Thẩm Trạch đẩy cửa ra, đối diện ở trong phòng là một cái bình phong.
Bình phong rất tinh xảo, nhìn từ xa xa giống như đang cử động, Thẩm Trạch không tự chủ được tiêu sái đi vào.
‘Rầm’ một tiếng, cửa lớn bị đóng lại, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Sở Niệm.
“Vạn yêu điện lớn như vậy, ngươi dù có chết ở nơi này cũng sẽ không có người biết đến, ha ha.” Thẩm Trạch nghe xong lời của Sở Niệm, nhưng thật ra lại không hề khẩn trương.
“Ngươi không sợ Sở Thanh sẽ sinh khí sao?” Sở Niệm điên cuồng nói: “Ngươi cũng không phải là Thất công tử, chỉ là một người bình thường thôi, ngươi cho là phụ vương vì ngươi sẽ phế bỏ thân phận Thái tử của ta sao? Lại nói Sở Chi y đã trở lại, ai còn nhìn đến ngươi!” Thẩm Trạch lắc đầu, không muốn cùng Sở Niệm nhiều lời.
Một lát sau, tiếng bước chân rời đi của Sở Niệm truyền đến, Thẩm Trạch cũng đi qua bình phong.
Đằng sau bình phong là một phòng ngủ bình thường, nói là bình thường nhưng thật ra cũng được trang hoàng tinh mỹ, trên bàn trang điểm còn bày biện không ít son cùng trang sức, nhìn qua thật giống như khuê phòng của nữ tử.
Đánh giá phòng ngủ xong rồi, Thẩm Trạch lại vòng qua bình phong đi tới trước cửa dùng sức đẩy, quả nhiên là không suy chuyển.
Thẩm Trạch lắc lắc đầu, ngơ ngác nhìn ấn ký trên mu bàn tay trái.
Ấn ký thật ra rất nhỏ, lệch về bên trái của tay trái, phía dưới lòng bàn tay. Màu của ấn ký cũng là màu trắng nhàn nhạt, nếu không nhìn kỹ thì tuyệt đối nhìn không ra.
Đó là một chữ ‘Thất’ nho nhỏ.
Trí nhớ lại quay về đêm qua, thì phải là nguyên nhân Thẩm Trạch tuy bị vây nhưng không hề sợ hãi hoảng hốt.
Tối hôm qua Lâm Nghiên phiêu ở xung quanh Thẩm Trạch, nói: “Ấn ký này có tên là ‘Tha tâm thông’, công dụng vốn là có thể đem ngươi truyền tống đến trước mặt người âu yếm của ngươi, bất qua sau khi trải qua sửa đổi liền biến thành một Truyền Tống trận đơn giản, ngươi chỉ cần nhỏ xuống vài giọt máu, sau đó ở trong lòng nghĩ muốn đi đến nơi muốn đi là đến nơi.” Thẩm Trạch nhíu mày.
“Nơi nghĩ muốn đi?” “Đúng.” Lâm Nghiên thản nhiên mở miệng.
“Quan trọng là phải cảnh thật, không phải là tên linh tinh.” Thẩm Trạch gật đầu, quyết tâm mạnh mẽ cắt ngón út tay phải, nhỏ vài giọt máu lên trên ấn ký.
Ấn ký phát ra ánh sáng trắng, cảm giác cháy bỏng càng mãnh liệt, Thẩm Trạch ở trong đầu liều mạng nghĩ đến tiệm quan tài. Như vậy chỉ trong một nháy mắt thất thần, hắn thành công được truyền tống đến tiệm quan tài.
Hiện tại, Thẩm Trạch liền tính sử dụng ấn ký này đi tìm Đồng Thất.
Đồng dạng là ngón út tay phải, hắn đem miệng vết thương chưa có khép miệng hẳn lại xé mở ra, máu từng giọt nhỏ lên ấn ký.
Đồng Thất, Đồng Thất, Đồng Thất…… “Di.” Đồng Thất đột nhiên lên tiếng.
Tiểu Hồ tử vốn là nằm ở trên giường, nghe thấy Đồng Thất lên tiếng liền nhảy dựng lên, khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?” Đồng Thất nhíu mày nói: “Có người đang sử dụng ‘Tha Tâm thông’.” Tiểu Hồ tử nhẹ nhàng thở ra, lại một lần nữa nằm xuống giường.
“Ta còn nghĩ đến là xảy ra chuyện gì đâu.” “Không đúng.” Đồng Thất đột nhiên mở to hai mắt.
“Là Thẩm Trạch, đáng chết.” Tiểu Hồ tử vuốt râu.
“Ngươi thực khẩn trương? Hắn không phải là ngày hôm qua cũng đã dùng sao.” Đồng Thất nóng nảy nói: “Ngày hôm qua có thể sử dụng là vì ta có thêm chú linh lực, hôm nay dùng như vậy sẽ chết người!” Tiểu Hồ tử sửng sốt, sau đó nói: “Thất thiếu gia, sự bình tĩnh của ngươi đâu?” Đồng Thất ngẩn ra, cả người dần dần bình tĩnh lại. Tay phải y làm một thủ thế kỳ dị, sau đó một chiếc gương đồng liền xuất hiện ở trong tay y.
Đồng Thất dùng gương đối diện với vách tường, trên vách tường dần dần xuất hiện một cái cửa ra vào.
Đồng Thất mắt nhìn Tiểu Hồ tử, đi vào cửa.
Tiểu Hồ tử kinh ngạc há to miệng, sau đó lắc đầu cười khổ, đứng dậy đi vào cửa.
Là ai nói Đồng Thất chỉ là một thiếu gia thêu hoa không có chút quyền thuật, bằng vào thanh danh của tổ tiên đời trước mà có thể hành tẩu chốn âm dương sao? Ta xem, Thất thiếu gia đây không chỉ có bản lĩnh thật sự rất cao. Tâm, cũng rất sâu đâu.
Đồng Thất đi ra Âm Dương quỷ kính mở một thông đạo, sau đó liền nhìn thấy Thẩm Trạch tái nhợt nghiêm mặt che ấn ký, đầu đầy mồ hôi.
Đồng Thất cả kinh, sau đó gọi: “Thẩm Trạch?” Thẩm Trạch chậm rãi quay đầu, không thể tin nổi nói: “Đồng Thất?” Đồng Thất gật đầu.
Thẩm Trạch thở ra một hơi, sau đó gian nan đứng lên, dùng tay phải dính đầy máu tươi day day mi tâm.
“Ông chủ, ta đây chính là tai nạn lao động, ngươi nhất định phải tăng lương.” Đồng Thất đột nhiên cảm thấy cái mũi có chút chua xót, y đi đến bên cạnh Thẩm Trạch, kéo tay phải Thẩm Trạch cười nói: “Ông chủ ta biến cho ngươi xem một ma thuật.” Thẩm Trạch cười hì hì nhìn Đồng Thất.
Đồng Thất hướng miệng vết thương của Thẩm Trạch thổi, miệng vết thương dữ tợn kia dần dần khép lại, sau đó hoàn toàn khôi phục như ban đầu.
Thẩm Trạch chậc chậc nói: “Ông chủ, ngươi quả nhiên là thần kỳ.” Đồng Thất đối Thẩm Trạch cười cười, Thẩm Trạch dần dần ở trong tươi cười của Đồng Thất mà mất đi ý thức.
Đồng Thất xuất ra Âm Dương quỷ kính chiếu lên Thẩm Trạch, Thẩm Trạch bị Âm Dương quỷ kính hút vào.
Đến lúc này, vẻ mặt ôn hòa của Đồng Thất liền biến mất, thay bằng một gương mặt hờ hững.
Đồng Thất đi đến trước cửa, một cước đạp lên, cánh cửa kêu vang rồi ngã xuống đất.
Dưới tàng cây anh đào, bên bờ ao lát đá, tiểu Đồng Thất ngồi ở trong lòng lão nhân.
“Thất nhi, về sau nếu có người mình thích nhất định phải chiếu cố hắn, không thể bởi vì chúng ta là nguyên nhân mà làm cho hắn bị thương tổn, biết chưa?” Tiểu Đồng Thất cố gắng gật gật đầu.
“Vâng! Thất nhi biết!” Lão nhân cười ha hả nói: “Vậy nếu có người thương tổn người Thất nhi thích thì làm sao bây giờ?” Tiểu Đồng Thất cúi đầu nghĩ.
“Nếu có người thương tổn người Thất nhi thích, Thất nhi sẽ dùng gương hung hăng giáo huấn người kia!” .
Vạn yêu điện.
Ngoài điện truyền đến tiếng ồn ào, Sở Thanh nhăn lại đôi lông mày đẹp.
Một hắc y yêu bị đạp vào, phun ra một ngụm máu lớn.
Đồng Thất ở ngoài điện thanh âm lạnh lùng nói: “Sở Thanh, lăn ra đây.” Sở Thanh ngẩn ra, khó hiểu nhìn Sở Chi.
Sở Chi cũng là sửng sốt, sau đó bước nhanh ra khỏi Vạn yêu điện.
Đồng Thất cúi đầu xuống, tay trái nắm thành quyền, tay phải cầm Âm Dương quỷ kính.
Sở Chi nhíu mày, nói: “Đồng Thất?” Sở Thanh cũng đứng dậy, khó hiểu nhìn Đồng Thất.
“Thất công tử?” Đồng Thất ngẩng đầu, cười lạnh nói: “Đem người giao ra đây.” Sở Thanh vẫn như trước khó hiểu.
“Người nào?” Đồng Thất trào phúng nói: “Chỉ bằng ngươi cũng sẽ không dám đụng đến người của ta, người kia đâu?” Sở Thanh hô hấp cứng lại, đối hắc y bên người lạnh lùng nói: “Đem Sở Niệm đến đây cho ta.” Hắc y nhanh chóng lĩnh mệnh, chốc lát sau liền mang Sở Niệm đến.
Sở Thanh cả giận nói: “Người ta bảo ngươi mang đi đâu?” Sở Niệm sắc mặt trắng bệch nghiêm trang nói: “Ta đưa đi rồi.” Sở Thanh một cước đạp qua, Sở Niệm bị đá bay đi hai ba bước, ‘Oa’ một tiếng hộc ra một búng máu, hóa thành một con tiểu hồ ly.
Sở Thanh đối Đồng Thất nói: “Sở Thanh dạy con vô phương, kẻ này toàn bộ giao Thất công tử xử lý.” Sở Chi không hề hé răng nãy giờ bỗng dưng mỉm cười, đi qua nhấc lên tiểu hồ ly, sau đó đi đến bên người Đồng Thất nói: “Ngươi xem, nhiều năm như vậy rồi, tên nhóc con tiểu thố tử vẫn là xuống rảnh tay.” Đồng Thất không nói gì, sắc mặt Sở Thanh lại trở nên khó coi.
Sở Chi ngáp một cái.
“Mẫu thân của tiểu hồ ly này cũng là bởi vì ta mà chết, tiểu hồ ly này cũng chịu đủ rồi. Về phần phụ thân nó, tùy ý Đồng Thất ngươi.
Đồng Thất cầm lấy Âm Dương quỷ kính, đồng tử Sở Thanh liền co rút lại.
.
Thẩm Trạch nằm ở trên giường lớn của Đồng Thất, sắc mặt tái nhợt, một con tiểu hồ ly đang nằm ở đầu giường.
Sở Chi xoa xoa mắt.
“Sử dụng tinh thần lực quá độ thôi, ngươi không cần khẩn trương.” Đồng Thất mím môi, sau đó thở dài.
“Là ta không tốt.” Sở Chi gãi gãi đầu, ôm tiểu hồ ly qua.
“Ai có thể nghĩ đứa nhỏ như vậy lại là một đứa ngốc đâu, không trách ngươi.” Đồng Thất lắc lắc đầu.
“Nếu ngay từ đầu ta dẫn hắn rời khỏi chợ yêu, vốn sẽ không có nhiều chuyện như vậy.” Sở Chi nhịn không được liếc mắt xem thường.
“Ta không biết con người các ngươi là nghĩ như thế nào, thích thì thích, không nên làm cái dạng này, lúc trước Tiểu Niệm cũng là như vậy, ai……” Đồng Thất liếc nhìn Sở Chi.
“Con người chúng ta? Yêu các ngươi chẳng lẽ không phải cũng cái dạng này?” Sở Chi vừa định lên tiếng phản bác, nhưng là sau đó nghĩ đến tình huống của bản thân mình cũng chỉ có thể suy sụp thở dài.
Đồng Thất nhìn Thẩm Trạch, trong ánh mắt không hề có một chút cảm tình.
Sở Chi cảnh giác nói: “Ngươi làm gì?” Đồng Thất cầm lấy tay trái Thẩm Trạch, nhẹ giọng nói: “Ta mới trước đây, có một lần ông nội hỏi ta nếu người ta thích bởi vì ta mà bị người khác thương tổn thì phải làm sao bây giờ, ta nói với người là ta sẽ dùng gương giáo huấn người kia, ngươi có biết ông nội của ta đã nói như thế nào không?” Sở Chi đột nhiên có dự cảm không tốt.
Đồng Thất thản nhiên hơi nở nụ cười, tay phải bao lên ôm lấy ấn ký trong tay trái của Thẩm Trạch.
“Ông nội của ta nói, nếu không có năng lực bảo hộ người mình thích, vậy không cần đi thích hắn.” Đồng Thất nắm lấy tay phải, ấn ký trên tay Thẩm Trạch liền biến mất.
====
Tác giả: Một đôi không được tự nhiên u, vì là mỹ nhân cứu anh hùng. Nếu không có quỷ liền có nhiều JQ lắm…… Nếu đã xem qua Tử Vong liền biết đến gương đồng thần kỳ, ta sẽ không giải thích nhiều ~ Giải thích vì sao Sở Thanh thần kỳ lại không dám trêu chọc Đồng Thất.
Thứ nhất, Đồng Thất có hậu đài vững chắc, dòng họ đã quyết định rất nhiều vấn đề.
Thứ hai, bạn bè của Đồng Thất nhiều, yêu giới dù có tài giỏi đến mấy xem ra vẫn kém U Minh điện cường đại, càng không nói đến được Nhâm Lê sủng ái.
Thứ ba, Sở Chi ở đây. Vì thế văn sau liền giải thích Sở Chi kỳ thật là bằng hữu rất tốt của Đồng Thất, bọn họ lúc giao dịch thân thể cũng không gần đơn giản như vậy [ai u lời này như thế nào lại giống như ta đang nói đến nghĩa khác vậy.] Cuối cùng, các ngươi không biết cây đào x hồ ly đúng là cặp đôi huynh đệ thần kỳ sao ~