Quyển thứ mười bốn: Vong Xuyên – Trọng Hiểu
Chuông bạc văng vẳng từng hồi, thiếu nữ Miêu Cương đeo giỏ trúc ấy cũng sẽ không xuất hiện nữa.
Chương 1
Hắn bước vào phòng trà kèm theo tiếng chuông bạc lanh lảnh, khắp phòng đầy hương trà bị tiếng chuông này đảo loạn, bỗng chốc trở nên mờ ảo. Lưu Sênh đi ra từ trong hơi trà, lúc người đàn ông nhìn thấy nàng thì nàng đã ngồi trên ghế gỗ bên cửa sổ, tay cầm một gốc tường vi đang nở rộ.
Ngón tay trắng xanh phủi sương sớm đọng trên cánh hoa đi, nói với hắn: “Âm thanh này cũng chẳng hiếm gì, không biết là bao lâu trước đây, hình như từng nghe thấy ở Miêu Cương.”
“Phải.” Tiếng hắn nặng nề, đi tới nhìn cây tường vi trong tay nàng, “Cô biết tôi muốn nói gì không?”
“Tôi không biết anh muốn nói gì, tôi cần anh nói cho tôi nghe. Nếu tôi cảm thấy chuyện anh kể hay thì anh muốn biết cái gì, tôi sẽ nói cho anh biết cái đó.”
Tựa như vè đọc nhịu vậy nhưng hắn lại nghe rất rõ. Hắn hơi ngẫm nghĩ rồi ngồi xuống trước mặt Lưu Sênh, mày nhíu lại rất chặt.
“Tôi không có điều gì muốn biết, tôi chỉ không muốn mắc nợ ai mà thôi.” Dứt lời, hắn mím chặt môi, một lát sau mới buông ra, tiếng nói rất khẽ, nói ra những lời dường như ngay cả bản thân mình cũng chẳng tin, “Tôi chưa bao giờ mắc nợ ai cả.”
Dường như nghe thấy cô gái đối diện cười khẽ một tiếng, nụ cười thản nhiên, nụ cười mờ ảo cách tầng tầng hương trà lượn lờ, sau khi rẽ ra mới trở nên rõ nét.
Cuối cùng hắn cũng nghe rõ tiếng cười ấy, trong trẻo tựa như tiếng cười của chuông bạc vậy.