Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 94




Chương 94: Báo mộng 5


Trình Tiểu Hoa thầm nghĩ: Không ổn! Vội vàng ngưng tụ linh lực vào lòng bàn tay, ném về phía tay ma. Con ma bị đau, hét lên một tiếng rồi buông tha cho Lý Minh Lãng, đồng thời cũng biến mất khỏi gương.


Trình Tiểu Hoa tức giận trừng mắt nhìn Lý Minh Lãng: "Đang yên đang lành anh gọi cái gì mà gọi? Giờ hay rồi, kinh động đến nó, muốn gọi về cũng không dễ đâu!"


Lý Minh Lãng suýt bị bóp chết, vẫn còn khiếp sợ hỏi: "Sao, sao lại như vậy? Sao cậu ấy không nhận ra tôi?"


Trình Tiểu Hoa nói: "Vương Xuyên chết rất thảm, chịu thống khổ, oán khí quá nhiều, lấn át nhân tính và lý trí nên biến thành ác linh rồi. Vì đề phòng chuyện này, nên lúc gọi nó lên đã dùng linh lực phong bế ý thức của nó lại. Kết quả thì hay rồi, anh gọi một tiếng làm cho nó bị kinh hách, nổi cơn điên luôn."


Lý Minh Lãng không thể ngờ được mọi chuyện sẽ thành như vậy, vừa áy náy vừa sốt ruột: "Rất xin lỗi... Giờ phải làm sao đây? Có thể gọi lần nữa được không?"


Đúng vào lúc này, phòng bên cạnh vang lên tiếng thét đầy sợ hãi.


Cảnh Thù nói: "Không cần gọi nữa, nó không hề đi xa."


Khách ở lại đêm nay trong phòng bên cạnh là một đôi nam nữ trẻ tuổi, khách nam là một người da trắng, khách nữ là một người da đen. Đôi nam nữ này chỉ mới quen biết nhau ở quán bar. Xa hoa trụy lạc, mờ mờ ảo ảo, một ly rượu, một buổi gặp gỡ nóng bỏng. Tình đến khi nồng thì sẽ theo tự nhiên mà đi thuê phòng, làm một chút việc mà người trưởng thành sẽ làm.


Lúc đó, đồng hộ trong phòng vừa đúng lúc chỉ mười hai giờ đêm. Cô gái da đen kia chế nhạo nói, cô từng nghe một người bạn Trung Quốc nói đàn ông vào lúc mười hai giờ đêm không được phép làm tình. Bởi vì trong truyền thuyết của Trung Quốc nói rằng, mười hai giờ đêm là lúc âm khí vô cùng mạnh, nếu đàn ông ân ái vào lúc này sẽ làm lộ dương khí, dễ thu hút tà ma. Người đàn ông da trắng cười phá lên, dùng tiếng Anh nói: "Người Trung Quốc còn nói, nửa đêm không được làm chuyện giường chiếu. Em yêu, chúng ta thử làm trước gương xem, chắc chắn sẽ vô cùng kích thích!"


Nói xong thì ôm cô gái kia vào phòng tắm, gã vừa thưởng thức hình ảnh hai cỗ thân thể một trắng một đen triền miên với nhau vừa vui thích nói: "A, em yêu, mau nhìn dáng vẻ phóng đãng của em trong gương kìa."


Gã nói cô gái nhìn, còn mình lại vùi đầu vào bộ ngực mềm mại của cô ta. Cô gái đang lúc ý loạn tình mê, mông lung mở mắt, lơ đãng nhìn vào gương, chỉ một tíc tắc, mọi hứng thú đều biến mất tăm. Trong gương, hình ảnh hai cỗ thân thể triền miên đã biến mất, chỉ còn lại một người toàn thân đầy máu, khuôn mặt dữ tợn cười với họ.


"Á!" Cô gái hét lên.


Gã đàn ông ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc mặt đối mặt cùng với thứ ở trong gương.


"Chúa...Chúa tôi..." Khớp hàm của gã cứng lại, gã muốn chạy trốn nhưng không biết là do bị dọa sợ hay vì nguyên nhân gì khác, hai chân giống như hóa đá, không thể di chuyển được, vì thế, gã chỉ có thể trơ mắt nhìn cái thứ ở trong gương kia, chậm rãi bò ra khỏi gương, khuôn mặt xấu xí mà đáng sợ càng lúc càng gần gã. Gần đến mức chóp mũi sắp chạm vào nhau, gã cảm nhận được một luồng khí lạnh băng, từ mũi lan đi khắp cơ thể. Ngay sau đó, hai mắt gã nhắm lại, không biết gì nữa.


Đợi đến lúc Trình Tiểu Hoa, Cảnh Thù sang đến nơi thì chỉ nhìn thấy mỗi cô gái da đen trần truồng ngất xỉu ở bên trong.


Cảnh Thù thấy thế, nhịn không được mở to mắt nhìn, nói: "Vãi thật, con nhóc ngoại quốc này cởi mở quá rồi."


Trình Tiểu Hoa vội choàng áo choàng tắm lên người cô gái, lườm Cảnh Thù: "Anh có biết là không được nhìn không hả! Háo sắc!"


Cảnh Thù lẩm bẩm: "Bản quân mà háo sắc thì đã ăn em lâu rồi."


Trình Tiểu Hoa không còn hơi sức để tâm xem Cảnh Thù nói gì, bấm nhân trung* của cô gái, cô ta tỉnh lại thì hỏi: "Thứ kia đi đâu rồi?"


*nhân trung: Cho những ai chưa biết thì nhân trung là rãnh lòm có vị trí từ dưới mũi đến môi trên, còn được gọi là Thọ đường và Tử đình. Trong y văn, huyệt nhân trung có tác dụng khai khiếu, thanh nhiệt, định thần chí nên có thể được dùng để cấp cứu bất tỉnh. Trong nhân tướng học thì có thể dùng để suy đoán tuổi thọ của con người, tính cách, vận mệnh :3


Đối phương không biết tiếng Trung nên dùng tiếng Anh cộng thêm ngôn ngữ cơ thể để diễn tả. Trình độ tiếng Anh của Trình Tiểu Hoa chỉ ở tiêu chuẩn trung học, dựa theo cả ngôn ngữ cơ thể mà có thể đoán được đại khái, trong phòng này vốn còn một người đàn ông da trắng nữa nhưng giờ không biết đã đi đâu rồi.


Cửa phòng vẫn đang đóng, Lý Minh Lãng không thể đi xuyên tường như hai người Tiểu Hoa, Cảnh Thù nên vẫn còn đang gõ cửa. Nhưng cửa sổ cạnh giường thì đang mở toang, gió đêm thổi vù vù.


Cả ngày hôm nay, Tôn Danh Dương đều lượn lờ trong các cửa hàng miễn thuế, đến lúc tối mới trở về, tay xách nách mang hơn mười túi đồ. Tuy có chút nặng nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ. Mỗi túi này sẽ giúp lão Tôn gã kiếm được không ít tiền đâu đấy. Sớm biết có thể kiếm tiền kiểu này thì lúc trước đã không đến công trường chuyển gạch rồi.


Mới về đến dưới khách sạn thì cảm thấy có gì đó sai sai, theo bản năng bước sang bên cạnh một bước, ngay sau đó là một người đàn ông ngoại quốc lõa thể rơi từ trên trời xuống, ngã xuống đất rồi lăn một vòng, cả cơ thể đầy cơ bắp rơi xuống đất, nhìn mà đau hộ luôn.


Tôn Danh Dương kinh ngạc: "Tiểu nhỉ, quý quốc lưu hành không mặc đồ à?"


Người nọ không hề hé răng, đứng dậy muốn chạy đi. Bởi vì Tôn Danh Dương vừa hay đang đứng chắn đường, gã không quan tâm, đẩy Tôn Danh Dương một cái.


Tôn Danh Dương thụ động, nhất thời bị đẩy lùi về sau một bước, không khéo là gã không thấy phía sau có vỏ chuối, vừa giẫm chân xuống thì trượt ngã, bốn chi dựng thẳng lên trời. Hơn mười túi đồ kia vung vãi khắp nơi. Tôn Danh Dương đang muốn mở miệng mắng chửi thì nghe thấy Trình Tiểu Hoa đang đứng ở cửa sổ tầng hai hô: "Đừng để gã chạy mất, gã bị Vương Xuyên nhập xác rồi!"


Tuy bình thường Tôn Danh Dương khá cà lơ phớt phơ nhưng vào những lúc quan trọng cũng khá nghiêm túc, ngay lập tức lấy Xích Khóa Hồn ra, ném về phía gã đàn ông kia, làm gã ngã nhào xuống đất. Thảm nhất là, gã ngã đâu không ngã, lại ngã trùng mấy túi đồ bị rơi của Tôn Danh Dương, từng tiếng "rắc rắc", không biết món đồ nào còn dùng được nữa ToT.


"Á á á! Đồ của ta!" Tôn Danh Dương vừa đá gã đàn ông vừa mắng: "Trả đồ cho ta, 11.500 đô đấy! Anh trả cho tôi! Mau trả cho tôi!!!"


Trình Tiểu Hoa nhảy từ cửa sổ xuống, vội vàng kéo Tôn Danh Dương lại: "Gã bị ma nhập rồi, anh có đá cũng chẳng có ích gì đâu. Chẳng may tạo nguy hiểm thì cảnh sát đến đấy, như vậy không hay đâu."


Khi nói chuyện, cô còn lấy ra một lá bùa định thân, dán lên trán của gã đàn ông, nhốt ác linh trong cơ thể gã.


Cũng may mà giờ đã khuya lắm rồi, vị trí của khách sạn cũng không phải nơi đông người qua lại nên không có ai nhìn thấy. Nếu không, nhất định Tôn Danh Dương đã được mời đến cục cảnh sát ở Mỹ uống cà phê vì tội hành hung rồi.


Cảnh Thù cũng đã nhảy từ trên tầng xuống, cầm áo choàng tắm phủ lên người gã đàn ông đang lõa thể kia. Lại lại câu Trình Tiểu Hoa nói với giọng điệu chua lè chua loét: "Việc trái lễ nghi thì không được nhìn. Hoa Hoa, ngoài ta ra, em không được phép nhìn thân thể của người đàn ông khác!"


Vừa rồi Trình Tiểu Hoa cũng không để ý đến, giờ Cảnh Thù nhắc tới, có chút ngượng ngùng, lắp ba lắp bắp nói: "Em, em không nhìn bậy đâu."


Cảnh Thù và Tôn Danh Dương nâng gã đàn ông da trắng lên phòng họ, Lý Minh Lãng cũng đi đến, nhìn dáng vẻ của đối phương mà lo lắng hỏi: "Vương Xuyên không sao chứ? Trói lại như thế có làm bị thương cậu ấy không?"


Cảnh Thù tức giận: "Không trói lại thì để nó chạy đi gây họa à?"


Tôn Danh Dương đang vô cùng đau lòng vì đống đồ bị hỏng, nhìn thấy Lý Minh Lãng, là nhảy dựng lên, túm cổ áo anh ta: "Nhìn thấy mấy cái kia không? Tất cả đều là túi xách, đồ trang điểm, trang sức hàng hiệu, đã bị Vương Xuyên làm hỏng hết rồi đấy. Hơn một vạn tệ, anh đền cho tôi!"


Tâm tư của Lý Minh Lãng đều đặt hết lên người Vương Xuyên, cũng không quan tâm nhiều, trả lời qua quít: "Đừng nóng, tôi đền, tôi đền!"


Còn hỏi Trình Tiểu Hoa: "Có đúng là Vương Xuyên không?"


Trong trí nhớ của anh ta, Vương Xuyên là một người tốt bụng, hiền lành, đến con gà còn không dám giết. Nhưng vừa mới nãy, cậu ấy suýt nữa giết chết anh ta. Tuy rằng biết cậu ấy đã thành ác linh, nhưng biến thành ác linh thì cũng vẫn là linh hồn của Vương Xuyên, phải giống trong những giấc mộng của anh ta chứ.


Trình Tiểu Hoa nói: "Phải hay không thì cứ để anh ta tự nói cho anh biết."


Nói xong lôi đến trước mặt Lý Minh Lãng: "Tuy giờ đã mất nhân tính, nhưng vẫn còn lại chút tình cảm với anh, nếu không đã chẳng báo mộng cho anh. Anh đứng bên cạnh gọi anh ta xem, xem có thể gợi lại nhân tính của anh ta hay không."


Tình cảm của con người là một thứ cực kỳ phúc tạp, nhất là tình yêu, tình thân mãnh liệt, có thể ảnh hưởng rất lớn đến con người. Mà thời gian Vương Xuyên trở thành ác linh không quá lâu, trước đó còn báo mộng cho Lý Minh Lãng, như vậy đã đủ chứng minh tình cảm sâu nặng mà anh ta giành cho Lý Minh Lãng. Tuy giờ đã mất nhân tính, nhưng có lẽ tình cảm đó vẫn còn tồn tại ở chỗ sâu thẳm nhất của linh hồn.


Tất nhiên xác suất không lớn, còn phụ thuộc vào sự ràng buộc tình cảm của hai bên có bao sâu. Nếu như Lý Minh Lãng không thể gợi lên nhân tính thì chỉ đành bắt về Minh giới, đợi oán khi tiêu tan, rồi tự đi đầu thai thôi, chỉ là quá trình oán khí tiêu tan vô cùng đau khổ.


Người trước mắt này đang mặc áo choàng tắm, thân hình cao lớn, không giống với Vương Xuyên trong trí nhớ. Nhưng trong thân thể này lại chứa đựng hồn phách của Vương Xuyên. Vì thế, ánh mắt của Lý Minh Lãng nhìn gã cũng nhu hòa hơn.


Lý Minh Lãng chỉnh lại cổ áo choàng, giọng khàn khàn, nghẹn ngào: "Vương Xuyên, tớ là Minh Lãng đây. Tớ đến đưa cậu về nhà, cậu tỉnh lại đi, nhìn tớ này."


Tuy rằng thân thể và hồn phách Vương Xuyên đều bị trói lại, không thể động đậy, hai mắt cũng đã bị oán khí che phủ, hơi có màu đỏ máu, nhưng miệng vẫn cử động được, gào thét với Lý Minh Lãng.


---


Haizzz,