Tiệm Trà Vong Xuyên

Quyển 15 - Chương 3




Lần này thảo phạt Minh giáo xem như thất bại, việc này khiến Tống Đàn cảm thấy vô cùng hổ thẹn, tránh ở Tống phủ không ra. Hoàng đế triệu kiến mấy lần, y đều cáo ốm từ chối.

Nắng sớm nhạt màu hắt những chiếc bóng loang lổ ở cửa. A Dữu chạy chậm vào trong sân, nhào vào chân Tống Đàn đang múa kiếm, kéo góc áo hắn, nâng khuôn mặt kinh hoảng thất thố lên: “Tướng… tướng quân… Bệ hạ ban hôn… cho người rồi…”

Tống Đàn không cầm chắc trường kiếm trong tay, “keng” một tiếng rơi ở trên mặt đá xanh. Y duy trì tư thế nghiêng người vung kiếm, tiếng nói cứng ngắc, hỏi: “Ban… hôn? Hắn ban ai cho ta?”

A Dữu khóc không ra nước mắt: “Thánh chỉ chưa nói, chỉ tuyên tướng quân vào cung bàn bạc.”

Tống Đàn vội vàng thay quần áo, da đầu căng cứng, vào cung diện thánh.

Chưa được nửa ngày mà tin tức bệ hạ sắp ban hôn cho đại tướng quân Binh Mã – Tống Đàn – đã truyền khắp cung. Dọc đường đi, mọi người nhao nhao phóng ánh mắt chúc mừng về phía hắn, ngược lại nghĩ đến cô nương sắp bị ban cho Tống Đàn thì lại ngậm ngùi đồng tình một phen.

Ba năm trước, dưới sự ủng hộ của quân nam chinh, thập nhất hoàng tử Tần Tuyên vẫn luôn chạy trốn bên ngoài đã đánh vào kinh thành, đoạt được ngôi vị hoàng đế. Sau khi Tần Tuyên xưng đế đã luận công ban thưởng cho công thần, nhưng trong đó lấy được thưởng lớn nhất không ai bằng tiểu tướng Tống Đàn lúc bấy giờ không có danh tiếng gì. Tần Tuyên đích thân phong y là đại tướng quân Binh Mã, ban thưởng tước vị hạng hai, nhận ấn soái của quân nam chinh.

Tống Đàn này không hề có bối cảnh gia thế, nhảy phắt lên làm kẻ hiển quý trong triều làm thiên hạ náo động. Bây giờ trên triều đình phần lớn là con em quý tộc môn phiệt, tranh đua nhau kéo bè kết phái chỗ nào cũng có, Tống Đàn liền trở thành kẻ khác loại trong này và bị xa lánh.

Nhưng Tống Đàn không phải hạng hiền lành. Đầu tiên là lấy lý do làm trái quân lệnh mà chém ngang lưng những tướng lĩnh phản đối mình trong quân nam chinh, sau lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn chỉnh đốn quân nam chinh. Trong thời gian ba năm dẫn đại quân nam chinh bắc chiến, củng cố non sông mở mang bờ cõi. Phàm là nơi Tống Đàn đi qua, chưa từng bại trận, máu chảy thành sông.

Tống Đàn ít khi về kinh, quanh năm chinh chiến ở bên ngoài, là một võ tướng vô cùng thô lỗ. Đại học sĩ Khổng Kỷ từng ở chỗ công khai mắng chửi Tống Đàn là tên vô lại ở chợ khoác quan phục. Còn thường có triều thần khóc lóc kể lể lên án y làm nhục người mẹ đã mất của mình trong bản sớ vạch tội Tống Đàn…

Một vị tướng quân chiến công hiển hách như vậy cũng là tai họa ai cũng muốn tránh. Tống Đàn đã hai mươi lăm nhưng chưa lập gia đình. Bây giờ có lẽ là bệ hạ không đành lòng nhìn ái tướng thất vọng đau khổ, quyết tâm muốn đẩy khuê nữ nhà ai đó vào hố lửa.

Hoa anh đào trắng hai bên hành lang đầy những cột chạm trổ giống như từng cụm hoa tuyết xếp đống ở đầu cành. Tống Đàn đi nhanh như gió, làm hoa trắng như tuyết rơi đầy đất. Y tiến vào cửa điện, ống tay áo mang theo nửa đóa anh đào trắng rơi trên giày mây của chàng trai đối diện.

Là khuôn mặt mà ba năm không gặp, nụ cười nhạt quen thuộc bên khóe môi, ánh sáng nơi đáy mắt tựa như trăng bạc chiếu vào cái giếng sâu thăm thẳm, hiện ra vẻ lạnh lẽo.

“Thần… tham kiến bệ hạ…”

Cơ thể quỳ xuống được đôi tay nâng lên, tiếng nói thong dong vang trên đỉnh đầu y: “Trẫm nhiều lần triệu kiến, ái khanh đều cáo bệnh. Nay trẫm nhìn dáng vẻ của ái khanh lại khỏe như vâm được ngay.”

Y run rẩy: “Thần… Tố chất cơ thể của thần tương đối khá…”

Tần Tuyên cười khẩy hai tiếng, phất tay áo xoay người: “Hôm nay ái khanh cầu kiến là vì chuyện gì?”

Y gãi đầu một cái, có vẻ không biết ứng đối làm sao, lắp bắp tâu: “Nghe nói… nghe nói bệ hạ ban hôn cho thần. Thần cảm thấy vô cùng vinh hạnh nhưng thần không có lòng nhi nữ tình trường, xin bệ hạ…”

Nói còn chưa dứt lời đã bị Tần Tuyên lạnh lùng cắt ngang: “Trẫm định gã hoàng muội duy nhất cho Tống tướng quân, sau ba ngày thánh chỉ ban hôn sẽ đưa đến Tống phủ. Sau khi về phủ, tướng quân chớ có hời hợt, hãy chuẩn bị rước dâu cho tốt.”

Tướng quân uy phong không sợ trời chẳng sợ đất quỳ trên mặt đất đánh phịch một tiếng, khóc không ra nước mắt: “Thần xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ. Thần không thể cưới vị công chúa này!”

Tần Tuyên hơi nghiêng đầu, nhếch mày nhọn hoắt: “Hả? Lời này của tướng quân có ý gì? Chẳng lẽ là cảm thấy hoàng muội của trẫm không xứng với tướng quân?”

Tống Đàn tiến lên hai bước níu áo của hắn, nâng khuôn mặt cấm dục lên: “Thần… thần là nữ mà!”

Lư hương bằng đồng thau rơi xuống đất bốc hương long diên lên như sương sa xuống. Tần Tuyên nhìn sáu tấm bình phong sơn thủy màu xanh biếc khép mở, tiếng nói lạnh tựa như tuyết tháng Mười một.

“Tống Đàn, năm năm trước, ta từng hỏi nàng có muốn thành thân với ta hay không. Nàng còn nhớ nàng đã trả lời ta thế nào không?”

Hắn đổi xưng hô, dường như lại nhớ tới thời gian hai người từng sánh vai ở trên sa trường mênh mang.

Tống Đàn nhớ tới ngày đó, gió đêm cuộn mái tóc đen như thác của nàng lên, phía sau nửa vầng trăng sáng từ từ nhô cao, từng tấc sương bạc hắt lên bộ quần áo màu đen u tối, trên có rừng trúc um tùm.

Nàng ngẩng khuôn mặt cợt nhả lên trả lời: “Sao? Ngài muốn biến thành gái để gả cho tôi?”

Sau đó, Tần Tuyên không còn buộc nàng thừa nhận thân phận của mình nữa. Từ đó đến nay, trên dưới cả nước ngoại trừ phó tướng A Dữu ra thì không ai biết vị tướng quân nóng nảy vừa nghe tin đã làm người ta sợ mất mật này thật ra là nữ giả nam trang.

Tống Đàn tòng quân từ khi mười hai tuổi, quanh năm lăn lộn trong quân, ý thức về giới tính đã mờ nhạt từ lâu, theo một đám đàn ông thô kệch ra trận giết địch nhậu nhẹt, hơn chục tuổi đã không coi mình là nữ nữa.

Tần Tuyên thường nhớ lại vào lúc đêm khuya vắng người xem mình đã thích một người tính khí nóng nảy không hề giống với phụ nữ một mảy may như thế nào. Nhưng màn trăng đầy sao, hắn luôn nhớ tới nàng máu me đầy mặt đứng ở trước mặt hắn, vươn đôi tay thon dài hiện đầy vết thương tới phía hắn. Máu đỏ thẫm nhỏ xuống theo ngón tay của nàng, rơi vào gò má hơi ngửa của hắn.

Hắn cầm lấy đôi tay mạnh mẽ mà lạnh như băng kia, nghe giọng nói nguội lạnh của nàng tựa như gặp phải điều bình thướng trên chiến trường can qua vang ở đỉnh đầu của mình. Nàng nói: “Đừng sợ, ra đằng sau tôi đi.”