Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 156




Ngày hôm sau, thôn trưởng lập tức tìm người thông thạo phong thủy đến xem, quả nhiên vị trí của hai mộ phần kia đều không ổn. Cũng không dám kéo dài, nhanh chóng triệu tập người đi chuyển mộ. Tới khi đào phần mộ ra, tất cả mọi người đều choáng váng. Hai cái quan tài đều bị rễ của hoa bỉ ngạn quấn quanh, đâm thủng. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, ai cũng không dám tin, loài hoa bỉ ngạn cao không quá nửa người, nhìn còn có vẻ khá nhỏ yếu này, làm sao có thể sinh ra bộ rễ vừa to vừa dài như vậy.

Mọi người tốn rất nhiều công sức mới dọn sạch sẽ rễ cây, dời quan tài đến đỉnh núi không có hoa bỉ ngạn.

Phần mộ đã dời đi, không có trận pháp phong thủy của chỗ này trợ giúp. Cho dù là Quỷ Hồn vẫn còn ở lại, sức mạnh của nó cũng sẽ yếu đi rất nhiều. Cũng là bởi vì như vậy, Trình Tiểu Hoa mới dám đến đây vào ban đêm.

Tiếng chuông vang lên tới gần mười phút, gió đêm dần trở nên hung dữ lên, toàn bộ ruộng hoa đều đang phát ra âm thanh sàn sạt.

Trong một mảnh tiếng sàn sạt, một bóng người đột nhiên xuất hiện. Quần lụa mỏng bó thắt lưng màu trắng tinh, theo gió nhẹ nhàng lay động, làn váy phất qua hoa bỉ ngạn, như là mềm nhẹ âu yếm.

"Cô ra rồi?" Trình Tiểu Hoa thu linh lực lại, tiếng chuông cũng chầm chậm ngừng lại. Cô âm thầm đánh giá cái bóng dáng kia, chỉ cảm thấy nàng ta dù giống yêu nhưng lại là Quỷ Hồn, bởi vì là quay lưng về phía cô, nhìn không thấy mặt nàng ta, chỉ cảm thấy được cả người nàng ta đều là sát khí dày đặc.

"Hi hi hi..." Đáp lại cô chỉ có một tiếng cười, mang theo mười phần trào phúng.

Nhưng mà Trình Tiểu Hoa hiểu rõ ràng vì sao nàng ta lại cười. Nàng ta hẳn là vẫn chưa biết mồ mả của chính mình đã bị di dời đi rồi, còn tưởng rằng năng lực của mình mạnh hơn xa so với Trình Tiểu Hoa, cho nên hoàn toàn không biết sợ, thậm chí có khả năng vẫn còn đang chờ chính mình dâng đến tận cửa.

"Trước khi ra tay, có thể nói với tôi vì sao cô chuyên chọn cô dâu chú rể xuống tay không?"

"Tại sao tôi phải nói cho cô biết?" Người phụ nữ cả người là sát khí kia chậm rãi quay đầu lại, vì thế Trình Tiểu Hoa cũng thấy rõ mặt nàng ta, không có xấu xí kh ủng bố như trong tưởng tượng, ngược lại, đó là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp trong sáng. Mặt trái xoan, mắt hoa đào, mũi thẳng, môi mỏng. Nếu không phải trên người nàng ta đang cuồn cuộn sát khí, gần như là sẽ làm người ta có ảo giác nàng ta chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp bình thường.

Trình Tiểu Hoa híp híp mắt, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ: "Cô là... Đỗ Tiểu Nhã?"

Đỗ Tiểu Nhã ngược lại là có chút ngoài ý muốn: "Cô biết tôi sao?"

Vốn là, Trình Tiểu Hoa cho rằng Đỗ Tiểu Nhã chết chưa được nhiều năm, tuy rằng chôn ở vị trí không tốt. Nhưng còn chưa mạnh mẽ đến mức có thể thành như vậy, bị Minh Âm Linh triệu hồi tới hẳn là Quỷ Hồn Phượng Nhi mới đúng.

Đương nhiên, tuy rằng biết Đỗ Tiểu Nhã xác suất thấp, nhưng mà Trình Tiểu Hoa vẫn không quên đi thăm hỏi chuyện của cô ta.

Đỗ Tiểu Nhã chính là bạn gái trước của Đỗ Siêu, hai người chẳng những cùng thôn, thậm chí còn cùng nhau đi học nhà trẻ, tiểu học, trung học.

Sau khi học trung học, Đỗ Tiểu Nhã đi vào thành phố làm thuê, mà Đỗ Siêu tiếp tục học trung học, đại học.

Hai người đã yêu đương nhiều năm, sau này không biết vì sao lại chia tay. Đỗ Siêu lại còn muốn kết hôn với bạn học đại học của anh ta, mà Đỗ Tiểu Nhã ở nửa năm trước khi anh ta kết hôn đã tutu.

Nguyên nhân có hơi cũ rích, không ngoài việc đàn ông ruồng bỏ phụ nữ, ngược lại lựa chọn cô gái trong thành phố, người có thể trợ giúp tiền đồ của anh ta.

Nhưng mà chỉ vì nguyên nhân như vậy, hại Đỗ Siêu còn chưa tính, cô gái trong thành phố kia, còn có hai đôi vợ chống trẻ kia đều là vô tội lại chết thảm. Cái này thì đã có chút quá đáng.

"Sinh tiền cô bất hạnh, không phải cái cớ để co đi làm điều ác. Đỗ Tiểu Nhã, đi đến nơi cô nên đi đi!"

"Hừ!" Đỗ Tiểu Nhã hừ lạnh một tiếng, vươn vuốt quỷ ra, mỗi một cái móng tay đều dài tới 10cm, một màu đen sì, lại vô cùng sắc nhọn, dùng tốc độ cực nhanh đánh úp về phía Trình Tiểu Hoa.

Trình Tiểu Hoa chợt lắc mình, tránh được một trảo này. Đồng thời, lấy Minh Âm Linh xuống, biến thành hình một cái xích Khóa Hồn, nhưng mà so với xích Khỏa Hồn của quỷ sai bình thường lại không giống là, Minh Âm Linh biến ra cái này tỏa ra ánh sáng màu bạc lóng lánh, phía cuối còn có một cái linh đang. Đây cũng là một kỹ năng mới sau khi linh lực của cô không ngừng tăng thêm. Minh Âm Linh có thể trực tiếp hóa lớn, trở thành vũ khí của cô.

Minh Âm Linh vung lên, đụng vào trên quỷ thân Đỗ Tiểu Nhã, phát ra âm thanh "Đinh đinh đang đang", thanh thúy mà lại chói tai.

Ngay cả những du khách cắm trại ở cách đó không xa đều nghe được âm thanh lạ, chui ra khỏi lều.

Vừa ra khỏi lều, mọi người ngay lập tức cảm giác được âm khí rất nặng. Nhiệt độ không khí dường như hạ xuống hơn mười độ, làm cho người ta nhịn không được nổi cả da gà.

"Có phải là trở trời rồi không?"

"Không được, tôi vẫn cảm thấy nơi này thật đáng sợ, hay là chúng ta về trong thôn ở lại đi?"

Tất cả mọi người đều thu dọn đồ vật, vội vàng rút lui.

Trình Tiểu Hoa giao đấu với Đỗ Tiểu Nhã mười phút, thế mà đánh ngang nhau. Trình Tiểu Hoa không khỏi cảm thấy kì lạ, Đỗ Tiểu Nhã là một con quỷ mới chết, cho dù oán niệm có hơi lớn một chút, làm thế nào mà lại mạnh như vậy? Huống chi lúc trước đã đem phần mộ của cô ta dời đi rồi, chặn lại chút ảnh hưởng tinh khí của hoa đối với cô ta. Nếu không, chắc là chính cô sẽ bị móng vuốt của đối phương móc mất tim.

"Thu!" Trình Tiểu Hoa bỗng quát to một tiếng, Minh Âm Linh vội vàng lách mình trở về, mà Trình Tiểu Hoa đồng thời cũng bay vọt đến phía sau Đỗ Tiểu Nhã.

Đỗ Tiểu Nhã theo bản năng cho rằng cô muốn đánh lén bất ngờ sau lưng, vội vàng quay lại nghênh chiến. Trong nháy mắt ngay khi cô ta xoay người, trong ruộng hoa vụt một cái bay ra hai cái bóng đen, một cái là hình người, một cái thì là hình một con mèo.

Móng vuốt trong đệm thịt của Sơn Miêu đều duỗi ra, ngay cả răng nanh trong miệng cũng chỉa ra sáng loáng, động tác nhanh như một tia chớp, còn chưa thấy rõ hình dáng của cậu, cậu đã bổ nhào vào người con nữ quỷ kia, mở mồm to ra hung hăng cắn xuống.

Nữ quỷ bị đau, quay lại nắm lấy thân mèo vứt nó sang một bên. Nhưng theo sát sau đó, một cái dây thừng màu đen bay đến, lúc tưởng chừng sắp trói được nữ quỷ, nữ quỷ lại gào lên một tiếng, dùng tay không xé đứt sợi dây.

Tôn Danh Dương cũng bị lực lượng to lớn kia đánh cho gục ngã ở ruộng hoa, còn chưa kịp bò lên đã mở miệng mắng: "Bà nội mày, xích Khóa Hồn ông đây dùng mấy trăm năm cứ vậy mà đứt?! Mày không xong với ông đâu!"

Lúc này gã không hề sợ hãi, đứng lên tiếp tục đánh. Mà Sơn Miêu cũng lại nhảy trở về, vừa xé lại cắn nữ quỷ.

Trình Tiểu Hoa cũng gia nhập ở trong đó, liên tiếp vung lên xích bạc do Minh Âm Linh biến ra, đánh vài phát vào trên người nữ quỷ, làm cho cô ta đau đến nỗi không ngừng thét lên.

Ba đánh một, hơn nữa còn là đánh lén. Tuy rằng thủ đoạn là có chút bỉ ổi, nhưng mà loại thời điểm này, thu phục nữ quỷ là mấu chốt. Bỉ ổi? Thì bỉ ổi đi, tóm lại còn tốt hơn làm cho nữ quỷ lại làm hại một phương là được rồi.

Dưới tình trạng ba đánh một, rõ ràng nữ quỷ kia đã rơi xuống thế yếu. Cuối cùng lại bị Trình Tiểu Hoa phát hiện ra sơ hở, vung một cái xích bạc qua, nữ quỷ kia đã bị đánh bay ra xa, đập xuống đất một cái bịch, làm gãy dập một mảng lớn hoa bỉ ngạn.

Trình Tiểu Hoa, Tôn Danh Dương, Sơn Miêu nhanh chóng chạy lại phía đó, thế mà thấy Đỗ Tiểu Nhã té nằm sấp hình chữ "đại" ở đó, không hề nhúc nhích, giống như là sức mạnh đã bị tiêu hao hết vậy. Xích Khóa Hồn của Tôn Danh Dương đã bị hủy, không thể dùng được nữa, cũng may Minh Âm Linh của Trình Tiểu Hoa cũng có công năng bắt hồn.

Nhưng mà, ngay khi cô chuẩn bị bắt Đỗ Tiểu Nhã lại, Đỗ Tiểu Nhã bắt đầu chuyển động, tóc sau gáy hướng về phía hai bên tách ra, lộ ra một khuôn mặt khác. Một khuôn mặt của một người phụ nữ khác.

Khuôn mặt kia lớn lên cực kỳ xinh đẹp, thậm chí còn xinh đẹp hơn vài lần so với Đỗ Tiểu Nhã, nhưng mà sát khí giữa mày cũng rất nặng.

Minh Âm Linh của Trình Tiểu Hoa muốn tới gần, thân thể của đối phương bắn lên mạnh mẽ, "Phanh" một cái, c**ng bức phá mở Minh Âm Linh ra. Liên lụy tới Trình Tiểu Hoa đang điều khiển Minh Âm Linh cũng bị luồng lực lượng lớn này đẩy lui vài bước.

Sơn Miêu và Tôn Danh Dương cũng có chút ngạc nhiên. Rõ ràng Đỗ Tiểu Nhã đã sắp bị thu phục, sao lại sinh ra thêm thứ quỷ quái này nữa?

Dù trong lòng nghi hoặc nhưng động tác lại không chút do dự, một yêu một quỷ phối hợp với nhau, tấn công từ cả trái lẫn phải. Tôn Danh Dương đá chân qua một cái, thứ đó không sứt mẻ chút nào, ngược lại còn hất bay Tôn Danh Dương ra xa.

Mà khi Sơn Miêu bổ nhào qua, muốn cắn xé cổ của đối phương, chỉ cảm thấy giống như cắn phải một cục sắt, cứng muốn gãy cả răng.

"Ha ha ha!" Từ trong thân thể thứ đồ kia phát ra tiếng cười kỳ quái, nghe rùng rợn làm người ta dựng đứng cả lông tơ lên.

Sơn Miêu không cam lòng, không cắn được cổ, cậu lại cắn ở trên người, nhưng cho dù là cắn ở chỗ nào cũng không thể cắn nổi.

Ngay lúc này, đầu của thứ đó từ từ quay một vòng, mặt của Đỗ Tiểu Nhã quay ra đằng sau lưng, mà khuôn mặt quỷ xinh đẹp kia quay lại phía trước, việc này cũng có nghĩa là hiện tại nàng ta đang chiếm thế chủ động.

Trình Tiểu Hoa nhận thấy thứ đồ kia rất mạnh, vội vàng kêu: "Sơn Miêu! Trở về! Rút lui trước!"

Nhưng mà đã không còn kịp rồi. Sơn Miêu bị tay của thứ đó bóp cổ, nó chỉ bóp nhẹ một cái, tròng mắt Sơn Miêu đã lồi ra, đầu lưỡi mèo màu hồng cũng thè ra mềm oặt ở một bên.

Tôn Danh Dương rống lên một tiếng: "Tiểu Hoa, cô chạy đi, tôi đi cứu Sơn Miêu!"

Vừa nói xong gã đã xông lại, đầu tiên là đấm vài cái lên gương mặt quỷ xinh đẹp kia. Chỗ đấm vào như là tường đồng vách sắt, đối phương không hề sứt mẻ gì, thậm chú gương mặt quỷ kia vẫn tươi cười như cũ, nhưng mà chính gã lại vì đau tay mà kêu oai oái.

Đánh không có tác dụng, Sơn Miêu lại sắp bị bóp ch3t tới nơi, ngay cả hai chân sau cũng sắp không còn sức mà giãy giụa nữa, Tôn Danh Dương lại quay sang cạy cái tay quỷ kia, muốn cứu Sơn Miêu ra.

Không đợi gã cạy ra được, một cái tay quỷ khác đã túm lấy cổ gã. Tuy rằng gã là quỷ, không cần phải hô hấp, nhưng yết hầu vẫn là điểm yếu, nếu yết hầu bị cắt đứt, gã cũng sẽ bị hồn phi phách tán.

Ngay lúc này, Minh Âm Linh kêu liên hồi.

"Đinh linh linh, đinh linh linh..." Âm thanh bị phóng đại vô hạn, không chỉ là sườn núi, sơn dã, ngay cả thôn Nghênh Hoa ở xa xa cũng có thể nghe được rõ ràng. Mọi người đang ngủ bị đánh thức, nghi ngờ hỏi lẫn nhau: "Đây là âm thanh gì thế?"

Tôn Danh Dương cố nhìn vê phía Trình Tiểu Hoa, miệng khó khăn nói ra một câu: "Tiểu Hoa, đi! Cô gặp chuyện bất trắc gì điện hạ sẽ...sẽ tức giận..."

Trình Tiểu Hoa đương nhiên không thể rời đi.

Minh Âm Linh là bảo vật của Minh giới, không thể phát huy được năng lực lớn nhất, chỉ có thể là do linh lực của cô vẫn chưa đủ mạnh.

Cho nên, hiện tại điều cô cần phải làm là dùng biện pháp hao tổn linh hồn, trong khoảng thời gian ngắn tăng linh lực lên mức tối đa. Cái gọi là linh lực, đương nhiên là cần linh hồn lực để khống chế. Mà linh hồn là gốc rễ của con người, ẩn chứa năng lực to lớn, ở thời điểm tất yếu, có thể kích phát linh hồn lực để làm linh lực tăng lớn.

Nhưng mà phương pháp này cực kì nguy hiểm, vô ý một cái, đừng nói đến thân thể, linh hồn cũng có khả năng sẽ bị hồn phi phách tán.