Tiềm Thủy Loan

Chương 11




Edit: Thanh Thanh

Beta: Tiểu Viên

Ngày hôm sau Chu Thần rất có tinh thần, lúc cạo râu nhớ lại ca khúc nghe được ở quầy bar tối qua, ngâm nga theo điệu nhạc.

Chu Giai nghiêng đầu nhòm vào: “Anh hai, có người yêu rồi à?”

Tay Chu Thần run lên, trên cằm lập tức quẹt ra vệt máu nho nhỏ. Y bỏ dao cạo râu xuống, hét lớn: “Em chê anh già quá rồi đúng không!” Sau đó liền xoay người đuổi theo Chu Giai đang chạy té khói: “Đã bảo cấm được nhảy ra bất thình lình, nói vớ vẩn là anh mày đuổi ngay ra khỏi nhà cơ mà? Muốn chết hả?”

“Anh hai, anh rửa hết bọt trắng trên mặt trước đã, trông như vậy mà quát tháo không có oai…” Cứ như ông già Nô-en ấy.

Chu Thần lườm nàng cháy tóc, tay vuốt mặt đầy tính uy hiếp.

Y lúc nào chẳng oai hùng!

Còn chưa ăn sáng, huyết áp hơi thấp, khuôn mặt người trong gương trắng bệch, vết máu trên cằm đặc biệt càng rõ ràng. Chu Thần cầm miếng urgo chỉnh tới chỉnh lui thật lâu mới dán xong.

Đến lúc ăn sáng, Chu Giai vẫn cúi đầu. Chu Thần thấy nàng là lại bực dọc, thế nhưng y cũng biết con bé hư hỏng này không cố ý, chỉ có thể thở dài: “Anh không trách em đâu, nhanh ăn đi.”

“Phụt! Ha ha, anh hai hí hửng như vậy làm tui muốn chụp ảnh kỷ niệm quá đi!”

Hóa ra cúi đầu để nín cười…

“CHU! TIỂU! GIAI!”

Theo thường lệ, việc đầu tiên sau khi Chu Thần đến công ty là vào phòng làm việc của Sở Thiên Dịch, thu dọn sắp xếp lại theo thói quen của người nọ, phun nước hoa cho không khí thêm tươi mát.

Y ghé vào trên bàn Sở Thiên Dịch, nhìn bức ảnh hai người chụp chung trên mặt bàn, lấy ngón tay chọt thẳng vào mặt hắn, “Ngày nào đó nếu như ta đột nhiên không thích ngươi nữa, để xem ngươi có còn ung dung như thế này nữa hay không.”

Khi Chu Thần vừa đứng trước cửa sổ ngó ra ngoài, cánh cửa phía sau đã bị người đẩy ra làm y giật mình. Xoay người lại liền thấy Sở Thiên Dịch, y thốt lên: “Sao anh đến sớm thế?”

Sở Thiên Dịch đặt cặp tài liệu lên bàn, hỏi lại: “Cậu nhìn cái gì vậy?”

Chu Thần lắc đầu không nói. Không thể bảo là mình mỗi ngày đều chờ Sở Thiên Dịch lái xe đến rồi mới quay về phòng làm việc chứ. Đối với chuyện tối qua y cũng không để ở trong lòng, dù sao Sở Thiên Dịch cũng chẳng bao giờ quan tâm đến việc riêng tư của y, dĩ nhiên sẽ không hỏi trong giờ làm việc.

“Cái cằm kia là làm sao thế?” Mặt Chu Thần dán miếng urgo có chữ màu xanh lộ liễu, có người mù mới không để ý.

Chu Thần hoàn hồn, sờ sờ mặt, “Dùng dao cạo cắt phải.”

“Sao có thể bất cẩn như vậy.” Sở Thiên Dịch nói, ngữ khí ẩn ẩn ý trách móc mà chính mình không phát hiện.

“Hả?” Chu Thần có chút không tin vào giọng điệu mà mình vừa nghe được.

Sở Thiên Dịch bật máy vi tính, không hề truy vấn vì sao Chu Thần từ sáng sớm đã ở trong phòng làm việc của hắn, xoay ghế nửa vòng rồi bắt đầu làm việc.

Chu Thần thức thời lui ra ngoài.

Nhìn hai vành mắt gấu mèo của Sở Thiên Dịch, xem ra đêm qua thiếu ngủ rồi. Tuổi của Trần Á Huy chính là thời điểm thể lực cùng tinh lực tràn trề nhất,  “cày sâu cuốc bẫm” phục vụ người ta làm sao không hết hơi cho được… Chu Thần nghĩ ngợi, tâm tình đang tốt đẹp đột nhiên biến mất không dấu vết, động tác pha cà phê cũng đột ngột dừng lại. Y xoay người, đem tách cà phê dốc thẳng vào trong bồn rửa.

“Ta sao lại phải nuông chiều ngươi như vậy a! Muốn uống thì tự đi mà pha, lão tử không có rảnh!”

Sở Thiên Dịch cảm thấy sáng nay thiêu thiếu cái gì, nhưng là cái gì vậy nhỉ?

Vô thức với lấy tách cà phê, nhưng chỉ chạm vào khoảng không. Hắn nhấc điện thoại gọi nội bộ, qua thật lâu bên kia mới nghe máy.

Sở Thiên Dịch hơi nhíu mày: “Cậu đang làm gì thế?”

Chu Thần đằng hắng hai tiếng, trả lời: “Tôi đang xem…” Chu Thần kẹp điện thoại giữa cằm và vai, nhìn xung quanh phòng làm việc, bắt đầu bịa chuyện: “Xem kế hoạch công trình mà Trương tổng mới gửi đến hồi sáng.”

Sở Thiên Dịch không tin lắm, hỏi lại: “Thật sao?” Giọng điệu mang theo chút tiếu ý chính bản thân hắn cũng không nhận ra. Hắn đương nhiên biết nhân viên luôn luôn thừa dịp hắn không chú ý làm việc riêng, nhưng đến hôm nay mới biết Chu Thần cũng như vậy.

Chu Thần không tin Sở Thiên Dịch có khả năng nhìn xuyên thấu qua điện thoại thấy được biểu tình chột dạ của y, khảng khái trả lời: “Đúng vây!”

“Ờ, vậy xem cho cẩn thận.”

Cúp điện thoại, Sở Thiên Dịch mới nhớ ra mình vốn muốn gọi Chu Thần pha cà phê mang đến, vì sao nói chuyện một hồi lại quên béng mất?

Chu Thần lại cắm mặt vào màn hình máy tính, tai đeo headphone xem Tiểu Hoàng Phi xướng khúc Nhị Nhân Chuyển…

(*Nhị Nhân Chuyển (二人转): Một kiểu hát dân gian phổ biến ở vùng Đông Bắc Trung Quốc, cùng với “Hí khúc Liên Hoa Lạc” ở Hà Bắc là hai hình thức ca vũ kịch nổi tiếng. Nếu xét ở Việt Nam thì chắc giông giống tuồng chèo hay hát quan họ:v)

“Phụt, ha ha ha — người gì vừa ngốc vừa dữ vậy ta…” Chu Thần cảm giác phía sau có người, cứ tưởng là thư ký Lâm mang qua bản kế hoạch điều chỉnh, thản nhiên quay đầu.

Khóe miệng ngoác đến tận mang tai còn chưa kịp hồi phục nguyên trạng, y đã thấy Sở Thiên Dịch khoanh tay nhìn nhìn, mang theo chút hứng thú.

Y vội ngậm chặt miệng lại, nhưng hoảng loạn trong lòng vẫn chưa lui xuống, những lời muốn nói đều nghẹn cứng ở cổ họng, đổi thành từng trận ho khan kịch liệt.

Sở Thiên Dịch thấy y ho đến nỗi gan phổi cũng muốn lộn tùng phèo, liền tiến lên hai bước, vừa vỗ vỗ lưng đối phương vừa nói: “Sợ đến thế sao? Lúc rảnh rỗi ngồi chơi một chút tôi cũng không trừ lương, cậu cũng biết mà.” Thế nhưng đã thật lâu rồi hắn không thấy Chu Thần vui vẻ như vậy; hồi hai người còn thân thiết, Chu Thần rất thích cười, có đôi khi còn vô duyên vô cớ ngửa mặt lên trời cười đến chảy cả nước mắt, cười đến mức làm hắn phát bực. Về sau này…  chẳng bao giờ thấy y cười như thế nữa.

Chu Thần vốn muốn nói gì đó, vừa há miệng ra đã lại ho thêm một trận, mặt cũng đỏ bừng lên — tôi chỉ muốn nói anh đừng có sờ mó a!

Sở Thiên Dịch tiếp tục giúp Chu Thần thuận khí, cách một lớp áo sơmi hắn cũng có thể cảm giác được phần xương sống gồ lên trên lưng đối phương. Lần đầu tiên, hắn phát hiện Chu Thần thực sự rất gầy.

“Sao lại gầy như thế này…”

Chu Thần lập tức bỏ tay Sở Thiên Dịch đặt trên lưng mình ra, ngồi thẳng lưng: “Sếp, rốt cuộc có chuyện gì?” Y vừa nói vừa tỉnh rụi tắt phụt cửa sổ không liên quan trên màn hình.

Bàn tay Sở Thiên Dịch cứng ngắc trong khoảng không, lúc thu về hắn cảm thấy độ ấm trong lòng bàn tay tản đi trong nháy mắt… “Thì là,” hắn cầm lấy tách cà phê nóng hổi đang đặt trên tấm kệ vách ngăn rồi nói: “Tôi lấy cái này.”

Chu Thần nhìn tách cà phê trong tay Sở lão bản, nghĩ thầm tự anh đi pha một cốc đi a… Muốn uống thì lúc nãy trong điện thoại báo một tiếng là được, y cũng không ngại phiền phức.

“Ừm, còn việc gì nữa không?”

Chu Thần đang ngồi trên ghế, Sở Thiên Dịch đứng ở cửa vách ngăn, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Chu Thần trừng mắt, hắn đứng đực ở đấy làm gì? Lấy mỗi tách cà phê thôi mà suýt nữa làm mình sặc chết. Rảnh quá sao không làm việc đi!

Sở Thiên Dịch cũng trừng lại, Chu Thần đang có ý đuổi hắn đi sao?

“Thôi được rồi,” Sở Thiên Dịch đột nhiên đặt lại tách cà phê lên bàn, tựa vào vách ngăn bày ra một bộ muốn bàn công chuyện, “Tiểu Lâm nói kế hoạch điều chỉnh của chúng ta lần trước rất phù hợp với thị trường, nhân viên trong tổ xin phép muốn đi ra ngoài thư giãn một chút.”

“A… Được thôi…” Chu Thần cười cứng ngắc. Lại phải uống rượu… Uống ít còn tình cảm chứ uống nhiều chỉ tổ hại thân a…

“Nghe nói là, thị trấn nhà Tiểu Trương phong cảnh rất đẹp, ôn tuyền cũng cực kỳ nổi tiếng, khoảng cách cũng không xa.”

“Ý sếp là muốn cho nhân viên đi du lịch?” Chu Thần khôi phục tinh thần.

Sở Thiên Dịch cười: “Gần như vậy.”

“Khi nào?” Để y bắt tay vào làm cho xong công việc, còn muốn xử lý Chu Giai, Khương Phàm bên kia cũng phải chào tạm biệt a.

Sở Thiên Dịch cầm tách cà phê lên, nhàn nhã uống một ngụm, sau đó xoay người ly khai.

“Bình tĩnh, đợi đấy đã.”

“Hả?”

Lão bản, ngươi đùa giỡn người ta vui lắm sao!

Sau khi trở về, Sở Thiên Dịch cảm thấy tâm tình thư sướng. Bị Chu Thần trừng mắt thật khó chịu, nhưng cuối cùng cũng trả đũa thành công.

Tách cà phê trong tay tự dưng uống không hợp khẩu vị; thật kỳ quái, vẫn là cà phê hòa tan, mà cũng chính là cái tách mình hay dùng mà? Sao lại thấy khác vậy?

Thư ký Lâm nói với hắn, cả năm nay công ty chưa tổ chức đi dã ngoại; nhân dịp thời điểm mới vừa hoàn thành giai đoạn, cho mọi người ra ngoại thành vui chơi cũng tốt.

Lúc đứng với Chu Thần, Sở Thiên Dịch chỉ là hứng chí nói cho có.

Tuy nhiên, hiện tại hắn đột nhiên lại nghĩ thật sự nên đi một chuyến. Trong hợp đồng công việc đã ghi rõ, hàng năm công ty đều có một lần đi du lịch, bất quá những dịp trước đều tìm resort nội thành thư giãn một chút là xong, năm nay đổi mới có lẽ sẽ ổn hơn.

Sở Thiên Dịch nhấc điện thoại, nói cho thư ký Lâm quyết định của hắn. Bên kia hỏi một vấn đề làm hắn do dự.

Có cho phép mang theo người nhà không?

Nguyên gốc hắn không muốn chấp nhận, vì nhân số tăng lên thì chi tiêu cũng gấp bội. Thế nhưng không mang theo Trần Á Huy, người nọ nhất định sẽ phản đối, hai người sẽ lại cãi nhau, nhưng không thể xếp cậu vào trường hợp đặc biệt được…

Tháo kính xuống, hắn đưa tay xoa xoa mũi, rất nhanh trả lời thư ký Lâm: Có thể mang theo người nhà, nhưng không tính vào chi phí.

Sau đó hắn liền đeo kính lên, tiếp tục công việc.

Hai người từ khi sống chung đến giờ, cứ dăm bữa nửa tháng lại chiến tranh lạnh một hồi. Vừa vặn nhân cơ hội này mang cậu ấy đi ra ngoài giải sầu, cậu hẳn là sẽ thích đi?

Tưởng tượng ra cảnh Trần Á Huy thét chói tai nhảy dựng lên đầy hưng phấn, Sở Thiên Dịch cười híp mắt, nhấp một ngụm cà phê, trên mắt kính bịt kín một tầng sương trắng.

Về đến nhà, đập vào mắt hắn là cảnh tượng lộn xộn khủng khiếp như vừa bị bão quét qua. Nghĩ là có trộm cướp viếng thăm, hắn phóng như bay qua cửa, vội đến mức suýt vấp phải đôi giầy chính mình vừa cởi ra.

“Đây là có chuyện gì thế?” Khi thấy được Trần Á Huy, hắn mới buông lỏng tinh thần.

Cậu bạn nhỏ ngồi chồm hỗm trên mặt đất đóng gói hành lý, không trả lời câu hỏi của hắn.

Sở Thiên Dịch đỡ trán, biết người yêu đang cáu kỉnh, không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm xuống cạnh cậu dỗ dành.

Trần Á Huy bắt đầu nóng máu, nói gì cũng không chịu nghe, dù Sở Thiên Dịch có rủ rỉ muốn dẫn cậu đến thị trấn nhỏ ngâm suối nước nóng ở tiểu điếm, cậu ta vẫn ương bướng bỏ lại hắn đi thẳng ra cửa. Đến khi hắn đuổi kịp, người đã leo lên taxi đi mất hút.

Điện thoại reo lên, Trần Á Huy nói đúng một câu: Bố mẹ đưa tôi đi chơi Tam Á. Sau đó cúp máy cái rụp, làm Sở Thiên Dịch nổi khùng muốn ném đồ!

Còn có người nào bốc đồng hơn Trần Á Huy được nữa không?! Chẳng có tí mảy may quan tâm đến cảm thụ của người khác, hắn chỉ muốn trò chuyện cùng cậu một chút mà cũng quá khó khăn!

Chuyến du lịch rất nhanh đã được lên kế hoạch, Chu Thần về nhà sắp xếp việc gia đình.

Tủ lạnh chất đầy đồ ăn mà Chu Giai thích, trên cánh cửa còn dán ghi chú mấy số điện thoại dịch vụ giao đồ ăn tại nhà, những lời căn dặn của y dài dòng đến nỗi có thể viết thành sách bán.

Chu Giai ngồi bắt chéo chân hỏi: “Anh hai, sao không mang em đi luôn?”

“Đi cái gì mà đi! Con gái con đứa còn chưa kết hôn, ngâm suối nước nóng cho ai xem. Ngoan ngoãn nằm nhà, hai ngày một đêm anh sẽ trở về.”

“Anh còn biết là hai ngày một đêm đó hở? Em thấy anh làm như an bài hậu sự ấy, thiếu mỗi đoạn viết di chúc.”

“Em nghĩ anh muốn thế à!” Chu Thần nhét hộp Nestlé cuối cùng vào tủ lạnh, “Em nhìn lại mình đi, đường đường là con gái mà lại không biết nấu cơm, cũng chẳng biết dọn dẹp, chỉ sợ anh đi hai ngày em chết rục trong xó nhà thì có mà… Nói trước, khi anh về nhà mà thấy cảnh tượng kinh hoàng gì thì đừng có trách!”

Chu Giai quay đầu lại rồi cau mày, không đáp lại.

Chu Thần buồn bực hỏi: “Thế nào? Còn vấn đề gì cần giải đáp nữa không?”

Chu Giai mở cửa sổ QQ chat, gõ chữ lách cách, “Lạ thật, Tiểu Huy nói cậu ấy đi Tam Á… Sao lại không đi ôn tuyền với anh Thiên Dịch a… Cơ hội tốt như vậy, chậc, em đang hỏi cậu ta có chuyện gì.”

“Hửm? Cậu ta không đi?” Động tác thu thập hành lý của Chu Thần chậm lại. Y rất nhanh kéo vali nhỏ vào phòng, lôi hết quần áo bên trong ra, đem những bộ cả Chu Giai và Khương Phàm khen đẹp nhét vào. (Thần Thần của tui dễ thương quá xá:x)

“Ha, cậu không đi thì tôi đi.”