Tiềm Thủy Loan

Chương 37




Edit: Tiểu Viên

Beta: Thanh Thanh 

Thời gian cứ trôi và người kia vẫn đứng đó, dường như không có ý định rời đi. Chu Thần rốt cuộc kiềm chế không được, phủi mông ngồi xuống, cầm văn kiện đưa cho Sở Thiên Dịch nhưng đầu lại quay hướng khác, nhất định không nhìn hắn.

Sở Thiên Dịch đưa tay tiếp nhận, cũng đưa lại cho y thứ gì đó.

Chu Thần nhìn thoáng qua liền nhận ra, chính là di động của y… hẳn là bị vứt qua Thái Bình Dương y cũng không biết luôn.

Y nhận lấy di động, vẫn quyết tâm không nhìn Sở Thiên Dịch, tận đến khi hắn xoay người rời đi, tầm mắt của y mới chuyển từ chiếc di động lên bóng dáng người kia.

Người nọ bỗng dưng quay lại, phát hiện Chu Thần đang nhìn hắn, ánh mắt ban đầu có chút ảm đảm đã lại có thần thái. Khóe miệng hơi cong lên, gần như nở một nụ cười.

“Thứ hai, thành phố S, bảy giờ sáng anh tới Tân Hồ đón em.”

Chu Thần vẫn còn chìm đắm trong mớ cảm xúc lẫn lộn, đối với câu nói thẳng đuột của người kia y phản ứng có chút trì độn. Thẳng đến khi tiếng đóng cửa phòng giám đốc kêu “cạch” một cái, y mới nhớ ra còn có chuyện đi công tác ở thành phố S nữa!

Chu Thần nhanh chóng ngồi xuống, nhấc điện thoại lên bấm số, thấy đầu dây bên kia nhấc máy liền nói: “Chị Lâm, cuối tuần đi công tác ở thành phố S, chuẩn bị đầy đủ đồ…”

Chưa kịp nói hết câu, đối phương đã chen vào: “Cậu quên hả tiểu Chu, sếp đi công tác không bao giờ mang theo người khác phái.”

Chu Thần cúp điện thoại, đứng dậy nhìn một vòng nhưng lại không phát hiện ra ai có thể thay thế mình. Lúc này y chỉ biết cảm thán, đảm nhiệm chức vụ quan trọng thật không phải chuyện tốt.

Suốt cả ngày y và Sở Thiên Dịch như hai người không quen biết, lướt qua nhau cũng không chào hỏi, ngay cả thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt cũng không có.

Nếu nhận thấy đối phương muốn nói gì, y sẽ lập tức rời đi.

Sau khi tan tầm mới thoát được tầm mắt cứ luôn dính trên người y của lão bản, Chu Thần hậm hực thở phì phì.

Ăn cơm tối xong, bị Khương Phàm mè nheo cả buổi, Chu Thần đành dẫn chó đi dạo với hắn. Vì thế một nhà ba người dắt díu nhau ra phố.

Đối với chuyện của Khương Phàm mấy hôm trước, y định bụng đợi vết thương trên người đối phương khỏi hẳn rồi hỏi thăm hắn xem thế nào, nhưng hiện tại y cũng không có sức lo chuyện người khác.

Tới khu nhà dưới lầu, Khương Phàm ngồi xổm xuống, cởi bỏ dây buộc của Harry, xoa xoa vùng lông trên cổ nó cho đều,mượt trở lại.

Hai người ôm chân ngồi trên mặt cỏ.

Đêm hôm trước Chu Thần đã nói cho Khương Phàm chuyện y tìm được đối tượng kết hôn, cũng kể cho hắn biết người đó là một cô nàng thú vị, quan trọng là hoàn toàn không có hứng thú với y. Cùng nàng kết hôn cho có nhất định sẽ che dấu được bên trong sóng biển cuộn trào bằng bên ngoài sóng yên bể lặng.

“Cứ như vậy quyết định? Lão Sở quay đầu cũng không thay đổi?”

Chu Thần chậm rãi lắc lắc đầu, nhìn đôi mẹ con nắm tay nhau đi phía trước đến xuất thần.

Cưới vợ, rồi sống một cuộc sống bình thường… Chính là Ngụy Tuyền Tử kia hoàn toàn coi việc kết hôn đại sự chỉ như bia đỡ đạn.

Nàng có thể cùng người yêu ngấm ngầm làm đủ chuyện trên đời, y vì cái gì không thể…

Nghĩ đến đây, y lập tức tự phủ định chính mình. Cùng cái tên như Sở Thiên Dịch, làm nổi cái gì bí mật đây.

Khương Phàm vỗ vỗ vai y hỏi: “Haizz, đang nghĩ cái gì đấy?” Còn khuyến mãi cho y một bộ cười khổ.

Chu Thần đang ngồi đột nhiên quay phắt lại nhìn chằm chằm Khương Phàm, hỏi: “Cậu nói xem hắn vì cái gì đột nhiên lại nói ra mấy câu này?”

“Hắn? Thiên Dịch á?”

“Ừ.”

“Vì cái gì là vì cái gì, thông minh ra rồi chứ sao! Tớ mà là hắn, tớ đã …”

“Đã cái gì?”

“Đã… nắm tay cậu từ lâu nha!” Nói xong Khương Phàm cầm tay Chu Thần, ngây ngô cười hì hì.

Chu Thần không rõ lắm Khương Phàm học hóa trang từ chỗ nào, nhưng lúc này càng thấm thía tay nghề của thằng bạn, ngày càng lên tay nha, trộm coi hắn cười lên so với nữ nhân còn đẹp hơn.

Tâm tình thoáng nhẹ đi đôi chút, y cúi đầu nở nụ cười.

“Thật ra tớ còn rất sợ hắn.”

“Hả, tại sao?”

Chu Thần gối lên hai tay, nằm lên trên bãi cỏ.

“Bởi vì hắn mỗi lần bước vào một cuộc tình với ai đó, đều không dụng tâm, một chút cũng không dụng tâm…”

“Cậu không nghĩ hắn như thế là vì có cậu sao?”

“Nếu là chưa bắt đầu, tớ vẫn còn quyền oán hận hắn, ừ, chính là oán hận…” Chu Thần dường như không nghe được lời Khương Phàm nói, cứ tiếp tục trôi trong suy nghĩ của bản thân: “Nếu bắt đầu rồi, có khi lại chẳng còn lại cái gì nữa…”

Thanh âm kia dần dần thấp xuống, giống như vừa nói gì, lại giống như cái gì cũng chưa nói.

Khương Phàm nghe xong sốt ruột, hỏi tới: “Sau đó thì thế nào? Nói tiếp đi a.”

“Sau đó, tớ còn chưa nghĩ ra…” Nhưng kết cục chắc sẽ không phải loại y thích.

Ban ngày Trương Hồng Tường gọi cho Chu Thần mấy lần, y hoàn toàn không có ý định nhấc máy, sau lại thấy phiền quá, trực tiếp tháo pin luôn.

Khi hai người về đến nhà, điện thoại bàn vừa bắt đầu đổ chuông, Chu Thần đoán là hai vị phụ mẫu gọi, liền đi tới tiếp.

Vừa cầm ống nghe lên liền nghe thấy một tràng cười tự kỉ, thật có xúc động muốn lập tức dập máy.

“Làm sao anh biết số này?” Chu Thần hỏi gần như quát.

“Ai nha, đừng có tức giận vậy nha, nhận được điện thoại của tôi cậu hẳn phải vui vẻ chứ.”

Nghe được bên kia “chậc chậc” hai tiếng đùa giỡn với chó nhà hắn, Chu Thần đưa luôn ống nghe cho Khương Phàm: “Xử lí hắn cho tớ!”

Khương Phàm cũng không cần biết đầu dây bên kia là đứa nào, cầm điện thoại phát lập tức chứng tỏ mình là nhân vật có số có má, tự nhiên mà chửi mắng đối phương, mắng đến mức đất trời đảo lộn.

Dừng lại thở hổn hển một chút rồi buồn bực cúp điện thoại: “Đây còn chưa nói xong liền treo máy? Ai vậy nha?”

“Là chủ của con Husky lần trước đó.” Chu Thần thay quần áo xong mới nói cho hắn biết, lại nhìn thấy Khương Phàm mò mò cái điện thoại, “Cậu làm cái gì vậy?”

“Gọi lại cho hắn, chửi tiếp!”

“Lạy ông, ông chừa lại cho bản thân chút khẩu đức đi a.”

Lúc này chuông điện thoại lại vang lên, Khương Phàm không cần suy nghĩ lập tức nhấc máy, nước miếng văng tung tóe: “Chu Thần là của anh đây nhá! Cái loại như ngươi lập tức cú… A, a? Là bác gái ạ? Ấy là… là cháu nói cháu nói Chu Thần là bạn tốt của cháu ạ… Vâng vâng, cậu ấy đây, tới liền!”

Nháy mắt với Chu Thần một cái, sau đó liền giống như quả cà tím cuộn tròn một đống ném mình lên sôpha.

Chu Thần cùng Thái hậu lề rà lề rề người một chiêu ta một chiêu, cuối cùng mới nói mấy ngày nữa sẽ đưa bạn gái về ra mắt.

Bên kia nghe được Chu Thần nói ra lời như thế, trong giây lát dường như không dám tin vào tai mình. Bình thường Thái hậu om sòm là thế, chớp mắt bỗng an tĩnh hẳn.

Tiếp theo lập tức hồi sinh: “Ông nó ơi! Béo ơi!”

Chu Thần nghe trong điện thoại truyền đến “Nha đầu chết tiệt kia mau đem ổ heo của mi dọn dẹp sạch sẽ cho mẹ, ngày mai chị dâu ngươi tới rồi”, hẳn là quên luôn thằng con trai này rồi đi. Chu Thần thở dài một tiếng, yên lặng cúp điện thoại, rút luôn dây cáp.

“Cậu định kết hôn thật sao?”

“Không thấy bố mẹ tớ vui vẻ đến mức nào hả?” Đến mức đinh tai nhức óc luôn a.

“Tớ buồn thay cho cha mẹ cậu.”

“Tại sao?” Chu Thần khó hiểu.

“Người nhà tin tưởng cậu như vậy mà cậu lại nói dối họ.”

Chu Thần từ chối cho ý kiến, nhún vai không nói.

Lúc sau thấy Khương Phàm có vẻ hạ nhiệt, đoán chắc đối phương đang nhớ tới cảnh ngộ bi thảm của mình trước khi tá túc tại nhà y, Chu Thần liền đề nghị hai người cùng tắm cho Harry. Người kia quả nhiên vui vẻ.

“Tớ dù không lay chuyển được cậu nhưng cũng không cam lòng đem cậu tặng cho nữ nhân xa lạ…”

Chu thần ở trong phòng tắm chuẩn bị nước, đi ra kêu Harry vào lại dường như nghe hắn nói cái gì: “Cậu vừa nói gì hả?”

“Có nói gì đâu, Harry, cục cưng à, lại đây với anh nào~”