Edit: OnlyU
Địa Tạng Vương vừa chết, toàn bộ địa phủ đều luống cuống.
Thập Điện Diêm Vương vốn không phải là người có chủ kiến, muốn đoạt quyền nhưng đánh không lại, chỉ đành nương theo hai đại thần Thiên Đế và Địa Tạng Vương khuấy đục nước trong, có thể kiếm lợi được bao nhiêu thì kiếm.
Hiện tại Địa Tạng Vương chết rồi, Thiên Đế cũng bị quấn lấy không thể phân thân ra được. Tình huống này chẳng phải Thiên Đế vừa chết thì địa phủ sẽ trở lại, không, so với thời Trảm Vũ thống trị còn kinh khủng hơn!
Vậy chẳng lẽ Thập Điện của bọn họ chỉ là vật trang trí thôi sao?
Nếu thật sự phải truy cứu thì từ quỷ sai đến Diêm Vương, sợ là không một ai thoát tội. Mấy người vừa đánh vừa lui, cả người toát mồ hôi lạnh rút về Điện Diêm Vương.
Phạm Lam không thèm để ý đến bọn họ, bớt được mấy người này cũng đỡ vướng tay vướng chân, cút càng xa càng tốt.
Thời Tuyết Chiết bị Địa Tạng Vương một chưởng đánh xuống sông Vong Xuyên, vốn là lành ít dữ nhiều. Khóe mắt Phạm Lam thoáng liếc nhìn, không biết trong mắt là tâm tình gì. Hắn nhắm mắt, duỗi tay xuống sông Vong Xuyên nắm lên một đám sương mù, mơ hồ nhìn ra là một người bị thiêu đốt.
“Sư… phụ…”
Phạm Lam siết chặt tay, sương mù lập tức biến mất, giọng nói yếu ớt kia cũng tan biến hòa lẫn vào tiếng đánh nhau ồn ào nơi đây.
Phạm Lam cầm lưỡi hái, điểm mũi chân nhảy lên thềm đá, đứng sau Tạ Miên ba thước, tay trái ẩn chứa linh lực hơi dao động một cái, ánh sáng từ trập pháp bỗng trở nên sáng chói hơn.
Mục Yêu bớt chút thời gian nhìn hắn, hàng này chính là Bát gia sao?
Theo lời của Minh Thu thì tên này ra ngoài liền lạc đường, không có kẹo là không sống nổi, có kẹo là lại đầy sức sống, nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng không nhận ra cái tên kéo chân sau này thế mà mẹ nó là Bát gia?
Chuyện này còn khó tin hơn chuyện Thiên Đế tạo phản rất nhiều đó.
Dường như Phạm Lam nhận ra ánh mắt của Mục Yêu, hắn quay đầu nhìn lại nhưng chỉ hơi nhíu mày, sau đó chém một nhát vào trong trận pháp.
“Phạm Lam!” Thiên Đế chật vật né tránh đòn tấn công của mọi người, mắt thấy thiên binh bị nhốt ngoài trận pháp không vào được, y bắt đầu nóng nảy, trợn trừng đôi mắt đã đỏ như máu hét lên: “Ngươi đưa ta lên vị trí Thiên Đế, không phải vì ta dễ khống chế hơn Thời Tuyết Chiết sao? Ngươi chẳng phải thứ gì tốt, chẳng qua ngươi muốn tiếp tục nắm tam giới trong lòng bàn tay mà thôi!”
Phạm Lam giống như không nghe thấy, mỗi một đòn đều tấn công vào vị trí quan trọng trên người y. Thiên Đế vô cùng quen thuộc những chiêu thức này, khi còn ở địa phủ, Phạm Lam đã dạy từng chiêu từng chiêu cho y.
Thiên Đế hoảng hốt né tránh, lại phát hiện bản thân vốn không có sức đánh trả chút nào, rõ ràng trên người Phạm Lam không có bao nhiêu quỷ lực, hắn lại vừa đánh nhau một trận với Thời Tuyết Chiết và Địa Tạng Vương, tại sao còn mạnh như vậy?!
Không đúng!
Những chiêu thức này… không mang theo quỷ lực, Phạm Lam chỉ tấn công bình thường, thậm chí hắn còn không thèm nhìn tới y.
Không tránh khỏi!!!
Thiên Đế phát hiện y căn bản không tránh được nửa chiêu, sững sờ nhìn lưỡi hái từ phía sau quét tới ngang ngực, lồng ngực lập tức chảy máu, không biết là lạnh như băng hay là nóng rực, cả người y từ thần kinh đến não bộ, toàn bộ đã chết lặng.
Thiên Đế phun ra một ngụm máu, lưỡi hái đồng thời rút ra, không chút do dự xé mở lồng ngực y, xé toạt da thịt y.
Thiên Đế không chịu nổi khuỵu xuống quỳ dưới mặt đất, khóe miệng không khống chế được máu tươi chảy dọc xuống, từ từ chảy vào vết thương lớn nơi ngực, có cảm giác như có âm phong thổi tới từ nơi đó, khiến y lạnh run.
“Sư…” Câu nói còn chưa dứt, Thiên Đế bỗng gục đầu xuống, hai tay buông lỏng rồi ngã xuống đất, y đã tắt thở.
Dù là thần tiên hay là quỷ hồn, chết đi chính là tan thành mây khói, Thiên Đế cũng không thể thoát khỏi quy luật này, từ đầu đến chân hóa thành tro bụi, bị thổi xuống sông Vong Xuyên.
Cát bụi về với cát bụi, đất về đất.
Mục Yêu vừa chiến đấu cực kỳ vất vả, còn bị Thiên Đế làm cổ tay bị thương, cô chứng kiến cảnh tượng vừa rồi mà trợn mắt há hốc mồm: “Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”
Mục Lâm nhìn vũng máu nhỏ dưới đất kia mà thở dài trong lòng. Nhiều năm như vậy, Thiên Đế có công mà cũng có sai lầm. Mặc dù đoạt quyền là không nên những hắn cũng hiểu được Thiên Đế phần nào, thế nhưng vì chuyện này mà phá vỡ tam giới thì có chết cũng chưa hết tội.
Chỉ là, Phạm Lam vừa ra tay, Địa Tạng Vương chết, Thiên Đế cũng chết.
Tam giới đã chết hai người cầm quyền, địa phủ vẫn khá tốt vì có Phạm Lam trấn giữ, Thập Điện Diêm Vương có thể hơi chống đỡ mà hoạt động, chỉ là thiên giới đột nhiên không còn Thiên Đế, chẳng phải sẽ náo loạn.
Tình thế đến nước này, thật sự là khiến người ta sầu đến trọc đầu.
Phạm Lam thu lưỡi hái, nhìn tình hình hiện tại mà đau đầu, Tạ Miên thật sự tạo thêm phiền phức cho hắn mà.
Kế hoạch của hắn vốn rất hoàn mỹ, hiện tại hoàn toàn rối loạn, ngoại trừ đồng dạng giết Thiên Đế, Địa Tạng Vương và Thời Tuyết Chiết, cộng thêm giữ lại mạng của hắn thì những chuyện khác hoàn toàn rối tinh rối mù.
Thi thể nằm rải rác khắp địa phủ, cầu Nại Hà sập hết, ngoại trừ sông Vong Xuyên mãnh liệt dâng lên từng đợt sóng nước đen, sóng sau cao hơn sóng trước đánh vào các tảng đá thì cả địa phủ yên tĩnh đến đáng sợ.
Cuộc chiến đột nhiên chấm dứt, dường như không ai biết phải làm gì tiếp theo. Mục Yêu nhìn Tạ Miên, thấy cậu đang thu Vô Tự Quỷ Thư lại, cậu không nhìn Phạm Lam, cũng như không để ý đến đám quỷ sai và phán quan đang trố mắt nhìn nhau kia mà lập tức đi ra ngoài.
Mục Yêu hoảng hốt kêu lên: “Ông chủ.”
Bạch Thất đang đau lòng bàn tính hạt châu của hắn, nghe tiếng kêu hốt hoảng của Mục Yêu lập tức ngẩng đầu lên, trông thấy bóng lưng Tạ Miên đang bỏ đi, hắn lại quay qua nhìn Phạm Lam đang ngẩn ra.
À, bắt đầu tính sổ rồi.
Minh Thu bày vẻ mặt xem kịch vui, từ khi hắn biết tên này từ đầu đến cuối đều không xem bản thân là một thành viên của tiệm quan tài, sắp xếp kế hoạch hoàn hảo cũng lừa gạt tất cả bọn họ, Minh Thu tức giận mà không có chỗ xả.
Đáng đời!
Tiếu Sơn ngơ ngác giật nhẹ tay áo Minh Thu, vẻ mặt ngây thơ nói: “Anh Minh Thu, em đói bụng.”
Hắn xoa xoa đầu cậu bé, cười nói: “Muốn ăn gì?”
“Thịt.” Tiếu Sơn ngáp một cái, xoa xoa mắt rồi lại hắt hơi một tiếng. Dù sao cậu bé còn nhỏ, lại đánh nhau thời gian dài như vậy làm cậu bé hơi mệt mỏi.
“Mệt hả?”
“Vâng.” Tiếu Sơn gật đầu, sau đó vươn tay ra với Minh Thu muốn hắn bế lên. Minh Thu thuận tay bế cậu bé lên rồi đi theo Tạ Miên rời khỏi địa phủ.
Toàn bộ địa phủ rối loạn, có rất nhiều việc cần xử lý, Phạm Lam không thể rời đi được, nhìn bóng dáng Tạ Miên cũng biết cậu tức giận đến cỡ nào. Mặc dù đã đâm hắn một dao, nhưng đó là cậu đang nhắc nhở hắn vài chuyện, dù cậu không hy vọng hắn chết nhưng tức giận thì vẫn tức giận.
Bạch Thất lo lắng nói: “Bát gia… Hay là ta đi khuyên Tạ Miên một chút?”
Phạm Lam lắc đầu: “Không cần.”
Với tính tình của Tạ Miên thì người khác càng khuyên, sợ là sẽ càng khiến cậu tức giận hơn, không những vô dụng mà phỏng chừng còn có tác dụng ngược lại.
“Để hắn đi đi.”
…
Sau khi Tạ Miên rời khỏi địa phủ, cậu thu dọn đồ đạc một chút, nhưng nhớ lại bản thân ngay cả nhà cũng không có, hiện giờ có thể đi đâu chứ.
Cha mẹ nuôi cậu mười mấy năm thật ra chính là hai tiểu quỷ, ở trước mặt cậu còn không tính là hạt cải. Nhưng nói cho cùng, đó là người mà cậu mờ tịt không biết gì gọi là “cha mẹ” suốt bao nhiêu năm qua. Dù thế nào đi nữa cậu cũng muốn gặp lại họ.
Nhưng nếu bị Thiên Đế mang đi thì có lẽ đã sớm chết rồi, làm sao sẽ lưu lại chứng cứ để cậu và Phạm Lam phát hiện.
Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, cậu không kịp tiêu hóa đành nhét toàn bộ vào đầu, sau đó nhớ lại còn cảm thấy tất cả tựa như ảo mộng.
Cậu phải suy nghĩ một chút, ngẫm lại chuyện giữa cậu và Phạm Lam, cũng phải suy nghĩ thật kỹ xem cậu có thể gánh trách nhiệm nặng nề này hay không.
Phạm Lam muốn dùng cái chết của hắn để lại cho cậu một địa phủ thanh bình, nhưng đối với cậu mà thôi, dù thế giới thanh bình hay là cả tam giới đều không bằng một sợi tóc của Phạm Lam.
Nếu không phải lúc ấy tình thế quá nghiêm trọng thì cậu thật sự muốn tóm lấy Phạm Lam mà nói cho hắn biết, nếu hắn dám chết thì cậu sẽ thả toàn bộ ác quỷ ở địa phủ ra, khiến tam giới hoàn toàn bị hủy diệt trong tay cậu.
Ba tháng tiếp theo, cậu luôn nghĩ về vấn đề này.
Từ ngày đó về sau, cậu lần lượt cho những người trong tiệm quan tài nghỉ phép, chỉ còn lại một mình cậu và hạt châu nhỏ Giáng Chu.
Tạ Miên chống cằm nhìn Giáng Chu, không để ý xem nó có nghe hiểu cậu nói gì không mà tán gẫu với nó: “Mày nói xem, nếu tao thật sự hủy diệt cả tam giới thì hắn có hối hận đã…”
“Em sẽ không.”
Một giọng nói bất ngờ vang lên dọa Tạ Miên giật mình nhảy dựng, suýt nữa cắm đầu xuống quầy. Cậu lập tức lùi ra sau mấy bước thì bị một bàn tay đặt ngang hông, kéo người vào một lồng ngực.
Phạm Lam tựa cằm lên trán Tạ Miên, khẽ hỏi: “Có nhớ tôi không?”
Cậu sững sờ vài giây, sau đó hung hăng đẩy hắn ra vài bước, cười lạnh một tiếng: “Lần này Bát gia tới đây là có kế hoạch gì? Cần tôi phối hợp với ngài sao?”
Phạm Lam vốn không dùng sức mà thả lỏng cả người ôm lấy Tạ Miên, vừa bị cậu đẩy ra lập tức đụng vào góc bàn, thắt lưng tê rần.
“Em trách tôi tính kế em.”
Tạ Miên quay đầu đi: “Ừ.”
Phạm Lam im lặng một lúc, môi giật giật như rất khó mở miệng, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi sửa lại, lập ra luật mới, từ đây về sau mỗi người trong tam giới có trật tự riêng, bầu Thiên Đế mới, sau này thiên giới tự đề bạt người từ chính bọn họ. Địa phủ thì do Thập Điện Diêm Vương tự quản lý.”
Tạ Miên không nói lời nào.
“Trước kia tôi không biết nội gián trong địa phủ là Địa Tạng Vương, tam giới kiêng kị sự tồn tại của tôi, chỉ cần tôi còn ở đó một ngày thì sẽ không cách nào thi hành trật tự mới, em cũng không thể chân chính cầm quyền.”
Phạm Lam hơi thấp thỏm, hắn nắm chặt ngón tay Tạ Miên lại bị cậu né ra. Hắn bèn đút tay vào trong ống tay áo, rũ mắt nói: “Là tôi nợ em.”
Tạ Miên đứng bên kia quầy, hai tay luôn đặt trên quầy, chua xót nói: “Đúng vậy, anh trả lại những gì anh nợ tôi, Bát gia vĩ đại, đến lúc đó toàn bộ địa phủ đều phải cám ơn anh vì tam giới mà hy sinh bản thân, sau này khi tôi nhìn địa phủ mới còn phải mang ơn Bát gia đã quên mình đổi lấy, cả đời này tôi phải nhớ rằng anh đã tốt như thế nào, đúng không?”
“Tôi không có ý này.” Giọng nói Phạm Lam phát sầu, không biết phải giải thích thế nào cho Tạ Miên hiểu, vì đối với cậu, chuyện này quả thật là hắn ích kỷ. Nếu hắn là Tạ Miên thì cũng sẽ không cách nào tha thứ cho đối phương.
“Thật xin lỗi.”
Tạ Miên thấy hắn cúi mình thật thấp giải thích, cậu đau lòng không thôi nhưng vẫn không mở mắt ra mà lạnh giọng nói: “Vậy Ngôn Linh Điểu đâu?”
Hắn đáp lời: “Nó vốn bị thiên giới lợi dụng, không thật sự tổn thương được ai, tôi bảo Tiểu Thất đưa nó về Đại Hoang Sơn rồi.”
“Cha mẹ tôi đâu?” Tạ Miên hơi thấp thỏm, ôm chút hy vọng mỏng manh mà hỏi hắn.
Phạm Lam im lặng, sau đó dùng giọng nói thật nhỏ gần như không nghe được nói: “Thật xin lỗi…”
Trong lòng Tạ Miên vô cùng đau xót, quả nhiên họ không còn sống. Bọn họ đã nuôi nấng cậu lâu như vậy, dù có phải chỉ do nhiệm vụ hay không, dù là thật lòng hay giả dối nhưng cậu vẫn không thể gặp họ một lần cuối.
Phạm Lam im lặng một lúc, cảm nhận được cậu không còn quá tức giận mới từ từ đến gần, ôm cậu vào lòng từ phía sau, nhỏ giọng nói: “Tôi không cứu được họ, xin lỗi em.”
Tạ Miên lắc lắc đầu, nắm cổ tay hắn hỏi: “Anh có biết vì sao tôi đâm anh một dao không?”
Phạm Lam không phản ứng gì nhiều mà nắm ngược lại tay cậu: “Không biết, nhưng từ lúc bắt đầu, mạng của tôi đã nằm trong tay em, em không muốn thì cứ ném đi là được.”
Tạ Miên thật sự bị hắn chọc tức đến phát điên: “Tôi cho anh một dao đó ngoại trừ diễn khổ nhục kế trước mặt Thiên Đế thì còn hy vọng dùng nó cho anh biết, tôi cũng làm anh bị thương, coi như huề nhau, anh không cần cảm thấy thiếu tôi.”
Phạm Lam ngẩn ra, hắn đã nghĩ nhát dao đó là khổ nhục kế, cũng nghĩ rằng do Tạ Miên quá tức giận, lại không ngờ cậu còn có tâm tư như thế.
Có được người này, tam sinh hữu hạnh.
*三生有幸 tam sinh hữu hạnh: ý chỉ gặp may tam thế (quá khứ hiện tại và tương lai), hình dung kỳ ngộ/ cơ hội vô cùng tốt hiếm khi có được. Khi kết bạn mới thì câu này như một lời khách sáo.
“Trước đây tôi từng nói, trở thành Tạ Miên, ngày nào cũng sống như một kẻ vô dụng, tôi có thể quen biết mọi người là chuyện tốt nhất trong cuộc đời tôi.” Tạ Miên lên tiếng.
“Vậy… Hiện tại tôi chỉ là Phạm Lam, quyền lực tận trời đã không còn, em còn cần tôi không?” Phạm Lam cúi đầu, vùi mặt vào hõm vai Tạ Miên cọ cọ.
Cậu xoay người, mặt đối mặt với hắn, rồi lại không cao bằng đối phương nên đành phải ngẩng đầu lên: “Nếu tôi nói không cần anh nữa?”
Phạm Lam im lặng một chút, giọng nói đột nhiên trầm xuống mang theo nỗi cô đơn: “Nếu em không cần thì phái tôi đi thật xa xử lý án tử, nhưng đừng nói lời từ biệt tôi, được không?”
Cảm nhận được cơ thể cậu cứng ngắc, Phạm Lam buông cậu ra, ngay giây tiếp theo Tạ Miên bỗng nhào vào lòng hắn, gắt gao siết chặt hông hắn, giọng nói cũng khàn khàn: “Anh đi xa, lỡ như lạc đường thì sao, vậy chẳng phải em sẽ lạc mất nhân viên?”
Phạm Lam cười ôn hòa: “Không đâu.”
“Em nói có là có.” Tạ Miên không cho phép hắn phản đối mà gật đầu liên tục, sau đó Phạm Lam bỗng cảm nhận lồng ngực hơi ẩm ướt, cậu hạ giọng thật thấp nói: “Em là người phàm, tự dưng bị người tính kế trở thành ông chủ của tiệm quan tài, còn được quyền lợi lớn như vậy, mỗi bước đi đều nằm trong kế hoạch của anh, thật khó khăn lắm mới thích ứng được thì anh lại muốn hy sinh bản thân, hiện tại vất vả cứu về thì anh lại muốn đi, đồ khốn nạn.”
“Đúng vậy, anh là tên khốn nạn.” Phạm Lam nâng mặt cậu lên, giơ tay xoa xoa khóe mắt của cậu. Tạ Miên quay đầu qua chỗ khác tự lau mắt một cái.
“Miên Miên.”
“Làm, làm gì?”
Phạm Lam giơ tay sau gáy nâng mặt cậu lên, còn hắn hơi cúi người xuống. Tạ Miên khẩn trương nuốt nước bọt, sau đó nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, nhưng mà không có nụ hôn nào rơi xuống, chỉ có một tiếng hét thật to vang vọng khắp tiệm quan tài.
“Má nó! Ban ngày ban mặt!” Hành lý trong tay Mục Yêu “bộp” một tiếng rơi xuống đất, cô đi đến chỉ vào hai người: “Hai người có biết xấu hổ hay không vậy?”
Tạ Miên lập tức đẩy Phạm Lam ra, gương mặt đỏ bừng giống như bị cắt ngang “gian tình”. Trái lại là Phạm Lam mặt không đỏ cũng không thở gấp, nhìn Mục Yêu nhàn nhạt nói: “Không phải cô đã dùng Vô Tự Quỷ Thư nhìn lén rồi sao, còn kích động như vậy làm gì?”
Mục Yêu chột dạ cười gượng hai tiếng: “Anh cũng biết à?” Cô nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, nếu hắn đã biết thì tại sao còn…
!!!
“Anh cố ý?”
Phạm Lam lắc đầu: “Không phải, chỉ là không kiềm chế được.”
Minh Thu cũng đã quay về, hắn nắm tay Tiếu Sơn, lạnh lùng bổ sung một câu: “Cẩu nam nam.”