Edit: Thanh Thanh
Beta: Tiểu Viên
Quý Tử Mặc mở cửa, thấy người tới là Chu Thần hiển nhiên vô cùng kinh ngạc.
“Ờm…” Chu Thần ngập ngừng, chỉ vào con chó Husky đang ngồi xổm bên cạnh y: “Con trai đói bụng, tôi lại lười xuống lầu, muốn xin chút bánh quy của Harry cho nó ăn.”
“Con trai?” Quý Tử Mặc cúi đầu, sau đó liền hiểu rõ, xoay người nói: “Vào nhà đi đã.”
Hai con chó gặp lại nhau tỏ ra đặc biệt thân thiết, Harry xoắn xuýt giống như sắp bổ nhào vào người ta trực tiếp giao phối. Chu Thần chỉ biết bưng trán bất đắc dĩ.
Thế nhưng chủ nhân dường như đã nhìn quen bộ dạng sắc lang của nó, mí mắt còn không thèm nháy. Hắn khẽ gọi “Harry,” con chó đang ngoe nguẩy lập tức ngoan ngoãn đứng yên.
Quý Tử Mặc rót cốc nước cam cho Chu Thần: “Thấy cậu ở nhà hay uống thứ này.” Nói xong hắn cũng tự mình uống một ngụm, khẽ gật đầu.
Chu Thần cười cười, xoay qua đã thấy Con Trai vui vẻ chạy tới vục đầu vào bát ăn của Harry, thật đúng là tự giác.
Thấy đối phương bảo trì im lặng, Chu Thần cảm giác hơi xấu hổ, liền bắt chuyện bâng quơ: “Chắc anh xử lý xong án tử kia rồi? Không có gì nguy hiểm chứ?”
Quý Tử Mặc sửng sốt. Dù biểu tình trên mặt người nọ không có biến chuyển quá lớn, nhưng Chu Thần cảm thấy tâm tình hắn không còn tốt như ban đầu, có vẻ mình đã nói sai cái gì.
“Không có gì,” Quý Tử Mặc thấy Chu Thần có chút lo lắng, “Chỉ là hơi phiền phức.” Hắn xoay người, đi đến tủ lạnh lấy hộp sữa đổ vào trong bát ăn cho Harry, trong bát hãy còn đầy bánh quy dành cho chó.
Chu Thần thầm nghĩ người này thật cưng chiều vật nuôi hết mực, đến sữa cũng là sữa riêng cho chó.
“Cậu rất thân thiết với Trương Hồng Tường sao?” Ngoài dự đoán của Chu Thần, người nọ vậy mà lại chủ động hỏi y một vấn đề.
“Ừm, cũng có quen.” Y nhớ tới việc Trương Hồng Tường bảo không nên tiếp xúc nhiều với Quý Tử Mặc, thế nhưng y thế nào cũng không cảm thấy người này có cái gì nguy hiểm, “Anh cũng quen hắn?”
“Có một chút dây mơ rễ má, hắn có qua lại với người liên quan đến án tử lần này.”
Chu Thần đổ mồ hôi, nếu nói như vậy, người y thật sự không nên dính dáng tới hẳn là thằng cha họ Trương kia mới đúng!
Chu Thần thấy Quý Tử Mặc chạy ngược chạy xuôi tìm đồ, trông có vẻ rất bận. Đoán chừng Con Trai cũng đã ăn no, y tính dắt nó trở về để tránh gây phiền phức.
Đang muốn đứng dậy cáo từ, y chợt nghe thấy chuông điện thoại vang lên, là ca khúc chủ đề của phim Anh hùng xạ điêu bản cũ.
Quý Tử Mặc nhấc máy, kẹp ống nghe trên vai: “Phan Trì, tôi cảnh cáo anh, hiện tại đang là thời gian riêng tư. Hửm? Làm sao có thể như thế, đó không phải…” Nói đến đây, hắn liếc qua Chu Thần, rồi tiếp lời: “Tôi biết chủ nhà kia, các anh tốt nhất là đừng lôi kéo người không liên quan vào mớ phiền phức này… Được rồi, gặp người kia tôi sẽ bảo gọi điện cho anh.” Dứt lời liền cúp máy.
“Chu Thần, chờ tôi một chút, tôi tiễn cậu về.” Quý Tử Mặc nói xong, lại bắt đầu lật lật tài liệu.
Dựa vào ánh mắt của hắn liếc sang khi nói chuyện điện thoại, Chu Thần có thể đoán được cuộc đối thoại kia có liên quan đến mình…
“Đi thôi,” Quý Tử Mặc vừa nói vừa kéo Chu Thần ra cửa. Lúc đứng trước cửa nhà y, hắn nhíu mày: “Cậu đi ra ngoài mà không khóa cửa?”
“Có khóa mà.” Chu Thần càng cảm thấy kỳ quái, đẩy cửa đi vào thì liền “hả” một tiếng, “Sao cậu lại ở trong nhà tôi?!”
Người trong phòng đang đứng trước cửa sổ tay cầm tách trà nóng bốc hơi nghi ngút. Nghe thấy thanh âm, hắn xoay người lại, nhận ra là Chu Thần liền đi đến, lễ phép gật đầu: “Xin chào, cảm phiền cho tôi quấy rầy anh một buổi chiều, đến tối tôi sẽ đi ngay.”
Quý Tử Mặc từ phía sau đi tới: “Phan Lạc đúng không, anh cậu bảo cậu gọi cho hắn.”
Hai người nói qua nói lại, Quý Tử Mặc cố gắng thuyết phục Phan Lạc ngoan ngoãn về nhà, thế nhưng người kia nói, cậu ta ở chỗ này còn muốn làm một số việc.
Chủ nhân chân chính của căn nhà lại bị ném vào góc tường ngồi đếm kiến, y chỉ đành nhìn nhìn trận đấu khẩu mà ngẩn tò te; em trai em gái con chó con mèo anh em bằng hữu đều ở nhờ nhà y còn chưa tính, vì sao đến cả người dưng cũng muốn xí phần a? Tuy rằng chỉ có một buổi chiều…
Y hoài nghi phải chăng có tên nào đó chơi y, dán quảng cáo lên cột điện: Khách sạn miễn phí, thời gian ở không giới hạn, địa chỉ: Tiểu khu Tân Hồ, tòa XX tầng XX…
Quý Tử Mặc đi đến vỗ vai Chu Thần: “Có việc thì sang bên cạnh tìm tôi, dạo này đang nghỉ phép.” Vẫn ngắn gọn y như cũ.
Chu Thần lúng ta lúng túng gật đầu.
Phan Lạc một bên thong dong dọn dẹp bãi chiến trường hắn lần trước tạo nên, một bên nói với Chu Thần: “Lần trước đã gây phiền phức cho anh rồi.”
Chu Thần hoàn hồn: “Cậu ấy giờ thế nào rồi?” Chắc rằng đối phương hiểu rõ y đang hỏi về ai.
“Chạy mất rồi.”
“À…” Chu Thần cúi đầu, tiểu tử Khương Phàm lại bỏ chạy lần nữa, xem ra Phan Lạc này không phải là người tốt.
“Nếu như anh nói cho tôi biết hắn ở đâu, tôi có thể rời khỏi đây ngay lập tức.” Phan Lạc mỉm cười.
Chu Thần không nói gì, lặng lẽ thu dọn đống giấy vụn dưới chân bàn.
Đến buổi tối mới biết, Phan Lạc đã mua lại căn hộ cuối cùng của tầng này, chính là phòng số 4 đã bỏ không bấy lâu nay. Hiện tại tầng lầu này cuối cùng cũng đủ người. (Lam Đông Đông, Chu Thần, Phan Lạc… tầng toàn gay, không biết Quý Tử Mặc có cong nốt không cho đủ bộ =))))
Chu Thần vừa hưng phấn vì có hàng xóm mới, vừa cảm thấy bứt rứt không yên. Khương Phàm chẳng hiểu đã chạy đi đâu, theo lý thuyết ngoại trừ lần kia vì không chịu nổi một tiếng mà chạy ra nước ngoài ngây người ba bốn năm, hắn rất ít khi không thông báo hành tung của mình cho y.
Chu Thần đang muốn nấu cơm liền nghe thấy tiếng gõ cửa, y đi mở cửa chỉ thấy Phan Lạc đang đứng đó.
“Tôi vừa nấu cơm xong, cùng ăn đi.”
Chu Thần đầu tiên là sửng sốt, lúc sau y xoay người chỉ vào phòng bếp phía sau: “Không, không cần phiền cậu, tôi tự nấu được.”
Vừa từ chối xong, y cảm giác nụ cười trên mặt đối phương hơi biến đổi, liền nhanh chóng chữa lại: “Bằng không thì, rủ thêm luật sư Quý cùng ăn đi.” Đồng thời để phân tán một chút lực chú ý nữa.
“Vâng, ý kiến hay đấy.” Nói xong, hắn xoay người đi đến cửa nhà bên cạnh, “Anh vào trong nhà ngồi trước nhé.”
“Chút nữa sẽ qua, tôi phải lau dọn bếp trước đã!” Chu Thần đóng sầm cửa lại.
Nhân lúc Phan Lạc còn chưa đi qua gọi y tiếp, Chu Thần điên cuồng nhấn số điện thoại của Khương Phàm, nhưng có vẻ đối phương đã tắt máy.
Do dự vài giây, y gọi điện thoại cho Sở Thiên Dịch: “A lô, Sở Thiên Dịch, anh có tin tức của Khương Phàm không?”
Đầu dây bên kia rất ầm ĩ, có tiếng sang sảng của đàn ông đang tranh luận ồn ào, Chu Thần bị tạp âm đinh tai nhức óc truyền qua làm cho giật mình. Tuy vậy y vẫn có thể nghe rõ tiếng hít thở của Sở Thiên Dịch, hổn hển mà gấp gáp, “Chu Thần?”
“Anh uống rượu? Uống bao nhiêu rồi?” Nghe giọng nói không ra hơi của hắn là y đủ biết, tửu lượng người này sắp đạt tới cực hạn…
“Không nhiều lắm, em vừa hỏi cái gì?”
“Tôi nói…”
“Chu Thần, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em, nhưng hiện tại… Không nói rõ được, chờ anh về.”
Chu Thần hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra, “Anh uống ít một chút cho tôi nhờ!” Rồi cúp máy cái rụp.
Anh thì có chuyện quan trọng nỗi gì!
Cơ mà y cũng biết chứ, chính y còn không biết tin tức gì của Khương Phàm, Sở Thiên Dịch làm sao mà biết được. Tính đi tính lại cũng chỉ là muốn tìm một cái cớ mà gọi cho hắn. Nhìn đồng hồ, đại khái bây giờ mới là lượt rượu mở màn thứ hai thứ ba thôi, hắn đã say thành cái dạng này rồi, không biết có thể toàn thân trở về hay không đây.
Chu Thần có chút phiền muộn, nhất là người nấu cơm mời y kia rõ ràng là đang muốn moi thông tin, chẳng qua muốn dụ dỗ y một chút cho dễ nói chuyện; nếu y không thể cung cấp tin tức gì hữu ích, chính mình không chừng sẽ gặp chuyện xui xẻo nào đó.
Trong lòng thầm chửi rủa mắng nhiếc Khương Phàm không biết bao nhiêu lần, được mấy ngày sóng yên bể lặng lại y như rằng có biến, lần nào cũng khiến y phải thay hắn thu dọn tàn cục, đến khi mọi chuyện lắng xuống lại mò ở đâu về dính chặt lấy mình không tha…
Ngoài dự đoán của Chu Thần, trong bữa cơm người nọ không hề hỏi y câu nào, ngược lại còn trò chuyện vui vẻ với Quý Tử Mặc.
Trong bữa ăn, y bỗng nhận được một cú điện thoại. Nhìn tên người gọi đến đã biết tối nay không được yên ổn, y không thể làm gì hơn là ngó lơ ánh mắt chăm chú của hai người kia mà nhấc máy.
Chỉ là khi y bấm nút nhận cuộc gọi liền giảm âm lượng đến mức nhỏ nhất, sau đó đặt lại lên trên bàn ăn, tiếp tục coi như không có việc gì cầm lấy bát cơm ăn nốt.
Thẳng đến khi ba người ăn uống xong xuôi, chuẩn bị ai về nhà nấy, Phan Lạc cũng không đề cập nửa câu đến Khương Phàm. Chu Thần thật sự có chút khó tin, lẽ nào mình đoán sai?
Về đến nhà, y tăng âm lượng lớn trở lại, chắc mẩm Sở Thiên Dịch còn đang lải nhải liên miên không dứt, nhưng lại không ngờ lần này hắn đã rút kinh nghiệm, nói toàn lời đường mật lãng mạn.
Chu Thần nghe một lúc bắt đầu thấy mặt nóng lên, cuối cùng khụ một tiếng, lấy lại tinh thần đối thoại với hắn: “Vậy ra trước đây anh đều lừa tôi? Lúc xỉn không phải thích lải nhải sao, lần này sao lại chuyển tông rồi? Tửu lượng tiến bộ hử?”
Bên kia nghe thấy giọng nói của Chu Thần, giọng nói vốn dần dần uể oải liền cố sức nói to hơn một chút: “Em không ở đây anh không an tâm, em nghe nhé, phải giữ máy đấy…”
Chu Thần xoa thái dương, rốt cuộc là xỉn quắc cần câu rồi, lại bắt đầu ngựa quen đường cũ đây.
Nơi Sở Thiên Dịch đi công tác lần này cách thành phố D không xa lắm, lái xe trên đường cao tốc khoảng hơn hai tiếng là đến. Lúc y nghe thấy đối phương nói không có y ở đó không an tâm, trong phút chốc có ý nghĩ phải chạy ngay đến nơi. Chu Thần có cảm giác mình bỗng dưng có một đứa con trai, thằng nhỏ lần đầu tiên đi công tác một mình, lần đầu tiên bị quá chén một mình, y thân là “cha” làm sao yên tâm cho được… Cười cười tự giễu, cuối cùng y hướng về ống nghe thản nhiên hát một khúc.
[nhạc thiếu nhi, muốn nghe mời các bợn tự bật nhá, tuôi không post lên được] (lời tác giả)
Trời đêm phủ khắp màu đen
Tỏa sáng những tinh tú lấp lánh
Đom đóm bay, đom đóm bay
Anh đang nhớ ai
Tinh tú trên trời cao rơi lệ
Hoa hồng dưới mặt đất ủ rũ
Gió đêm lạnh gió đêm lạnh
Em chỉ cần có anh bên cạnh
Đom đóm bay, hoa say ngủ
Từng cặp từng đôi rất đẹp
Không sợ đêm tối, chỉ sợ lòng tan vỡ
Chẳng ngại mệt mỏi hay không
Cũng chẳng bận tâm phương hướng.
(nguồn tham khảo: quan4.net, có chỉnh lý)
(*Đây là bài 虫儿飞, tên tiếng Việt là “Đom đóm bay,” một bài đồng dao Trung Quốc. Lời và giai điệu rất dễ kiếm vì bài này cũng dùng cho nhiều phim, như tui google thì có Vân Trung Ca, baike nói còn có phim Phong Vân Hùng Bá Thiên Hạ từ năm 1998. Link nghe bài hát).
Chưa kể đến giọng hát thanh ngọt, chỉ riêng giai điệu nhẹ nhàng đã có tác dụng trấn an một cách thần kỳ; phía bên kia dần dần yên tĩnh.
Không lâu sau, Chu Thần nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ từ đầu dây bên kia truyền đến. Chính y cũng được trấn an, tâm tình lộn xộn chậm rãi bình ổn lại.
Y cúp máy, trên mặt có chút lành lạnh, lấy tay sờ mới biết nước mắt đã chảy từ lúc nào.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chu Thần thấy người hơi cóng, nhìn ngày tháng trên lịch mới biết mùa đông sắp đến rồi.
Khoảng thời gian này, trong phòng đã lạnh, bên ngoài nhiệt độ còn giảm xuống vùn vụt, nhưng cũng chưa đến mức phải dùng lò sưởi.
Kéo rèm cửa sổ, y phát hiện ngoài trời đổ mưa.
Mưa mùa này cũng làm cho người ta cực kỳ chán ghét, lạnh đến thấu xương, quất lên mặt buốt như bị dao cắt vậy.
Lúc Chu Thần đang đánh răng, điện thoại trong phòng khách đổ chuông. Y nghĩ là Trương Hồng Tường đúng giờ gọi đến quấy rối nên chả thèm phản ứng.
Không ngờ điện thoại cứ liên tục reo, thầm nghĩ người kiên trì đến vậy chắc không phải Trương tổng, y vội súc miệng rồi đi ra nhấc máy.
“Chu Thần,” giọng Sở Thiên Dịch lộ rõ hưng phấn, “Cuối cùng em cũng nghe máy.”
“Mới sáng sớm mà anh đã có chuyện gì vậy?” Chu Thần cầm khăn mặt lau lau miệng.
“Anh vừa mới qua trạm thu phí, rất nhanh sẽ đến nhà em.” (Sở óc heo đi công tác ở ngoại thành, vừa mới tới trạm thu phí trên đường cao tốc vào thành phố)
“Đừng đến đây, tôi có việc phải ra ngoài.”
“Em đi đâu?”
“Hẹn hò.”
Hứng khởi ban đầu của đối phương bị dội một gáo nước lạnh tịt ngóm. Chu Thần chờ mãi không thấy hồi đáp, sốt ruột hỏi còn có việc gì không, hắn mới nhả ra một câu: “Với ai?”
Chu Thần xoa trán: “Sao tôi lại phải báo cáo từng ly từng tý cho anh nhỉ?”
“Em đừng đi mà, chờ anh nửa tiếng thôi, được không?”
“Anh có chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại?”
“Chuyện cực kỳ quan trọng, chỉ nửa tiếng thôi.”
“…”
“Thực sự rất rất là quan trọng.”
“Được rồi, anh mà chậm dù chỉ một phút thôi tôi cũng đi ngay đấy.”
Cúp điện thoại, Chu Thần lại tự xỉ vả chính mình, thế nào lại thỏa hiệp dễ dàng như vậy.
Uống cốc sữa ăn bánh bông lan, thời gian dần trôi qua.
Chu Thần lần nữa ngó đồng hồ, xác nhận mình không nhầm lẫn. Đã 40 phút trôi qua, trong lòng y bùng lên ngọn lửa giận dữ.
Anh giỡn mặt tôi chắc!
Y biết lúc này đang vào giờ cao điểm mọi người đi làm, không tránh khỏi có khả năng bị kẹt xe. Thế nhưng Sở Thiên Dịch đã nói là 30 phút thì nhất định sẽ đến đúng giờ, nếu không chỉ có thể chứng minh là hắn không coi trọng việc này.
Chu Thần căm giận mặc áo len, mang theo áo khoác đi tới cửa.
“Anh cứ việc chết dí mốc meo ngoài xó cửa đi!”
Khí trời bên ngoài còn lạnh hơn một chút so với dự tính của y, vũng nước mưa đọng trên mặt đất hầu như đã ngưng tụ thành từng lớp băng mỏng.
Lái xe thong thả đi trên đường, lúc này Chu Thần mới nghĩ đến, hay là vì thời tiết như vậy nên Sở Thiên Dịch mới không thể tới đúng hẹn?
Điện thoại di động để ngay trên ghế phó lái, y vốn muốn gọi cho hắn một cuộc, nhưng nhớ tới thái độ bất cần của mình ban sáng, hiện tại lại tự dưng gọi điện hỏi han tình hình, cảm giác có chút mất mặt.
Y đáng ra phải qua nhà Ngụy Tuyền Tử ở vùng ngoại thành, nhưng quá thời gian Sở Thiên Dịch hẹn y đến 30 phút mà điện thoại vẫn im lìm, Chu Thần không khỏi cảm thấy bồn chồn lo lắng.
Cộng thêm thời tiết quỷ quái này nữa, thực sự là phiền muốn chết.
Y vò vò tóc mình, không nhịn được cầm lên điện thoại di động, tự thuyết phục rằng chỉ là hỏi hắn trên đường có gặp chuyện gì không thôi.
Điện thoại trong tay bỗng nhiên rung lên.
Chu Thần không thèm nhìn đã ngay lập tức bắt máy.
“Sếp lớn à, anh thật quá là đúng giờ a… Hả? Bác sĩ Hạ?”
“Là tôi đây, vì cậu là người bà Tân hôm qua chỉ định muốn gặp, cho nên tôi nghĩ nên nói cho cậu biết chuyện này.”
Chu Thần cầm điện thoại, toàn thân như đông cứng. Dường như ngoại trừ lỗ tai, những giác quan khác của y đều không còn hoạt động nữa; trong xe bật điều hòa nhưng tứ chi như đang ngâm trong nước đá.
Qua hồi lâu, y mới nghe thấy thanh âm của chính mình nhưng lại cảm thấy giọng nói đó như là của ai…
“Không thể nào… Bác sĩ Hạ, ông có chắc là dì Sở… Bác gái không phải vừa mới được xuất viện sao.” Chu Thần lẩm bẩm, khóe miệng cong lên, nhưng không kiềm được nước mắt rơi xuống.
“Sao các người có thể… Thiên Dịch kiếm tiền khổ cực như vậy chỉ để chăm lo cho dì, bác gái là người thân duy nhất của anh ấy mà”
“Các người…” Y bụm miệng, tận lực không làm cho thanh âm của chính mình trở nên quá khó nghe.
“Xin thứ lỗi… Mong cậu nén bi thương.”
“Lần này là vào đêm khuya cắt động mạch, cấp cứu chậm trễ…”
“Anh Sở đã chạy tới bệnh viện trung tâm thành phố…”
Chu Thần nhớ đến giọng điệu hưng phấn của Sở Thiên Dịch vào buổi sáng, nói rằng có chuyện cực quan trọng muốn nói. Mặc kệ đó là chuyện gì, tâm tình hắn lúc ấy chắc chắn rất vui vẻ.
Vừa mường tượng ra cảnh hắn cô độc một mình tại nơi bệnh viện đáng sợ, đối mặt với bức tường đơn sắc, vải che trắng toát, bên cạnh là một cái xác không còn hơi thở, Chu Thần trở đột nhiên muốn gặp hắn hơn bao giờ hết.
Gạt đi nước mắt, y quay đầu xe.
Y muốn mau chóng chạy đến bên hắn, đừng để hắn phải một mình đối mặt với thống khổ đến nhường này.
Trong tầm mắt mơ hồ đột nhiên có một con mèo hoang trên đường, dù nó đã nhìn thấy xe y chạy tới nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Chu Thần gắng sức bẻ lái, nhưng xe vốn đang chạy tốc độ cao đã vượt ngoài tầm kiểm soát thông thường, xoay một vòng trên đường mưa trơn trượt rồi văng ra khỏi quốc lộ.
Màng nhĩ bị chấn động làm đau nhức, y gục xuống bất tỉnh.