Tiệm Mỳ Nhỏ

Chương 8




Edit: Mr.Downer

“Ông chủ, ông chủ, một phần mì khô, cảm ơn!”

Nghe thấy tiếng khách hàng gọi, lúc này Lại Thuấn Niên mới hồi thần, phát hiện mình thế mà lại ngẩn người một lúc lâu, nhanh chóng xin lỗi cùng vị khách, rồi mau mau làm đồ ăn.

Anh nghĩ, có lẽ là bởi vì tình cờ gặp lại Tằng Chi Dịch mới khiến anh nhớ lại chuyện cũ. Tằng Chi Dịch hẳn là mấy năm qua mới bắt đầu làm trợ lý cho Ôn Bạch Dụ. Tuy Ôn Bạch Dụ không nói về chuyện làm ăn với anh, nhưng mà thư ký tiền nhiệm anh cũng từng gặp qua mấy lần, cũng là ở trong căn nhà đó. Đột nhiên đổi thành Tằng Chi Dịch, có thể đoán được thư ký tiền nhiệm không đi làm, hoặc là bị điều đến nơi khác.

Không biết hai người làm thế nào để liên lạc với nhau, Lại Thuấn Niên có chút hiếu kì.

Lại Thuấn Niên cho mì vào bát đã để gọn gia vị, bưng lên bàn cho khách dùng, rồi nhận tiền khách trả. Xung quanh bận rộn một thân, rất nhanh quên mất chính mình mới đầu suy nghĩ cái gì.

Tối chủ nhật, Lão Lại Đao Tước Diện của anh nghênh đón hai vị khách quý, Tằng Chi Dịch cùng Ôn Bạch Dụ mặc thường phục đến chơi, sự tồn tại của bọn họ làm cho đèn đuốc trong tiệm sáng sủa lên hẳn.

“Này! Tôi đã nói muốn tới thăm cửa hàng của cậu, vừa rảnh thì tôi tới luôn đây, cậu xem tôi có tình cảm không!” Tằng Chi Dịch đứng bên cạnh xe mì, cười nói với Lại Thuấn Niên.

“Vậy để tôi làm đồ ăn cho cậu, cậu muốn dùng mì khô hay mì nước.” Lại Thuấn Niên tự nhiên đáp lại.

Tằng Chi Dịch phản ứng lại: “Tôi thấy khách của cậu đa số dùng mì khô, vậy cũng cho tôi một phần mì khô đi.”

“Được, các cậu tìm chỗ ngồi đi.” Lại Thuấn Niên trôi chảy trả lời.

Ôn Bạch Dụ cùng Lại Thuấn Niên ánh mắt ăn ý, không cần phải nói, biết đối phương muốn ăn cái gì. Tằng Chi Dịch thấy thế bèn nở nụ cười ám muội, cùng Ôn Bạch Dụ vào bên trong. Lúc bọn họ đến cũng muộn, khách đến ăn trong tiệm cũng không nhiều lắm.

Mặc dù như thế, Tằng Chi Dịch vẫn tận lực đè thấp âm thanh nói chuyện. Anh nói với Ôn Bạch Dụ: “Tiểu Niên thật sự chuyển biến tốt nhiều, trước đây cậu ấy sẽ không theo chúng ta nói chuyện. Mới vừa rồi lại lưu loát đối đáp với tôi, tôi đều nghĩ có phải cậu ấy bị ai nhập hay không. Quả nhiên ở địa bàn của mình, nói chuyện lớn tiếng hẳn.”

Đương nhiên Tằng Chi Dịch không nói cái loại lớn tiếng khi muốn cãi nhau, chính là anh cảm thấy được Lại Thuấn Niên trở nên tự tin rất nhiều.

“Nhớ lại thái độ của các cậu đối với em ấy, em ấy quả thực không thích các cậu.”

Một câu trả lời như thế làm cho Tằng Chi Dịch sờ mũi một cái, tự nhận mình đuối lý.

“Ai, hồi đó còn trẻ trâu. Kỳ thực lúc đó tôi cũng không bài xích cậu ấy, cậu cũng đừng vậy mà chém tôi chứ.” Tằng Chi Dịch cầu xin tha tội.

Ôn Bạch Dụ ngẩng đầu nhìn sạp mì ở ngoài, chủ nhân tiệm mì đang bận rộn. Tằng Chi Dịch cũng quay đầu lại nhìn Lại Thuấn Niên, nhìn thấy khách ăn xong trả tiền, anh một tay thối tiền lẻ, một tay tiếp tục nấu mì.

Lại Thuấn Niên làm xong mì, bỏ vào trong chén, đem đến trước mặt bọn họ.

“Xin lỗi, để hai người đợi lâu.” Lại Thuấn Niên áy náy xin lỗi với bọn họ như đối với khách ăn bình thường.

“Không sao, không sao, Tiểu Niên này, cậu cũng nên mướn một người học việc giúp cậu một chút, tôi thấy một mình cậu bận rộn không xuể.” Tằng Chi Dịch đề nghị, anh ta cảm thấy không ổn. Một người nấu mì, dọn món, lấy tiền, khách ăn xong còn phải thu dọn bát đũa. Cửa tiệm lớn như thế, có thể ngồi nhiều ít khách ăn, nếu là ngồi đầy người, Lại Thuấn Niên làm sao giải quyết được hết.

“Ừm, cũng nên tuyển một người.” Lại Thuấn Niên hiếm thấy gật đầu, trả lời Tằng Chi Dịch.

Ôn Bạch Dụ nghe thấy anh trả lời, ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh.

Lại Thuấn Niên không nghĩ tới Ôn Bạch Dụ sẽ minh mục trương đảm nhìn anh như vậy, trong nháy mắt bắt đầu cảm thấy ngại ngùng, giải thích như tự biên tự diễn: “Hiện tại cửa tiệm cũng ổn định, cũng đến lúc nên tìm một người hỗ trợ một tay, không thôi sẽ có thời điểm thật bận rộn không biết phải làm sao.”

Lúc trước, Lại Thuấn Niên mở cửa tiệm không bao lâu, bởi vì thời gian của anh cùng thời gian nghỉ ngơi của Ôn Bạch Dụ hoàn toàn khác nhau, Ôn Bạch Dụ đề cập chuyện này với anh mấy lần, anh đều khéo léo từ chối, không coi là chuyện lớn. Hiện tại lại đổi ý, Ôn Bạch Dụ nhìn anh chằm chằm như thế cũng có thể thông cảm được.

Lại Thuấn Niên lúng túng nở nụ cười, nói muốn đi lấy đồ ăn lại đây, hoảng hoảng trương trương đi lấy.

Sau chín giờ, khách đến ăn dần dần ít đi, Lại Thuấn Niên phục vụ xong nhóm khách cuối cùng, kéo cửa sắt xuống. Tằng Chi Dịch vẫn chưa đi, chờ anh đi vào ngồi. Lại Thuấn Niên cắt một phần điểm tâm, bưng lên bàn, ngồi xuống ăn cùng với bọn họ.

“Nói như thế, tốt nghiệp lâu rồi chúng ta cũng chưa từng như vậy họp mặt.” Tằng Chi Dịch cảm khái nói, gắp một khối đậu phụ khô. “Không phải nói chứ, cậu làm mì khô ăn ngon thật đấy, chẳng trách tất cả mọi người chọn mì khô ăn. Hóa ra sếp chính là như vậy bị cậu bắt được.”

Lại Thuấn Niên vốn đang tính cảm ơn lời khen của anh ta, mà câu sau của Tằng Chi Dịch, làm cho anh không biết nên trả lời thế nào, lúng túng nở nụ cười, theo bản năng nhìn về phía Ôn Bạch Dụ cầu giúp đỡ.

Ôn Bạch Dụ giương mắt, đáp lại tầm mắt của Lại Thuấn Niên, ngược lại nói với Tằng Chi Dịch: “Cậu cũng nên đi về đi.”

“Uầy! Không phải chứ! Tiểu Niên mới vừa ngồi xuống, cậu liền muốn đuổi tôi đi! Tụi tôi còn chưa nói được vài câu!” Tằng Chi Dịch thì thầm, cảm thấy sếp lớn nhà mình rất nhẫn tâm.

“Nửa câu lời đã không hợp ý rồi.”

Ôn Bạch Dụ cực kỳ tàn nhẫn, cho Tằng Chi Dịch một đòn ngã xuống. Tằng Chi Dịch lụm lại tâm can, vô cùng đáng thương nhìn về phía Lại Thuấn Niên.

“Tiểu Niên, tôi sai rồi, tôi không nên nói lung tung khiến cậu không vui, xin cậu tha thứ cho. Tôi vẫn còn muốn sống một cuộc sống tốt đẹp.” Tằng Chi Dịch xin lỗi anh.

Lại Thuấn Niên nhanh chóng phất tay, bối rối không biết phản ứng thế nào.

“Cậu liền nhận lời xin lỗi của tôi đi.” Tằng Chi Dịch giúp anh đơn giản hóa vấn đề.

“Ừm.” Ôn Bạch Dụ thuận miệng trả lời, thay Lại Thuấn Niên tiếp nhận lời xin lỗi của anh ta.

Lại Thuấn Niên lúng túng một lúc, thấy hai người này liền khôi phục bình thường, vật đổi sao dời, âm thầm thở một hơi, cầm đũa cùng ăn điểm tâm.

“Tôi nói này, Tiểu Niên, thật thiệt thòi cho cậu có thể đi theo sếp được nhiều năm. Cậu ta là người không nói nhiều vài câu cũng không phí lời, cậu như thế nào chịu được cậu ta vậy?” Vấn đề này ngộp ở trong lòng Tằng Chi Dịch rất lâu, thời học sinh, nhóm bọn họ nhiều người, một câu tiếp một câu, không ai chú ý Ôn Bạch Dụ đặc biệt yên tĩnh. Thế nhưng hiện tại là cộng sự, Ôn Bạch Dụ ít lời, ba câu có thể tinh giản thành một câu, một câu có thể dùng một chữ thay thế.

Phương thức nói chuyện lời ít ý nhiều, có lúc rất vô tình, không uyển chuyển tí nào.

“Cậu trộm nói cho tôi biết, có phải sếp ở phía sau thật ra nói rất nhiều đúng không?” Tằng Chi Dịch kề tai Lại Thuấn Niên hỏi nhỏ, mong đợi câu trả lời của anh, tuy rằng anh ta căn bản không tưởng tượng ra nổi dáng sếp nói nhiều.

Lại Thuấn Niên cẩn thận tự hỏi, mới lắc đầu: “Anh ấy ở phía sau cũng y chang như vầy.”

Có điều thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc hắn nói nhiều, thời điểm hắn nổi giận sẽ nói nhiều hơn bình thường, như lần trước hắn chất vấn anh tại sao không đem theo điện thoại bên người, nói nhiều thêm mấy câu.

“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy, tôi không tưởng tượng nổi cảnh cậu ta nói nhiều, cảm giác rất phá hoại hình tượng!” Tằng Chi Dịch nói.

Lại Thuấn Niên hơi hơi tưởng tượng một chút, hình ảnh Ôn Bạch Dụ bởi vì phẫn nộ mà không ngừng lải nhải, lắc đầu một cái, anh cũng không muốn thấy Ôn Bạch Dụ như vậy, có chút đáng sợ.

“Tôi thấy các cậu bên nhau lâu như thế, cũng thực sự cảm thấy khó mà tin nổi. Mời mấy cậu.” Tằng Chi Dịch hướng bọn họ nâng chén. Trong cửa hàng của Lại Thuấn Niên không bán rượu, chỉ có trà với nước ngọt, trên tay Tằng Chi Dịch là trà ô long.

Lại Thuấn Niên đáp lễ, uống chén trà ô long của mình.

Trên thực tế, anh cũng cảm thấy bọn họ có thể bên nhau lâu như thế, quả thực là kỳ tích.

Tằng Chi Dịch uống trà xong, xem giờ cũng không còn nhiều lắm cần phải đi, Lại Thuấn Niên vốn muốn tiễn anh ta một đoạn, lại bị Ôn Bạch Dụ ngăn cản, muốn anh ở lại thu dọn cửa hàng cho xong, đừng lãng phí thời gian.

Ôn Bạch Dụ đưa Tằng Chi Dịch một đoạn, mỗi người bọn họ lái xe lại đây, Tằng Chi Dịch đỗ xe ở bãi đậu xe gần đó, chỉ cách một đoạn đường mà thôi. Sau khi lên xe, Tằng Chi Dịch hạ cửa xe xuống chào tạm biệt Ôn Bạch Dụ.

Nhưng Tằng Chi Dịch lắm miệng, không nhịn được nói vài lời với Ôn Bạch Dụ: “Tôi không biết giữa các cậu ở chung ra sao, nhưng cậu cũng đừng lạnh lùng với cậu ấy như vậy, tôi thấy Tiểu Niên duy trì quan hệ của các cậu thật cực khổ, cậu cũng đừng bạc đãi người ta.”

Sở dĩ Tằng Chi Dịch nói vậy, thực sự là vì anh không thấy rõ tâm của Ôn Bạch Dụ, ánh mắt luyến ái của Lại Thuấn Niên so ra rõ ràng hơn nhiều, mà Ôn Bạch Dụ có vẻ lạnh nhạt, như không đặt người kia trong đáy mắt. Tuy rằng nếu tỉ mì tìm hiểu, có lẽ Ôn Bạch Dụ cũng không phải thật sự không có tình cảm. Chỉ là tỉ lệ người ngoài nhìn vào đều nói như vậy là không công bằng.

Ôn Bạch Dụ dừng lại một lúc, chậm rãi mở miệng: “Căn hộ lần trước cậu ghé qua kia, vốn nên là nhà của chúng tôi. Tôi nói với em ấy mấy lần, em ấy đều không coi là việc to tát. Chỉ khi tôi ở đó, em ấy mới đến. Tôi cũng để ở đấy mấy bộ quần áo để tắm rửa, thay đồ, nhưng ngay cả một cái em ấy đều không mặc, thật giống như bất cứ lúc nào đều chuẩn bị để rời khỏi tôi. Kỳ thực cậu sai rồi, người nỗ lực duy trì mối quan hệ này, không phải em ấy, mà là tôi.”