàn nhạt, mang theo một luồng ấm áp của nắng ban mai. Sự kinh hoảng và đau khổ phải chịu mấy ngày này dường như tìm được chỗ trút xuống trong nháy mắt, hắn tựa đầu chôn thật sâu vào quần áo, cắn răng khóc.

Lúc nàng bước ra khỏi lều trại, bên trong cuối cùng bộc phát ra tiếng khóc long trời lở đất. Nàng đưa ngón tay để lên xương lông mày nhìn bầu trời lộ ra nữa mặt trời lạnh lẽo từ trong mây, than thở lắc đầu.

Mấy ngày kế tiếp nàng đưa thuốc cho hắn đúng giờ. Trong quân lửa than khan hiếm, đều là đám đàn ông uống băng nằm tuyết, không cần dựa vào lửa sưởi ấm để qua mùa đông. Tần Tuyên thì không giống vậy, thể chất cành vàng lá ngọc được nuôi từ nhỏ, không có lửa than thì có lẽ không chịu được ngày đông giá rét tuyết lớn đầy trời.

Hôm ấy Tần Tuyên cảm thấy nằm ở trên giường quá mệt mỏi liền sờ soạng đi tới cửa xốc lên lều trại lên, gió lạnh cuốn tuyết đánh vào mặt. Hắn rùng mình một cái, vừa vặn nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên ở cách đó không xa.

“Lão Trương, chia phần lửa than của anh cho tôi với!”

“Sao ngày nào anh cũng tìm người đòi lửa than thế?”

“Nuôi người đẹp, sợ lạnh.”

Tần Tuyên buông mành lều xuống, lò lửa trong lều trại tách một tiếng văng lên một đốm lửa, vô cùng ấm áp. Hắn đi trở về giường ngồi xuống, ôm chăn bông ấm áp, trầm mặc.

Nàng mang lửa than tiến đến, thấy hắn lại tỏ vẻ bi thương thì không thèm để ý nữa. Thêm lửa than xong thì trong lều trở nên ấm áp, nàng đến gần hắn, ngón tay lạnh lẽo đặt lên lụa mỏng trước mắt hắn.

Hắn lại càng hoảng sợ, dùng tay đè chặt con mắt, bộ dạng kinh ngạc: “Ngươi làm gì đó?”

Khóe môi nàng lộ vẻ cười, đẩy tay hắn ra, ngón tay nhẹ nhàng tháo từng vòng lụa mỏng xuống: “Quân y nói hôm nay là mắt của anh lành rồi, anh mở mắt thử xem.”

Lụa mỏng rời mắt, ánh sáng trắng xuyên từng tấc từng tấc vào bóng tối. Hắn thử thăm dò từ từ mở mắt, bóng dáng cao to trước mắt cuối cùng cũng chậm rãi rõ ràng. Không giống với dáng vẻ chiến đấu hăng hái mà hắn lần đầu tiên gặp nàng, quần áo nhung đen, thân thể như ngọc, đang dùng một đôi mắt màu hổ phách nhìn hắn, khóe môi nở nụ cười nghiền ngẫm.

“Ma khóc nhé, anh tên là gì?”

Hắn mím môi: “Ta không phải ma khóc nhé!” Thấy nụ cười trên khóe môi nàng càng sâu thì cúi đầu ỉu xìu, “Hòa Tuyên.”

Tần Tuyên bỏ đi đầu là thành Hòa Tuyên[1].

[1] 秦宣: Tần Tuyên, 禾亘: Hòa Tuyên.

Nàng gật đầu, khoanh tay ôm ngực đứng ở bên giường: “Hòa Tuyên, anh có nguyện theo tôi đi chiến đấu không?”

Hắn lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, mặc dù trong lều có lò lửa nhưng hai gò má vẫn cóng đến ửng đỏ, nhìn qua càng đẹp đẽ linh động.

Nàng nhếch mày nhọn: “Anh liều chết muốn đến Bắc Địch, đủ thấy đã không còn nhà ở Đại Tần, sao không ở lại trong quân, ra sức vì nước? Nếu anh bằng lòng thì bên cạnh tôi còn thiếu một phó thủ đấy.”

Lúc đó nàng mới vừa thăng quan, là giáo úy trong quân, quan hàm không lớn không nhỏ, cũng là nhờ mấy năm nay nàng hăng hái chiến đấu giành công lao có được.

Ở lại trong quân nam chinh, quả thật là một nơi tốt đẹp đáng để đến, có lẽ không ai có thể đoán được hắn dám ẩn thân trong quân. Nhưng nếu trong quân này có người nhận ra hắn thì nên làm thế nào cho phải?

Dường như nhìn ra sự khó xử của hắn, nàng tiếp tục lạnh nhạt mở miệng: “Tôi tòng quân nhiều năm, dốt đặc cán mai chuyện biết chữ đọc sách. Tô tướng quân từng tặng tôi không ít binh pháp bày binh bố trận nhưng một chữ tôi cũng không hiểu. Nếu anh ở lại, chỉ cần dạy chúng cho tôi là được.” Đoạn hừ một tiếng, “Nếu như hiểu được cách bài binh bố trận, tôi há chỉ là một giáo úy?”

Nếu chỉ cần dạy nàng hiểu biết chữ nghĩa, nghiên cứu binh thư, không cần thường xuyên ra ngoài gặp người khác thì khả năng bị phát hiện cực nhỏ. Hắn phân tích tình hình một lần, lúc này lên tiếng trả lời: “Được!”

Nàng cong khóe môi, lộ ra nụ cười ngông nghênh: “Tôi tên Tống Đàn, sau này hanh chính là người mà tôi bảo vệ, không ai dám động tới anh đâu.”