Tiệm Trà Sữa Nhà Bạch Hạ

Chương 13




42.

Nhưng buổi tối Tiền Ngộ Đan còn có một bữa tiệc quan trọng. Dù anh có muốn lên ngồi một lúc với cậu trai thì cũng phải nắm chắc thời gian để không đi đúng vào giờ cao điểm.

Người tiếp xúc lâu với Tiền Ngộ Đan đều biết anh có một tật xấu kì lạ, đó chính là rất thích ăn đồ ngọt, càng ngọt càng tốt, cứ như ăn mãi mà không thấy ngán vậy.

Summer cảm thấy anh như thế sớm muộn cũng sẽ ăn thành tên bụng mỡ, nếu không thì sẽ mắc bệnh tiểu đường. Vì vậy có một lần chị ám chỉ điểm có hại khi ăn quá nhiều đồ ngọt với Tiền Ngộ Đan, lúc ấy Tiền Ngộ Đan đang cầm cốc trà sữa ba anh em uống. Rõ ràng anh nghe hiểu ý Summer, nhưng lại giả vờ hồ đồ với chị, “Summer, ăn ngọt có thể mang lại cảm giác hạnh phúc cho người ta.”

Cảm giác hạnh phúc?

Summer nhìn cái mặt poke của Tiền hồ ly. Chị chẳng cảm thấy hạnh phúc chỗ nào cả.

43.

Lúc Tiền Ngộ Đan đến nhà hàng mới 6 giờ, cách thời gian hẹn nửa tiếng nữa.

Chơi với Viên Viên cả một buổi chiều, cơm trưa đã tiêu hóa sạch từ lâu. Vì vậy túi bánh quy nhỏ Bạch Hạ đưa cho anh trước lúc đi trở thành đồ lót bụng tốt nhất.

Bánh quy vốn chỉ có mùi bơ nhẹ, nhưng khi cắn ra vị đường đỏ tràn đầy khoang miệng. Dù là bánh làm từ tối qua nhưng đến giờ vẫn giữ được độ xốp giòn.

Tiền Ngộ Đan chỉ định ăn một miếng lót dạ, nhưng không nhịn được cầm chiếc bánh thứ hai lên.

Cậu trai này thật đúng là một kho báu nhỏ.

Không chỉ làm đồ uống hợp khẩu vị của anh, mà ngay cả bánh quy cũng khiến anh vô cùng vừa lòng.

Vì vậy trước khi bữa ăn chính bắt đầu, Tiền Ngộ Đan đã ăn sạch túi bánh quy kia.

44.

Thứ Hai, 10 giờ sáng.

Tranh Tử vừa đổ sữa vào nồi hồng trà thì nghe thấy tiếng cười sang sảng của Summer truyền tới từ quầy thu ngân.

Tranh Tử rất sùng bái Summer, cô luôn cảm thấy Summer chính là hình mẫu mà mình muốn trở thành.

Cô đưa mắt nhìn trang phục của Summer, hôm nay đối phương mặc một chiếc váy dệt kim liền thân, khoác một chiếc áo da thuộc kaki bên ngoài, vừa vào cửa đã chào hỏi với Bạch Hạ trước quầy thu ngân, “Cậu chủ nhỏ, hôm nay vẫn như cũ.”

Tranh Tử lau sạch tay. Cô biết Summer luôn chỉ định Bạch Hạ pha trà sữa, vì vậy nhìn chăm chăm ra bên ngoài, một khi Bạch Hạ xoay người vào khu pha chế, cô sẽ đi ra ngoài thay vị trí của đối phương.

Tuy nhiên hôm nay lại khác với mọi hôm, lúc Bạch Hạ vừa tạo hóa đơn xong đang định vào khu pha chế, Summer đột nhiên gọi cậu lại: “Ây, để Tranh Tử làm đi. Dù sao Tiền hồ ly cũng không nếm ra được ai pha trà sữa cả.”

Đây là lần đầu tiên Summer thừa nhận chị làm chân chạy việc cho Tiền Ngộ Đan.

Chị đột nhiên thừa nhận như vậy, cũng không phải là suy nghĩ nông nổi nhất thời. Nhân lúc không có khách vào, chị hỏi Bạch Hạ: “Cậu chủ nhỏ, hôm qua có phải cậu tới trại trẻ mồ côi ở thành Tây không?”

Bạch Hạ không rõ sao Summer lại hỏi vấn đề này. Nhưng nghĩ một chút, hôm qua nếu Tiền tiên sinh tới trại trẻ, vậy Summer là nhân viên công ty hẳn là cũng ở đó. Cậu gật đầu, “Chị Su, Summer, hôm qua cũng, cũng ở đó ạ? Sao, sao, em không thấy chị?”

Summer nghe cậu trả lời vậy chỉ cười. Trong đầu nghĩ em không nhìn thấy chị, nhưng cái tên Tiền hồ ly đi với em lúc đó là do chị đây sắp xếp đấy.

Nhưng mấy lời thẳng thừng thế này nói ra sẽ dọa cậu chủ nhỏ giật mình mất.

Vì vậy Summer chỉ có thể hỏi ngược lại cậu: “Chắc tại đông người quá. Vậy ngoài chị ra, cậu chủ nhỏ có nhìn thấy Tiền hồ ly không?”

Bạch Hạ hiển nhiên không đoán được tâm tư của Summer, cậu có sao nói vậy, thành thật trả lời: “Có, có ạ. Tiền, Tiền tiên sinh, và em, cùng chơi với Viên Viên.”

“Ồ —-” Summer thích thú đáp một tiếng.

Lúc này Tranh Tử mang trà sữa đã làm xong ra, ngoài cửa có một vị khách đi vào.

Bạch Hạ nói với khách câu ‘Hoan nghênh ghé thăm’, nhưng Summer vẫn còn muốn buôn chuyện tiếp —–

Thật ra chị không phải người thích buôn chuyện. Người xưa có câu gần vua như gần cọp, chị có thể xem như là thư kí của Tiền Ngộ Đan, là bảo mẫu vừa làm chuyện công cũng vừa giúp việc riêng, nếu thăm dò được đường đi nước bước trong suy nghĩ của ông chủ thì có thể giúp chị tiết kiệm được không ít chuyện.

Đến khi vị khách cắt ngang câu chuyện của bọn họ mua trà sữa xong rồi, Summer vẫn đứng trước quầy thu ngân, chị bỗng nói ra lời kinh động: “Cậu chủ nhỏ, em cảm thấy Tiền hồ ly thế nào?” Phối với vẻ mặt tò mò nhiều chuyện, Bạch Hạ lại bị chị nhìn đỏ hết cả tai lên.

Bạch Hạ nắm bút kí tên trong tay, đầu ngón tay vuốt ve thân bút đen nhánh, ánh mắt tránh khỏi tầm mắt thăm dò của Summer, “Tiền, Tiền tiên sinh, là người tốt.” Đây cũng là câu cậu nói hôm trước với Tiền Ngộ Đan.

Cũng không biết do Summer làm việc lâu với Tiền Ngộ Đan nên bị ảnh hưởng bởi anh, hay là vì cậu chủ nhỏ quá đơn thuần. Phản ứng của Summer giống hệt Tiền Ngộ Đan ngày đó, chẳng qua khoa trương hơn một chút, chị phì cười ra tiếng, trong đầu nghĩ Tiền hồ ly cũng có ngày được người ta phát cho thẻ người tốt.

Bạch Hạ thấy Summer không để ý hình tượng mà cười gập người, nghĩ không biết mình nói sai cái gì.

Tiền tiên sinh là người tốt thật mà.

Là người tốt biết làm việc thiện, biết chăm sóc trẻ nhỏ, còn đưa cậu về nhà, rất có kiên nhẫn, rõ ràng có tiền nhưng vẫn vô cùng khiêm tốn. Tốt đến mức Bạch Hạ cảm thấy trong thế giới của cậu sẽ không thể nào xuất hiện được một người tỏa ra ánh sáng người tốt rực rỡ như thế nữa.