Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 20




Chương 20: Tiểu Hoa hóa thành mèo


Người đàn ông dựng xe lên, đang muốn nhìn xem là ai hại mình, không ngờ lại bị rác từ trong thùng bay ra, giống như bị trẻ con khống chế, từng túi từng túi đổ xuống đều gã. Trình Tiểu Hoa linh lực vẫn còn yếu, chỉ có thể khống chế được đồ vật nặng một kí trong phạm vi nhỏ, nếu không cô đã dùng toàn bộ số rác trong thùng chôn chết hắn. Gần đây chó mèo ở khu Lâm Giang chết nhiều như vậy chắc chắn có liên quan đến gã này. Giờ lại còn bắt gặp gã bắt mèo, cô cảm thấy rất tức giận. Chờ sau “mưa rác”, không đợi gã phản ứng lại, Trình Tiểu Hoa đã cầm một cái chổi lau được vứt gần đấy lên, đánh túi bụi lên người gã, vừa đánh vừa nói: “Cho mày bắt trộm mèo này, thiếu đạo đức! Ngoan ngoãn bỏ ngay. Làm gì không làm lại đi làm cái việc thất đức này!”


Gã máu chảy đầy đầu và mặt, khóc lóc xin tha, Trình Tiểu Hoa lúc này mới dừng tay, chống nạnh hỏi gã: “Nói, bắt mèo mang đi đâu? Hả?”


Gã đàn ông dáng người nhỏ gầy, xấu xí. Lúc này cả người vừa có vết thương vừa dính đầy rác, rất thảm hại. Tuy không biết cô gái trước mặt này làm cách nào giữ chân mình lại nhưng chắc chắn là có chút bản lĩnh.


Gã ôm đầu ngồi bệt trên đất, không dám kháng cự, lắp bắp nói: “Vợ tôi bị bệnh, không có tiền chữa bệnh cho vợ nên tôi mới phải làm vậy?”


Trình Tiểu Hoa hung hăng đá gã một cái: “Anh nghèo thì anh được làm vậy hả? Anh nghèo thì có thể đi bắt trộm chó mèo? Tôi hỏi anh đem mèo đi đâu mà? Nói!!”


Gã nói: “Tôi mang sang đường Ngũ Đấu. Ở đó có một ông chủ thu mua chó mèo. Mỗi con mèo được mười tệ. Đêm nay tôi bắt được ba con, không bằng tôi đưa hết cho cô nhé, cô mang đi mà bán!”


“Tôi nhổ vào!” Trình Tiểu Hoa nói: “Tôi có nghèo hơn nữa cũng không cần cái số tiền ác độc này!”


Người ta coi mèo như người thân, như bạn bè mà gửi gắm tâm tư tình cảm. Ví dụ như ông Hứa, người không biết sẽ thấy ông thương mèo như thương con thật là hâm hấp. Nhưng Trình Tiểu Hoa hiểu, ông ấy là do cô đơn nên mới vậy. Con trai con gái đều ở nước ngoài, một năm khó được một lần về nước. Trong nhà vắng vẻ, lúc muốn nói chỉ có thể nói chuyện với còn mèo. Mèo không nghe hiểu cũng không sao, nó còn có thể kêu hai tiếng meo meo đáp lại ông, như vậy trong nhà cũng bớt quạnh quẽ. Thậm chí ông còn nói đùa với người nhà là: “Mèo nuôi lớn rồi vẫn sẽ ở bên cạnh cha, đánh cũng không bỏ cha. Con cái nuôi lớn rồi, đều đi xa, muốn gặp cũng không gặp được”. Nếu ông Hứa mà biết mèo con mà ông đối đãi như bảo bối chết rồi, bị người ta bắt đi, bị đánh, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng mà chết đi, chắc ông ấy sẽ đau lòng lắm! Bởi vì thịt của chúng nó có thể bán cho các nhà hàng, trở thành món ăn yêu thích của một vài người. Lông của nó sẽ được bán cho các xưởng gia công làm thành cổ áo lông rồi các loại  trang sức. Cũng chỉ có một chút lợi ích đấy thôi.


“Tôi không dám nữa, cầu xin cô thả tôi đi đi!” Gã vừa xin tha vừa trộm nhìn quanh.


“Đi mà nói với cảnh sát ấy!” Trình Tiểu Hoa lấy điện thoại ra, gọi điện báo cảnh sát. Trình Tiểu Hoa nghèo thật, nhưng không có tiền thì cô có thể hy sinh thời gian ngủ để bán hoành thánh kiếm tiền. Không có tiền, cô có thể xiết chặt chi tiêu, tiết kiệm một chút. Ví dụ như quần áo mặc chưa rách thì có thể mặc nhiều năm mà không cần phải mua mới. Cho nên “nghèo” không thể lấy ra làm lý do để xin sự đồng cảm.


“Alo, chào chú cảnh sát ạ, ở đây…”


Gã trộm miêu canh ngay lúc này, nhảy lên xe điện, vội phóng đi. Linh lực của Trình Tiểu Hoa vẫn còn yếu, thấy hắn đã chạy xa, cũng không thể dùng linh lực điều khiển vật gì đánh hắn nữa. Cô chỉ có thể trình bày tình hình ở đây với cảnh sát thôi.


Cúp điện thoại, cô mở túi vải kia ra. Bên trong có ba con mèo, đều hoảng sợ, co rúm lại, trên người đều có thương tích. Trình Tiểu Hoa thấy con mèo tam thể kia bị thương không nặng lắm nên thả nó đi. Còn hai con mèo khác không thể xác định là mèo nuôi hay mèo hoang, cứ chờ cảnh sát đến, để cảnh sát tìm xem có chủ hay không. Dù sao, gã kia bắt chúng nó ở quanh đây thôi, nếu có chủ chắc cũng sớm tìm được.


Cảnh sát tác phong nhanh nhẹn, không lâu đã nghe thấy còi xe cảnh sát. Cảnh sát nghe Trình Tiểu Hoa trình bày mọi việc lần nữa, cẩn thận ghi chép lại sau đó đồng ý giúp hai con mèo kia tìm chủ.


Trước khi bọn họ rời khỏi, Trình Tiểu Hoa không nhịn được, dặn dò mấy lần: “Đồng chí cảnh sát, nhất định phải nhớ đến khám xét quán thu mua mèo trộm được ở đường Ngũ Đấu. Cứ tra xét là sẽ tìm được thôi ạ!”


Trong số cảnh sát đến có một người còn khá trẻ, tên là Lý Khải, nghe vậy gật đầu nói: “Cô cứ yên tâm, chúng tôi đã ghi lại trong hồi sơ rồi. Cô mau quay về đi. Về sau nếu lại gặp chuyện như vậy thì cũng đừng vội xông lên, một cô gái như cô, nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao đây?”


Sau khi dặn dò xong, Lý Khải còn cho Trình Tiểu Hoa số di động của mình, nói là nếu sau này có gặp việc gì có thể gọi thẳng cho anh.


Trình Tiểu Hoa lại nói cảm ơn, nhìn xe cảnh sát rời đi, cũng xoay người trở lại tiệm. Lòng thầm suy tính hoàn thành nhiệm vụ. Theo như Thường Tiểu Bạch nói, cộng với chuyện cô vừa gặp phải, không khó đoán được rằng gần đây tỉ lệ tử vong tăng cao chắc chắn có liên quan đến những người đi bắt chó mèo này. Nhiều mạng chó mèo như vậy, sao lại không đẩy tỉ lệ tử vọng lên cao được cơ chứ? Nếu mình đã báo cảnh sát, họ đi triệt phá mấy chỗ đấy thì tỉ lệ tử vong sẽ trở về mức bình thường chứ? Vậy là hoàn thành nhiệm vụ rồi sao? Thôi thì cứ chờ Cảnh Thù trở về rồi hỏi lại xem. Trình Tiểu Hoa không hề để ý, cách đó không xa, sau bụi cây có một đôi mắt đỏ tươi lạnh lùng theo dõi cô.


Giày vò đến giờ nay, Trình Tiểu Hoa cực kỳ mệt mỏi. Cô khóa cửa lại, sau đó tắt đèn rồi đi lên tầng hai. Lấy một bộ áo ngủ từ trong tủ ra, cô đi đến toilet tắm rửa. Cô vẫn luôn mang theo Minh Âm Linh bên người, chỉ có lúc tắm rửa mới tháo ra để ở bên cạnh bồn rửa mặt. Nước ấm xối xuống, đem bụi bẩn cùng mệt mỏi cuốn trôi đi. Tắm xong, lau khô tóc, cô mặc áo ngủ vào, lên giường đi ngủ quên mất mình vẫn còn để Minh Âm Linh ở bồn rửa tay. 


Không hề có gió mà Minh Âm Linh lại đột nhiên reo lên “leng keng”. Tiếc là Trình Tiểu Hoa đã ngủ say, không hề nghe thấy tiếng lục lạc kêu. 


Rèm cửa sổ được kéo lại, nhưng vẫn có chút ánh sáng leo lắt từ ngọn đèn đường xuyên qua rèm cửa chiếu vào trên người Trình Tiểu Hoa. Cô ngủ rất say, không hề biết rằng sau rèm có một đôi mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào trong phòng.


Có tiếng “kèn kẹt” như tiếng dao mài trên chén bát, tiến vào trong giấc mơ của Trình Tiểu Hoa. Cô cau mày, cảm thấy tiếng động phát ra từ phía cửa sổ. Cô muốn mở mắt xem xem là thứ gì nhưng dù có cố gắng như nào cũng không mở mắt ra được. Tiếng “kèn kẹt” bén nhọn kia vẫn vang vọng, ở đêm khuya yên tĩnh làm cho người nghe được nổi hết da gà. Ngay cả Trình Tiểu Hoa ở trong mộng cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn, mồ hôi lạnh chảy ướt người.


Rõ ràng trước mắt là một mảnh tối đen nhưng lại có thể thấy một đôi mắt đỏ rực xuyên qua bóng tối tiến vào trong mơ. Trình Tiểu Hoa chỉ nhìn thoáng qua mà có cảm giác như toàn thân biến thành một cỗ khí bị hút vào trong đôi mắt đó. Mọi thứ xung quanh đều biến thành màu đỏ rực, suy nghĩ của cô càng lúc càng loạn. Không biết qua bao lâu, xung quanh đỏ như máu dần tan đi, trước mắt xuất hiện một ngõ tắt tốt tăm, vừa hẹp vừa dài. Mặt đất ẩm ướt, mỗi bước đi đều cảm thấy được vừa lạnh vừa ướt, rất khó chịu. Không đúng, cho dù có ướt, cách giày thì làm sao lại cảm thấy rõ như vậy được? Trình Tiểu Hoa nhìn xuống, rõ ràng xung quanh không có đèn nhưng cô lại có thể nhìn rất rõ. Cô thấy trên chân mình không mang giày, một đôi chân đầy lông cứ giẫm thẳng lên mặt đến đầy nước và vết bẩn. Chân của cô sao lại biết thành tay mèo rồi, ngoái lại phía sau nhìn còn thấy một đoạn đuôi màu đen.


À, đúng rồi, cô nhớ ra rồi, cô là mèo mà. Mèo thì đâu cần đi giày đâu, hơn nữa mắt cũng có thể nhìn vào ban đêm. Giờ cô ở trong này làm gì nhỉ? Đúng rồi, đi kiếm ăn. Cô rất đói, đã không ăn mấy ngày nay rồi, toàn thân đều không có sức lực. Đêm nay không may mắn gì, cô đã đi suốt hai ba con đường, lật tìm mấy thùng rác mà vẫn không được ăn no. Từ lúc cai sữa, rời khỏi mèo mẹ đến giờ, vận may thật kém, không hôm nào được ăn no. Cho nên dù đã sáu tháng tuổi rồi mà vẫn gầy ốm như một con mèo con. 


Trong không khí có mùi thật thơm, cô ngửa đầu ngửi ngửi, chạy theo mùi hương tìm đến trước cửa một hộ gia đình ở đầu ngõ. Đây chắc hẳn là một nhà giàu có nhỉ. Thùng rác gần cửa đều có đầy mùi thịt. Cái thùng rác này cao hơn cô rất nhiều, cô nhún người, duỗi hai chân trước túm được nắp thùng, chân sau dùng lực, nhưng thùng rác này rất nhẹ, mà cô lại không khống chế được lực nên toàn thân đều rơi vào trong thùng. Trong thùng đầy nước, cô hoảng sợ giãy dụa. Cho dù chóp mũi đầy mùi thơm của thịt cũng không thể xua tan đi nỗi sợ hãi cận kề cái chết.


“meooo” tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn trong ngõ nhỏ. Đúng lúc này có một bàn tay to đưa ra, từ trong thùng nước mò con mèo ra. Mèo con vẫn chưa hết hoảng sợ, xòe móng víu chặt vào bàn tay cứu mạng kia. Bàn tay đó bị nó cào đến chảy máu. Chủ nhân bàn tay không hề tức giận, còn cười nói: “Mèo nhỏ, vậy mà lại rơi vào trong thùng. Bỏ đi, nếu mày đã có duyên với tao, tao nuôi mày vậy.”


 Trong ngõ nhỏ tối tăm lại yên tĩnh, một thiếu niên khuôn mặt thanh tú ôm một con mèo nhỏ toàn thân vấy bẩn rời đi.