Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 60




Sau khi điện hạ ngồi dậy, mờ mịt nhìn trái nhìn phải, ngay sau đó Bạch tướng quân cũng ngồi dậy rất nhanh, ôm lấy điện hạ.

Hắc báo phát ra một tiếng gầm lớn vui mừng, nhảy đến bên cạnh Bạch tướng quân. Điện hạ lúc này mới nhìn thấy Thẩm Trạch cùng Đồng Thất, y hơi hơi sửng sốt, nói: “Trạch?” Thẩm Trạch cười nói: “Đã lâu không gặp.” Điện hạ cũng cười cười: “Đã lâu không gặp, ta như thế nào lại ở nơi này?” Thẩm Trạch bất đắc dĩ nhún vai: “Này ta cũng không biết, vốn là đang muốn hỏi các ngươi đây, hiện tại xem ra là các ngươi cũng đang mơ hồ a.” Bên kia hắc báo cùng Bạch tướng quân dùng phương thức đặc thù trao đổi trước, chỉ chốc lát sau, Bạch tướng quân liền đối điện hạ nói: “Chúng ta rời khỏi bãi đá này trước đã.” Điện hạ gật đầu, hai người liền rời khỏi bãi đá.

Lúc này, điện hạ cũng chú ý tới Đồng Thất đứng một bên, Đồng Thất đối điện hạ nói: “Ta là Đồng Thất.” Điện hạ cười nói: “Ta tên là Thanh, hắn là A Tháp.” Đồng Thất nhìn nhìn Bạch tướng quân, nói ngắn gọn: “Huyết mạch của Binh chủ.” Bạch tướng quân vừa muốn nói gì đó, mấy người liền nghe thấy từ bãi đá bên kia truyền đến tiếng ‘Răng rắc’, Đồng Thất quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bãi đá nứt ra, một chiếc giường đá tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt từ giữa bãi đá dâng lên.

So với bãi đá đơn sơ kia, kia quả thật là một cái giường đá. Bên giường có vòng bảo hộ, trên vòng bảo hộ có điêu khắc hoa văn tinh mỹ.

Nhưng khiến cho mọi người không dời mắt đi được chính là người đang nằm trên giường đá kia.

Thiếu niên áo trắng xương cốt còn chưa phát triển hoàn toàn, gương mặt non nớt, thậm chí trên mặt kia còn có chút mũm mĩm của trẻ con, không chút nào không hiển lộ rõ rệt đây là một đứa bé chưa trải đời.

Điện hạ kinh ngạc nhìn thiếu niên, lẩm bẩm: “Quý Liên……” Đồng Thất cũng nhíu mày: “Đây là bộ dáng chân chính của Quý Liên?” Điện hạ nhìn Đồng Thất, gật đầu, một bộ dáng muốn nói lại thôi.

Thẩm Trạch gãi đầu, nén ra một câu: “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.” Bạch tướng quân không nói gì, hắn chỉ là sắc mặt phức tạp nhìn Quý Liên, ai có thể nghĩ đến huyết mạch của Binh chủ cùng hậu duệ của Hoàng Đế rõ ràng đã từng gặp mặt giúp đỡ nhau, khi gặp lại chỉ tiếc đã quá muộn.

Quý Liên im lặng nằm trên giường đá, vẫn không nhúc nhích, giống như tất cả phù hoa của thế gian đều không làm phiền được đến hắn. Mọi người đều không phát ra chút tiếng động, cuối cùng vẫn là một câu của Thẩm Trạch: “Này tính là cái gì?”, đánh vỡ tất cả sự yên lặng.

“Các ngươi không phải là nên giải thích một chút rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì sao? Các ngươi……là loại người nào?” Điện hạ nhìn vào mắt Tướng quân, nói: “Đã lường trước hiện tại cũng là mấy trăm năm sau, Trạch, ngươi có từng nghe qua cái tên Vệ quốc không?” Thẩm Trạch gật đầu: “Đương nhiên, là Ngụy quốc sao?” Đồng Thất nói: “[Vệ Phong] Vệ quốc.” ( *chỗ này giải thích một chút: Vệ (卫 ) đọc là [wèi], Ngụy ( ) cũng đọc là [wèi]. Vì thế nên bạn 魏 Trạch mới nhầm tên hai nước như thế ;)) Thẩm Trạch hơi hơi sửng sốt, sau đó hàm hồ nói: “Ừ, ta biết……” Điện hạ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Thẩm Trạch, sau đó nói thẳng: “Ta là Vệ Nguyên Quân.” Thẩm Trạch lại gãi gãi đầu, được rồi, hắn đối lịch sử thật sự rất không rõ ràng.

Cũng may ông chủ Đồng cũng đủ bác học đa tài, biết Vệ Nguyên Quân là loại tình huống như thế nào: “Hiện tại đã là sau năm hai ngàn.” Điện hạ ngẩn người, sau đó chua xót cười: “Vốn tưởng rằng chỉ là mấy trăm năm, không nghĩ đến vừa ngủ dậy đã là hơn một ngàn năm.” “Sự việc là như vậy……Năm đó sau khi ta đem binh phù giao cho Thẩm Trạch, mang theo vài thân vệ miễn cưỡng phá được vòng vây, sau đó một đường thẳng về hướng tây. Trên đường……thực sự là rất không an ổn, đợi đến được nơi này thì bên người ta cùng A Tháp chỉ còn lại có mười mấy người. Lúc ấy……tình trạng của chúng ta vô cùng bất lợi, khí hậu không thuận lợi đều không tính là gì, tối hại mạng người là cánh rừng rậm này, nơi nơi đều là mãnh thú, chướng khí cũng vô cùng lợi hại, tình trạng nơi này rõ ràng là không thể sinh tồn trong thời gian dài, sau đó chúng ta ở trong rừng rậm tìm kiếm một nơi có thể sinh tồn, cuối cùng chúng ta tìm được sơn động này.” “Ai ngờ sau khi đi vào sơn động liền xảy ra chuyện khiến chúng ta tình nguyện chưa bao giờ đi vào nơi đây, một vài chuyện rất ly kỳ không ngừng phát sinh, cuối cùng chúng ta gặp được một nữ tử, nàng sau khi nhìn thấy A Tháp thì vẻ mặt rất quái lạ. Lúc ấy chũng ta đã bị lạc rất lâu ở trong sơn động này, không có nước cũng không có thức ăn, thân vệ bên cạnh ta ít nhiều gì cũng bị thương, cho nên nữ tử kia nói cho chúng ta biết nàng có thể mang bọn ta ra khỏi sơn động này, nhưng chúng ta phải đáp ứng một yêu cầu của nàng, hơn nữa khi cam đoan yêu cầu này chúng ta có thể làm rất nhẹ nhàng, chúng ta gần như là nghĩ cũng không nghĩ liền đáp ứng.” Trong mắt điện hạ xuất hiện tia mê mang: “Chuyện sau đó, ta cái gì cũng không biết……” Bạch tướng quân vuốt ve mái tóc dài đến hông của điện hạ: “Sau đó nữ nhân kia nói cho ta biết thân thế của ta, nàng quả thật cũng đưa bọn ta ra khỏi sơn động, nhưng là Thanh lại lâm vào hôn mê. Ta bất đắc dĩ lại một lần nữa phải đi vào sơn động, nàng kia nói cho ta biết, Thanh sẽ ngủ say rất nhiều năm, cho đến khi nào chủ nhân nguyên bản của sơn động này tỉnh lại. Nàng còn nói, nếu ta nguyện ý, có thể sắp xếp sự tình cho thật tốt rồi sau đó cùng Thanh ngủ say.” “Vì thế ta liền để Tiểu Hắc lại cho nó canh giữ các tộc nhân của ta, đồng thời cũng nhắn lại, hơn nữa còn đem tất cả những điều này nói cho thân vệ, sau đó chúng ta liền đi vào sơn động.” Nghe đến đó, Thẩm Trạch gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết.

Thân vệ này quả nhiên rất trung thành, nguyện ý đi theo chủ nhân đã lâm vào ngủ say của bọn họ. Mà kẻ đang bám trên người Vương Tử An kia hẳn chính là thân vệ thứ nhất. Có lẽ là hắn không chịu nổi mấy ngàn năm chờ đợi, muốn thức tỉnh trước tiên, cho nên đã bị sơn động lợi dụng, cuối cùng náo loạn đến mức biến thành hồn phi phách tán.

Mà hắc báo lưu lại thì ở trong rừng rậm đợi trước cho đến khi Phổ Mễ tộc đến, Phổ Mễ tộc thờ phụng A Tháp như thần, thấy hắc báo tự nhiên rất là tôn kính, hắc báo thực nhẹ nhàng nhắn lại cho bọn họ tin tức A Tháp đã lâm vào say ngủ, vì thế Phổ Mễ tộc liền quyết định canh giữ ở nơi đây từ nhiều thế hệ, cùng đợi thần của bọn họ thức tỉnh.

“Quý Liên thì sao? Quý Liên cùng các ngươi có quan hệ như thế nào?” Thẩm Trạch đang nhìn thiếu niên nằm trên giường đá, không kìm được hỏi.

Người trả lời lần này biến thành điện hạ: “Quý Liên vẫn là Tế ti của Vệ quốc, không ai biết hắn là từ đâu đến, ta……lần trước khi nhìn thấy hắn thì hắn cũng là bộ dáng này, nhiều năm trôi qua như vậy cũng không hề thay đổi.” Thẩm Trạch trợn mắt há hốc mồm: “Tế……Tế ti?” Điện hạ gật gật đầu: “Đúng, hắn chính là người trong truyền thuyết có thể liên hệ với quỷ thần, địa vị của hắn ở Vệ quốc thậm chí còn vượt qua cả phụ vương. Có một loại cách nói, quân kỳ của Vệ quốc thật ra đều là do Quý Liên lập nên, năm đó……Tiếu có thể nhanh chóng đoạt được quyền hành nguyên nhân rất lớn chính là vì quan hệ của Quý Liên và Tiếu tốt lắm.” Thẩm Trạch đã muốn hoàn toàn hồ đồ: “Tiếu là ai?” Điện hạ cười cười: “Tiếu chính là đệ đệ của ta.” Đồng Thất mở miệng: “Ta hiểu rồi.” Thẩm Trạch nhìn chằm chằm Đồng Thất, mắt phát ra ánh sáng: “Nói mau nói mau, ngươi hiểu được cái gì?” Đồng Thất nói: “Quý Liên từ sau khi đi vào sơn động này cho đến bây giờ thì thời gian của hắn đã dừng lại, khi hắn không chịu nổi tịch mịch mà rời khỏi sơn động thì đã qua mấy trăm năm, vị trí của Vệ quốc……chính là vị trí của nhà hắn. Chuyện A Tháp cùng Thanh lâm vào say ngủ hẳn cũng là do Quý Liên an bài.” Đồng Thất nói tới đây, Thẩm Trạch đã muốn hiểu hết. Thẩm Trạch hướng giường đá nhìn lại, đột nhiên phát hiện hai chiếc mặt nạ hoàng kim trôi nổi ở trong không trung hợp lại thành một, chậm rãi rơi xuống phía dưới, cuối cùng dừng ở trên mặt Quý Liên.

Hắc báo đối thân thể Quý Liên rống lại rống, cuối cùng một giọt nước mắt từ mắt báo chảy ra, rơi xuống đất.

Sau một mạt kim quang, một đoạn trí nhớ liền tiến vào trong đầu mọi người.

Quý Liên từ sau khi bắt đầu trấn thủ oán khí thì đã bắt đầu trở nên bất lão bất tử, hắn ở nơi này mấy trăm năm sau đó liền không thể chịu nổi tịch mịch, vì thế liền rời khỏi sơn động. Hắn quay lại quê nhà, lại phát hiện quê nhà sớm đã là cảnh còn người mất, nhưng là hắn ở trên huyết mạch của Vệ quốc ngửi được mùi của thân nhân, vì thế Quý Liên liền quyết định ở lại chỗ này.

Giống như theo lời của hắn vậy, sinh ra mà không được sủng, e sợ cho đến lúc chết đi cũng không có người nhớ đến. Sau đó, hắn thành Tế ti của Vệ quốc, sự tôn trọng của người Vệ quốc đối với hắn đã đạt đến mức độ chưa từng có, nhưng cuối cùng có một ngày, bởi vì sự bất công của chính mình mà khiến cho huynh đệ tương tàn. Chờ đến khi hắn đuổi theo dấu chân của Nguyên Quân đến được sơn động thì, mới phát hiện ra mình rời đi không chỉ khiến cho sơn động bị oán khí đồng hóa, cũng khiến cho Cửu Vĩ – kẻ thù truyền kiếp của mình vào được trong sơn động.

Đứa nhỏ phạm sai lầm hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ, hắn ở trong sơn động lưỡng lự, gặp được hắc báo cũng đồng dạng lưỡng lự. Từ chỗ hắc báo biết được sự tình xảy ra sau đó, Quý Liên bốc một quẻ, bói ra được ngàn năm sau sẽ có một người đến sơn động chấm dứt sinh mệnh của Cửu Vĩ. Vì thế tất cả bố cục liền bắt đầu từ nơi này, Quý Liên đem binh phù đưa vào hai khối đá, chỉ có hai khối đá mới có thể có được binh phù, để bảo đảm chắc chắn, Quý Liên lại làm chìa khóa có thể mở ra khối đá kia, hơn nữa đem chìa khóa giao cho người Phổ Mễ tộc bảo quản.

Quý Liên thừa dịp Cửu Vĩ cùng sơn động đối kháng nhau liền đi vào sơn động, dựa vào sự quen thuộc đối với sơn động, Quý Liên nhanh chóng đem điện hạ cùng Bạch tướng quân chuyển lên đàn tế, hắn đối với cửu vĩ vẫn luôn lo lắng, vì thế liền thiết lập trận pháp, khiến cho cửu vĩ không thể tới gần đàn tế, cũng không thể xâm phạm đến người ở trên đàn tế. Mà khi cửu vĩ chết đi thì chú pháp cửu vĩ hạ trên người điện hạ cùng Bạch tướng quân sẽ tự động cởi bỏ, đến lúc đó hắn sẽ lại vì bọn họ mà hóa giải trận pháp.

Mà binh phù đó, chính là mắt trận của toàn bộ trận pháp.

Cuối cùng, Quý Liên dựa vào sức mạnh hậu duệ Hoàng Đế của chính mình xoay chuyển thời không, đem một túi gấm cất chứa một khối đá đổi lấy túi gấm năm đó trong tay điện hạ, một khối đá khác bị hắn vùi ở giữa sông.

Căn cứ theo chỉ thị của quẻ, ngàn năm sau sẽ có người nhặt được khối đá ở giữa sông, mà khối đá ở giữa sông sẽ mang người đó đi tìm kiếm khối đá ngàn năm trước. Mà sợi dây sinh mệnh của người này sẽ là chấm dứt cùng với sợi dây gắn kết sinh mệnh của cửu vĩ.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, Quý Liên cảm thấy thân thể của chính mình đã muốn không thể duy trì được một ngàn năm, vì thế hắn liền đem thân thể giấu ở trong tế đàn, linh hồn bám lên trên bình phù dùng làm chìa khóa ngủ say.

Hắn biết, ngàn năm sau sẽ có người khiến hắn tỉnh lại, đến lúc đó hắn có thể bù lại sai lầm mà mình đã phạm phải.

Thành thực mà nói, Quý Liên bất quá chỉ là một thiếu niên còn chưa trưởng thành mà thôi. Hắn không chịu nổi tịch mịch mới đi ra khỏi sơn động, cũng sẽ bởi vì áy náy mà trở lại sơn động.