Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 154




Lúc này vẫn còn đang buổi sáng, ánh mặt trời vừa phải, không nóng cũng không lạnh, đúng là thời gian đẹp nhất để ngắm hoa. Trên sườn núi, dưới chân núi, khắp nơi đều có thể nhìn thấy người.

Có cô gái yêu hoa, ngắt hoa cài lên tóc, chụp ảnh lưu niệm trong biển hoa. Có cặp đôi yêu nhau đang đuổi bắt nô đùa trong biển hoa. Còn có người phổ cập tri thức về hoa bỉ ngạn cho bạn đồng hành: "Tương truyền, hoa bỉ ngạn chỉ nở rộ ở bờ sông Hoàng Tuyền. Khi hoa tàn, lá mới mọc, hoa và lá đời đời kiếp kiếp không bao giờ gặp nhau..."

Bởi vì hoa nở rất dày, mỗi bước đi đều sẽ đạp phải hoa. Có thể nói là loại hoa này rất bền, cho dù là giày xéo thế nào đi nữa, cũng sẽ không tan tác, người trong thôn cũng không làm gì bảo vệ chúng. Vì thế, những con người tự xưng là yêu hoa, thích hoa kia, đang cố ý hoặc vô ý đạp lên hủy hoại vài cọng hoa dưới chân.

Trình Tiểu Hoa cũng đang đi giữa một mảng hoa ở nơi này, kỳ quái là, khi cô bước vào nơi này bước đầu tiên, hoa xung quanh dường như có cảm ứng, đóa hoa lay động, cành hoa nghiêng sang hai bên, xa xa nhìn giống như hoa bị gió thổi đẩy ra. Nhưng mà Trình Tiểu Hoa lại cảm ứng được chúng nó đúng là nhường đường cho cô. Bởi vì sau khi cô bước qua, hoa ở phía sau cũng dần dần khép lại.

Trong phút chốc, Trình Tiểu Hoa không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Loại hoa này, không ngờ lại có linh tính như vậy. Một đường đi đến trung tâm biển hoa, Trình Tiểu Hoa đều không cảm giác được có nhiều yêu khí lắm. Loại hoa này, cũng chỉ giống như hoa bình thường, chúng nó sẽ nở nộ, cũng sẽ phát ra âm thanh "sạt sạt" tựa như đang rên rỉ khi bị du khách đạp trúng.

Trình Tiểu Hoa lại có một chút không đành lòng. Nếu không phải bây giờ định lực của cô đã mạnh hơn, cô đã muốn chạy tới đuổi những du khách đang giày xéo hoa kia đi.

Sơn Miêu và Tôn Danh Dương cũng đi vào trong biển hoa, một yêu một quỷ này cũng không phát hiện ra nơi này có yêu khí hay hiện tượng linh dị nào.

Tôn Danh Dương nói: "Thời gian xảy ra chuyện kia đã qua gần năm năm, có lẽ thứ đã chạy từ lâu rồi."

Trình Tiểu Hoa lắc lắc đầu, vẻ mặt nặng nề: "Tôi vẫn cảm thấy biển hoa này có liên quan đến thứ đó. Tuy là tôi không nhìn ra được biển hoa này có gì không đúng, nhưng tôi cảm thấy chuyện này vẫn còn chưa kết thúc đâu."

Sơn Miêu nói: "Hay là buổi tối chúng ta lại đến lần nữa. Ban ngày nhiều người, dương khí cũng nhiều, thứ đó có lẽ không dám ra đây?"

Trình Tiểu Hoa nói: "Buổi tối cũng có không ít người đóng quân dã ngoại ở trong ruộng hoa, cũng không nghe ai nói có chuyện gì xảy ra."

Tôn Danh Dương nói: "Đáng tiếc bây giờ người trong thôn cũng không còn ai dám làm đám cưới, không thì chúng ta đã có thể ôm cây đợi thỏ."

Trình Tiểu Hoa nghe vậy, mắt sáng ngời. Đúng rồi! Nếu trong thôn có đám cưới, nó sẽ xuất hiện. Chỉ cần làm một cái đám cưới không phải là xong rồi à?

Nhưng mà, tình huống hiện tại là người trong thôn không ai dám tái phạm kiêng kị này, người ngoài cũng không thể tùy tiện kéo đến đây thử nguy hiểm. Đã như vậy, chỉ có thể...

Trình Tiểu Hoa vừa nghĩ vừa nhìn về phía Sơn Miêu và Tôn Danh Dương.

Sơn Miêu và Tôn Danh Dương không hẹn mà cùng cảm thấy ớn lạnh phía sau lưng, cùng cảm thấy có điềm không lành.

Gần đây Thôn Nghênh Hoa đang muốn tổ chức một đám cưới.

Địa điểm tổ chức ngay tại khách sạn Một Hoa Một Đời. Nghe nói, chú rể và cô dâu là một cặp đôi từ nơi khác đến đây du lịch, vô cùng yêu nhau. Bởi vì đều si mê hoa bỉ ngạn, cho nên quyết định địa điểm hôn lễ ở tại thôn Nghênh Hoa.

Việc này tới tai du khách, phần lớn đều nhận được một lời chúc phúc, buôn chuyện xong, cũng không có mấy ai còn quan tâm nhiều.

Nhưng mà, truyền đến tai người bản địa trong thôn Nghênh Hoa, không có ai là không sợ hãi. Năm năm trước, ba đám cưới kia, là ba vụ thảm án máu chảy đầm đìa, chuyện kia đã bị người trong thôn cố gắng quên đi, nay lại lần lượt hiện lên trong đầu họ.

Đến nỗi kinh động tới cả trưởng thôn, trưởng thôn còn cố ý chạy tới tận tình khuyên nhủ bọn họ thay đổi địa điểm tổ chức hôn lễ. Sau khi khuyên hết nước hết cái mà vẫn không có kết quả, trưởng thôn đã nói thẳng cả ba huyết án năm năm trước ra, hi vọng lấy chuyện đó dọa bọn họ thay đổi kế hoạch.

Không ngờ tới, cô dâu, chú rể nghe xong chẳng những không sợ, ngược lại còn cảm thấy rất kích thích, còn nói cái gì mà muốn gắn camera ở trong phòng, xem có thể quay được cái gì đó hay không. Có vẻ như xem những chuyện kia thành truyền thuyết, căn bản không tin.

Trưởng thôn hết cách, đành sử dụng quyền lực của trưởng thôn, thầm ra thông báo cho các khách sạn, nhà hàng trong thông, cấm họ nhận tổ chức đám cưới này.

Thật ra cũng không cần thôn trưởng lên tiếng thì cũng không có ai đồng ý nhận việc làm ăn này. Ai lại muốn cho trên chính địa bàn nhà mình xảy ra một vụ huyết án, cân nhắc thiệt hơn thì một chút lợi lộc trước mắt này có đáng gì đâu?

Nhưng mà không ai đoán trước được là, khách sạn Một Hoa Một Đời lại lẳng lặng nhận tiệc cưới lần này. Hơn nữa trước đó cũng không hề lộ ra một tí thông tin nào, đợi đến khi mọi người biết được, khách sạn đã kèn trống vui mừng rợp trời, cô dâu chú rể mấy ngày nữa sẽ bái đường. Đúng, không sai, là một hôn lễ theo phong cách cổ xưa.

Bởi vì chỉ có phong cách cổ xưa, cô dâu mới dùng khăn voan lớn màu đỏ để che mặt lại.

Phía dưới khăn voan đỏ là mặt của Sơn Miêu, không có ai biết, quá trình tổ chức hôn lễ đã gây ám ảnh tâm lý với cậu đến mức nào. Kết hôn giả thì thôi đi, đối tượng còn là lão quỷ Tôn Danh Dương kia. Trong lòng Sơn Miêu ngàn lần vạn lần không đồng ý!

Tương tự, Tôn Danh Dương cũng không đồng ý. Gã đã hơn bốn trăm tuổi, đến nay cũng chưa từng cưới vợ. Thế mà, không may, lần đầu kết hôn, lại là cưới một con mèo ngốc. Tuy rằng cũng có khăn trùm, trang phục cô dâu rộng rãi nhưng vẫn khó lòng che được dáng người cao lớn!

Lúc Trình Tiểu Hoa đưa ra ý kiến này, một yêu một quỷ sai này đều đồng thanh phản đối, to nhất là giọng của Tôn Danh Dương.

Vì thế Trình Tiểu Hoa đành nói: "Vậy được rồi, anh không đồng ý cưới Sơn Miêu, vậy cưới tôi, dù sao cũng là giả, tôi không để ý đâu nha."

Mạch não của Tôn Danh Dương quả thật không phải bình thường, nhưng mà đại sự sống ch*t ở trước mắt, gã vẫn rất là tỉnh táo nhé. Đúng là Trình Tiểu Hoa không để ý, nhưng vị hôn phu của cô rất để ý nha. Cho dù là giả, gã cũng không có cách nào tưởng tượng được cảnh sau khi Cảnh Thù điện hạ biết việc này sẽ có hậu quả thế nào.

Tôn Danh Dương không còn ý kiến ý cò gì nữa, Trình Tiểu Hoa lại mỉm cười nhìn về phía Sơn Miêu: "Cho cậu hai con đường: một, gả cho Lão Tôn; hai, cưới chị!"

Sơn Miêu không chút do dự trả lời: "Em gả cho Lão Tôn!"

Ghép đôi thành công. Tiếp theo đương nhiên là thông báo, sau đó làm đám cưới. Không có người dám nhận làm tiệc mừng này cũng không làm khó được bọn họ. Sơn Miêu ra tay, dùng thuật mê hồn ảo ảnh, tác động đến sóng điện não của bà chủ khách sạn, làm bà ấy đồng ý là được.

Qua loa thực hiện xong các khâu trong hôn lễ, sau đó trở lại trong phòng tân hôn, cô dâu chú rể mặc hỉ phục kề vai ngồi bên giường.

Ngồi một lúc, tay Sơn Miêu thò ra từ tay áo rộng, cười cười lôi lôi Tôn Danh Dương.

Tôn Danh Dương đang ngồi thẫn thờ, hồn phách trên mây, giật mình né sang bên cạnh: "Làm cái gì đấy, đừng có mà động tay động chân! Cậu đã có bạn gái rồi, phải biết tự trọng, biết chưa?"

Sơn Miêu lại rụt tay trở về, nhẹ giọng nói: "Lão Tôn, tôi có thể lấy khăn trùm đầu xuống không? Tôi không thấy gì cả, ngồi đây cũng nhàm chán quá. Ngồi thêm lúc nữa tôi sợ mình sẽ ngủ mất."

Tôn Danh Dương lườm cậu một cái: "Cậu cho là tôi không muốn nói chuyện à? Vừa mới tôi cũng ngủ gật. Thứ đồ quỷ kia rề rà quá đi mất, tôi chờ hết cả kiên nhẫn."

Tôn Danh Dương nói xong, lại ngáp một cái thật dài.

Ngồi một chỗ đến chán ngấy, gã liền đứng lên lắc hông, xoay cổ. Lúc vừa đi đến cửa sổ, còn thuận tay đẩy mở ra. Bên ngoài tối đen sì, nhưng thị lực của gã rất tốt, có thể mơ hồ nhìn thấy cách đó không xa, một mảng biển hoa bỉ ngạn nhẹ nhàng mà lay động.

Vốn mùi hoa bỉ ngạn không nồng, chỗ gã đang đứng cũng không thể ngửi thấy mùi được. Nhưng cũng không biết có phải vì đêm nay có gió, hay là mũi gã bỗng nhiên thính lên mà Tôn Danh Dương lại cảm thấy mùi hoa đang quanh quẩn bên chóp mũi càng ngày càng đậm, càng ngày càng đậm hơn...

Mắt Tôn Danh Dương từ từ biến thành màu đỏ tươi, khóe môi tà tà gợi lên một nụ cười lạnh.

Gã xoay người, từ từ đến gần bên giường, đưa hai tay ra bóp chặt cổ Sơn Miêu.

Sơn Miêu không kịp phòng ngừa bị gã bóp cổ, mắt lại bị khăn chùm đầu che khuất, tuy là không rõ tình huống gì, cũng biết sự tình không ổn, hai cái tay mèo bắt ngược lấy tay của Tôn Danh Dương, muốn gỡ tay gã ra.

Xét về thực lực, Sơn Miêu mạnh hơn Tôn Danh Dương rất nhiều. Nhưng mà trước mắt lại không biết vì sao, chỉ cảm thấy sức lực của Tôn Danh Dương lớn đến kỳ lạ. Sơn Miêu dùng hết sức cũng không gỡ được tay gã ra, ngược lại chính mình lại bị bóp càng ngày càng chặt, hoàn toàn không thể thở nổi.

Đúng lúc này, Trình Tiểu Hoa trốn trong ngăn tủ kịp thời chạy ra, hóa ra hai luồng lửa bắn về phía Tôn Danh Dương, hai tay Tôn Danh Dương đều bị đốt, nhưng mà gã vẫn là không buông tay ra.

Trình Tiêu Hoa lại sợ lửa ngưng ra từ linh lực của mình thật sự làm bị thương đến Tôn Danh Dương, sau khi bắn ra hai luồng lửa lại cũng không dám đốt tiếp. Ngưng hết toàn bộ linh lực, vỗ một chưởng về phía ấn đường gã.

Một giọng nữ thê lương đột nhiên vang lên, ngay sau đó một thứ sương mù màu đỏ như máu bay ra khỏi người Tôn Danh Dương.

Tôn Danh Dương giật mình, chợt tỉnh táo lại. Vừa tỉnh táo lại, gã đã cảm thấy hai cánh tay vừa nóng vừa đau, không quan tâm đ ến thứ gì, nhanh chóng vừa dập tắt lửa, vừa kêu oai oái: "Thiêu chết tôi rồi, đau chết mất!"

Nhìn thấy Sơn Miêu bên cạnh đã tự mình vén khăn chùm đầu ra, đang thở hổn hển, mặt còn bị nghẹn đến đỏ bừng, nhìn giống như suýt ch*t ngạt. Tôn Danh Dương có chút không hiểu: "Sao lại thế này? Sao lại thế này?"

Trình Tiểu Hoa trầm giọng quát: "Ngươi rốt cục là thứ gì? Vì sao không dám hiện nguyên thân ra?"

Đám sương màu đỏ kia bay bay ở trong phòng, hết tan ra rồi lại hợp lại, nếu như không phải là màu sắc khác lạ, có thể làm cho người ta hiểu lầm là một đám mây trắng không cẩn thận bay lạc vào.

"Ha ha ha..." Trong đám sương màu đỏ truyền đến một điệu cười âm u lạnh lẽo, sau đó chầm chậm bay về hướng cửa sổ.

Sơn Miêu vừa mới hồi hồn lại, thấy thế đã nhanh chóng bổ nhào vào bên cửa sổ, kịp thời đóng cửa lại.

Trình Tiểu Hoa đang muốn khen Sơn Miêu một câu "thông minh", nhưng mà kế tiếp lại thấy đám sương màu đỏ kia chui xuyên qua cửa sổ.

Sơn Miêu lấy móng vuốt vồ lấy muốn bắt, nhưng sương không hình không dạng, cậu có vồ nữa cũng chỉ phí công.

Nhìn thấy sương đỏ sắp trốn mất, Sơn Miêu mở cửa sổ ra muốn đuổi theo lại bị Trình Tiểu Hoa chặn lại: "Đừng đi!"