Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 77




Thần sắc Đồng Thất rất nhanh khôi phục bình thường, nhưng Thẩm Trạch vẫn là không được tự nhiên.

Thẩm đại thiếu gia gãi gãi đầu, nhìn nhìn ra xung quanh, phát hiện vị trí hiện tại của hắn cùng Đồng Thất là một cái đình nghỉ mát nhỏ, bốn phía xung quanh đình là nước, liếc mắt một cái nhìn không thấy bờ đâu.

Đồng Thất không nói gì, y đánh giá nước vây quanh ở bốn bề, sau đó nhíu mày.

Thẩm Trạch nói: “Có cái gì không đúng sao?” Đồng Thất bấm đốt ngón tay tính toán gì đó: “Đình chúc Mộc, hồ vi Thủy, Thủy sinh Mộc……” Thẩm Trạch đối với thứ Đồng Thất nói cũng là hiểu biết không sâu, hắn đơn giản chỉ ngồi xuống lan can.

Đồng Thất thì thào một hồi, sau đó buông tay ra nói: “Chúng ta nhất thời chỉ sợ không thể đi ra ngoài.” Thẩm Trạch nói: “Ngươi tính ra cái gì rồi?” “Đình này chỉ dùng gỗ để làm, thuộc về Mộc trong Ngũ Hành, hồ nước là đại biểu cho Thủy. Ở trong vòng tương sinh là Thủy sinh Mộc, nói cách khác là chỉ cần có hồ nước này, chúng ta sẽ không thể thoát khỏi đình này. Mà nếu muốn giải quyết nước này, sẽ dùng Thổ, Thổ thắng Thủy. Nhưng đồng dạng, cái gọi là Mộc thắng Thổ, nếu có Mộc ở đây thì dùng Thổ sẽ không hiệu quả lắm.” Thẩm Trạch nghe mấy lời này, tuy không đến mức nghe xong không hiểu gì, nhưng vẫn là không hiểu rõ được, chỉ có thể giản lược một chút đưa ra đề nghị, hắn nói: “Vậy nếu không thể khống chế Thủy, chúng ta có thể trực tiếp khống chế Mộc nha.” Đồng Thất lắc đầu, nhíu mày nói: “Vẫn không được, khống chế Mộc là Kim, Kim thắng Mộc, nhưng ở bên trong tương sinh là Kim sinh Thủy, nếu là dùng Kim vẫn không thể tìm được điểm cân bằng.” Thẩm Trạch nhún vai, tỏ vẻ không còn cách nào khác, hắn nói: “Quên đi, dù sao chỗ thức ăn này cũng đủ cho chúng ta ăn một thời gian, Ma tướng chắc không nhốt chúng ta ở trong này cả đời đi?” Đồng Thất cười lạnh nói: “Kia có cái gì là không có khả năng.” Thẩm Trạch không thể tin nói: “Sẽ không chứ? Tốt xấu gì chúng ta vẫn là hai người sống……Hơn nữa, không phải là còn có Mị Dạ sao?” Đồng Thất xoa xoa mi tâm, nói: “Mị Dạ? Ta đoán chừng ngay cả bản thân hắn cũng khó bảo toàn. Quên đi, vẫn là để ta nghĩ cách.” Nói xong, Đồng Thất ngồi bên cạnh Thẩm Trạch, trầm tư suy nghĩ.

Thẩm Trạch vẫn là cảm thấy Ma tướng không thể đem bọn họ nhốt ở trong này cả đời, vì thế cũng không để chuyện này trong lòng. Hắn xoay ra nhìn hồ nước ngẩn người.

Gió êm sóng lặng, trên mặt hồ không có một chút gợn sóng.

Qua thật lâu sau, Thẩm Trạch đột nhiên phát hiện trên mặt hồ xuất hiện một cái chấm đen nhỏ, Thẩm Trạch không kìm được tự hỏi có phải hay không do mình ngẩn người lâu quá nên bị hoa mắt.

Thẩm Trạch mở to mắt ra nhìn, phát hiện điểm đen kia không chỉ vẫn ở trạng thái cũ, còn có xu thế càng lúc càng lớn.

Thẩm Trạch nheo mắt lại.

Sau khi nhìn rõ điểm đen kia là gì, hắn lập tức nhảy dựng lên, kéo Đồng Thất nói: “Ông chủ mau nhìn! Đằng kia có một con chim!” Đồng Thất bị Thẩm Trạch làm cho hoảng sợ, nhanh chóng quay đầu nhìn lại.

Từ đằng xa có một con chim bay đến đây, là một con chim kỳ quái.

Chim kia bề ngoài giống hạc trắng, nhưng mà chỉ có một chân, toàn bộ thân thể nó có màu xanh lam, nhưng mà hoa văn trên người lộ ra màu đỏ, mỏ lại màu trắng.

Chiếc mỏ màu trắng của con chim lạ dường như còn ngậm một ngọn lửa.

Thẩm Trạch sống đến từng này tuổi vẫn chưa gặp qua con chim lạ như thế, hắn nhìn con chim lạ kia dần dần bay đến đây hét lớn: “Ông chủ, thứ kia rốt cuộc là thứ gì!” Thần sắc Đồng Thất có chút cổ quái, y trả lời Thẩm Trạch: “Đó là Tất Phương.” Trên mặt Thẩm Trạch hiện lên vẻ mê mang: “Tất Phương? Đó là thứ gì?” Đồng Thất nhìn Tất Phương, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc: “Mộc Tinh, cũng là hiện thân của lửa.” Thẩm Trạch sâu sắc bắt được hai chữ, hắn nói: “Mộc? Hỏa?” Tất Phương kia càng ngày càng đến gần, Đồng Thất nói: “Mộc sinh Hỏa……Hỏa thắng Kim……Tìm được rồi! Mau bắt lấy con Tất Phương kia!” Thẩm Trạch dại ra, sau đó kêu thất thanh: “Cái gì?! Bắt lấy con Tất Phương kia? Ông chủ, thứ này sao có thể bắt a!” Đang nói chuyện, Tất Phương đã muốn bay đến đình bên cạnh, đang lúc Thẩm Trạch cảnh giác theo dõi nó, từ miệng của nó phun ra một ngọn lửa nhỏ, hỏa diễm còn chưa phun ra hoàn toàn đã biến thành khói đen.

Tất Phương kia vỗ vỗ cánh, sau đó rơi xuống trên mái đình.

Thẩm Trạch nhìn Đồng Thất, nói: “Ông chủ, còn phải bắt nữa không?” Đồng Thất cười nhạt lắc lắc đầu, nói: “Không cần.” Vì thế Thẩm Trạch gật gật đầu, trên mặt lộ ra biểu tình tiếp tục nhìn Đồng Thất.

囧 Đồng Thất ngồi xổm ở giữa đình, lấy tay chỉ trên chỗ đất trống vẽ ra một bức Ngũ hành Bát quái, Đồng Thất chỉ hạ một bút đã vẽ trong bức tranh, trong quá trình vẽ tay vẫn không có rời khỏi mặt đất, sau khi vẽ không rời tay bức tranh này, tay y rời khỏi mặt đất, bức tranh vốn nhìn không ra đường nét đột nhiên phát ra ánh sáng màu trắng nhàn nhạt.

Tất Phương ở trên mái đình kêu lên hai tiếng, bạch quang lóe lên, sau đó biến mất không thấy đâu.

Trên mặt Đồng Thất xuất hiện biểu tình không thể tin, y nói: “Như thế nào có thể? Tất Phương cư nhiên đi ra từ nơi này.” Trong lòng Thẩm Trạch không vui không buồn, hắn thực trấn định nói: “Không có gì, thất bại là mẹ thành công……Nhưng mà ông chủ, lần này rốt cuộc làm sao lại thất bại?” Đồng Thất nói: “Mộc sinh Tất Phương……Tất Phương thuộc Hỏa, không nghĩ tới trong không gian này, Ngũ Hành lại có thể đạt đến điểm cân bằng như vậy.” Thẩm Trạch gãi gãi đầu, hắn thật sự không hiểu cái gì gọi là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, phải biết rằng Thẩm đại thiếu gia hắn, ngay cả trình tự tương sinh tương khắc của Ngũ Hành cũng không hiểu rõ lắm.

Đồng Thất cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, Thẩm Trạch nghĩ nghĩ, nói: “Có phải hay không chỉ cần chúng ta phá vỡ thế cân bằng của Ngũ hành, là có thể đi ra ngoài?” Đồng Thất nói: “Ừ. Chẳng qua sự cân bằng của nơi này……rất quỷ dị.” Thẩm Trạch nói: “Vậy nếu là có một loại lực lượng khác thì sao? Không thuộc về Ngũ Hành ấy.” Đồng Thất tự hỏi: “Theo lý thuyết mà nói loại sức mạnh này không thể xuất hiện, bất quá nếu thực sự có loại lực lượng này, trên nguyên tắc, chúng ta có thể mượn được loại lực lượng này để phá vỡ thế cân bằng.” Trong mắt Thẩm Trạch hiện lên một tia giảo hoạt, hắn nói: “Ông chủ, ta có biện pháp đi ra ngoài nga, có thưởng cho ta hay không?” Đồng Thất cười cười, dùng ngữ khí thoải mái nói: “Ngươi muốn được thưởng cái gì?” Thẩm Trạch đi qua, nhanh chóng ở trên môi Đồng Thất khẽ chạm, nói: “Hừ hừ, ông chủ ngươi hiểu chứ?” Đồng Thất dở khóc dở cười nghiêng qua hôn lên môi Đồng Thất, dỗ dành muốn khiến cho tiểu tình nhân của mình vui vẻ một chút.

Thẩm Trạch dường như nhận ra Đồng Thất chỉ làm cho có lệ, hắn bất mãn nói: “Ông chủ, ngươi dỗ trẻ con sao……” Thanh âm kia, muốn bao nhiêu ai oán liền có bấy nhiêu ai oán.

Đồng Thất nói: “Không đem ngươi làm trẻ con thì làm cái gì? Vốn là nhỏ hơn ta……” Thẩm Trạch xù lông, một phen kéo Đồng Thất qua hung hăng cắn gặm ở trên môi y, đem chính mình biến thành thở hồng hộc mới chịu bỏ qua.

Thẩm Trạch nói: “Thân ái, ngươi phải đem ta làm lão công.” Đồng Thất muốn nói cái gì đó, lại nhịn xuống.

Thẩm Trạch được tiện nghi nhưng cũng không khoe mẽ, hắn nói: “Ông chủ, sức mạnh tinh thần không có thuộc tính thuộc về sức mạnh Ngũ hành.” Thẩm Trạch vừa nói xong, Đồng Thất nhất thời tỉnh ngộ, vội vàng lấy ra Ngân tinh chi vũ ở trên cổ mình.

Ngân tinh chi vũ tản ra ánh sáng nhàn nhạt, màu bạc ánh lên giống như chuyển động ở giữa dòng nước, thứ này đích thật là không thuộc về sức mạnh Ngũ Hành.

Đồng Thất rốt cuộc cũng lộ ra vẻ mặt thoái mái, khóe miệng y nhếch lên thành một độ cong, nói: “Bảo bối, ngươi thực sự quá tuyệt vời.” Nói xong, liền cầm lấy Ngân tinh chi vũ kia ngồi xuống.

Thẩm Trạch bị tiếng ‘bảo bối’ kia khiến cho choáng váng ngây ngất, vẻ mặt si ngốc cười ngây ngô, sau đó lại âm thầm đắc ý cười hai tiếng, đem ánh mắt dừng ở trên người ông chủ nhà mình.

Đồng Thất lấy Ngân tinh chi vũ trên cổ mình xuống, nắm chặt nó trong tay, miệng lẩm nhẩm gì đó, sau đó có ánh sáng lan xuống đầu ngón tay y. Đồng Thất vội vàng đem trận đồ Ngũ Hành bát quái vẽ ở trên mặt đất.

Sau khi vẽ xong, Đồng Thất đứng lên, vừa muốn mỉm cười với Thẩm Trạch liền cảm thấy một trận choáng váng, Thẩm Trạch vẫn chú ý đến Đồng Thất từ trước nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Đồng Thất, lo lắng nói: “Không làm sao chứ?” Thẩm Trạch lắc lắc đầu, cười yếu ớt chỉ vào trận đồ Ngũ hành Bát quái trên mặt đất, nói: “Nhìn thấy?” Thẩm Trạch ngẩng đầu nhìn lại, trận đồ Ngũ hành Bát quái kia giống như đang sống, tinh quang lưu động, di chuyển vòng quanh trận đồ.

Thẩm Trạch nhìn tinh quang tuy yếu ớt nhưng lại không hề tắt kia, nói: “Cái này xong rồi?” Đồng Thất cười nói: “Đương nhiên là chưa, ta mới chỉ đem phần lớn sức mạnh của Ngân tinh chi vũ chuyển vào trong trận đồ này thôi.” Thẩm Trạch xem như hiểu rõ gật gật đầu, sau đó nói: “Chúng ta phải làm gì bây giờ? Ngồi chờ? Ánh sáng này sao lại yếu như vậy……chẳng lẽ sức mạnh của thứ này không đủ?” Đồng Thất nói: “Tiểu Trạch, ngươi không biết cái gì kêu là ngốc nhân có ngốc phúc sao?” Thẩm Trạch nghi hoặc lắc đầu.

Đồng Thất thở dài, trong mắt tràn đầy phức tạp nhìn Thẩm Trạch, nói: “Lai lịch của hoa tai này chỉ sợ không đơn giản.” Thẩm Trạch kinh ngạc, sau đó nói: “Không phải chứ? Ta chỉ là ở trong một cửa hàng ở Yêu giới tùy ý mua nha……” Đồng Thất nói: “Cho nên mới nói ngốc nhân có ngốc phúc…… đặc điểm đáng quý nhất của nó không phải là nó có thể chứa đựng sức mạnh tinh thần, quan trọng hơn nó chính là một loại môi giới nào đó.

Muốn chế tạo được thứ này, không chỉ cần có nguyên liệu cực kỳ trận quý, người chế tạo cũng phải vô cùng quen thuộc với sức mạnh tinh thần.” Thẩm Trạch nhìn Ngân tinh chi vũ giống như nhìn một thứ kỳ quái, thật sự không biết nên nói cái gì.

Đồng Thất tiếp tục nói: “Nó là một loại……môi giới mượn sức mạnh tinh thần.” Thẩm Trạch gật đầu.

Đồng Thất đem Ngân tinh chi vũ kéo xuống, đặt vào tay Thẩm Trạch, Thẩm Trạch không hiểu gì nhận lấy, khó hiểu nhìn Đồng Thất.

Đồng Thất nói: “Cầu chư vị tinh quân cho ta sức mạnh.” Thẩm Trạch giống như hiểu được cái gì, hắn đem Ngân tinh chi vũ đặt ở giữa lòng bàn tay, sau đó hít sâu một hơi, nói: “Cầu chư vị tinh quân cho ta sức mạnh.” Đồng Thất nói: “Đột phá chế hành đại địa.” Thẩm Trạch nhìn Ngân tinh chi vũ: “Đột phá chế hành đại địa.” Vừa nói xong lời này, Ngân tinh chi vũ trong tay Thẩm Trạch phát ra ánh sáng mãnh liệt, trận đồ Ngũ hành Bát quái trên mặt đất cũng hưởng ứng theo, ánh sáng phát ra ngày càng mạnh, dần dần bao phủ toàn bộ ngôi đình, yên tĩnh, sau đó bùng nổ mạnh mẽ.

Trong nháy mắt kia, Tất Phương trên mái đình thét chói tai, hồ nước bên ngoài đình dâng lên sóng dữ, ánh sáng phát ra càng ngày càng mạnh.

Trong nháy mắt kia, sức mạnh Ngũ hành cùng sức mạnh tinh thần đối chọi nhau.

Trong nháy mắt kia, ánh sáng tinh thần bao phủ đại địa, không gian này theo đó rung chuyển, bên tai Đồng Thất cùng Thẩm Trạch vang lên tiếng kết giới vỡ vụn.