Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 153




Đỗ Siêu này, vốn đã kết hôn vào năm năm trước. Nếu như mọi chuyện thuận lợi, hiện tại anh ta chắc cũng đã có con rồi. Nhưng đêm tân hôn đó, không biết vì sao lại đột nhiên phát điên, vợ mới của anh ta thì ch*t thảm. Từ lần đó trở đi, trong thôn lại xảy ra thảm án tương tự. Đến sau này đã không còn nhà nào dám làm đám cưới ở thôn nữa.

Đêm qua Tôn Danh Dương nghe ngóng được chuyện nhà Đỗ Siêu, biết trước khi anh ta gặp chuyện không may từng học đại học ở thành phố Vịnh, sau khi tốt nghiệp cũng làm việc ở nơi đó hai năm. Vốn dĩ anh ta có một tương lai tươi sáng cùng cuộc sống tốt đẹp, làm sao có thể ngờ được, cuối cùng lại sẽ diễn biến thành bi kịch như vậy.

Trình Tiểu Hoa nói với người phụ nữ: "Cô ơi, dưới lầu hình như có người đến mua đồ. Cô đi làm việc trước đi, chúng cháu nói chuyện với Đỗ Siêu một lát rồi ra."

"À được được, vậy cô đi xuống trước trông coi cửa hàng. Cháu cứ đứng xa xa ở bên cạnh nói chuyện, tuyệt đối đừng tới quá gần, nó mà điên lên là sẽ đánh người đó." Người phụ nữ dặn dò xong rồi mới vội vàng đi.

Trình Tiểu Hoa nói khẽ: "Lão Tôn, anh đi trông cửa, Sơn Miêu, em ở lại hỗ trợ."

Tôn Danh Dương tất nhiên hiểu "Trông cửa" là có ý gì, lên tiếng liền đi.

Sơn Miêu vén tay áo lên chuẩn bị hướng về phía trước, Trình Tiểu Hoa lôi đầu cậu lại: "Em muốn làm gì?"

Sơn Miêu nói: "Chặt đứt dây xích của anh ta chứ gì? Không phải chị định trộm người hả?"

Trộm...trộm người? Trình Tiểu Hoa cạn lời, mạch não Sơn Miêu có khi cũng rất là không giống ai. Lại còn trộm người, không sợ bị cái người lòng dạ hẹp hòi kia nghe được?

Trình Tiểu Hoa nói: "Sơn Miêu, chị nhớ là trước khi em đến tiệm vằn thán, đã nhốt chị ở trong mơ, có nhắc đến lúc Tiểu Hắc còn sống."

Sơn Miêu cười ngượng: "Chị Tiểu Hoa, chuyện cũ rồi sao chị vẫn còn nói nữa. Không phải em đã cải tà quy chính rồi sao?"

Trình Tiểu Hoa nói: "Em có thể khống chế giấc mơ của chị, vậy em có cách nào thăm dò trí nhớ của Đỗ Siêu không? Ví dụ như, khiến anh ta mơ lại chuyện lúc trước một lần, sau đó em lại nhân cơ hội đi vào trong giấc mơ xem xét. Chị muốn biết đêm anh ta kết hôn đã xảy ra chuyện gì."

Sơn Miêu gãi gãi đầu, có chút khó xử, "Người đang mơ là lúc dễ lợi dụng sơ hở. Nhưng người này tinh thần đã rối loạn, giấc mơ chắc chắn cũng rất loạn."

Trình Tiểu Hoa liếc nhìn Đỗ Siêu đang vì sợ hãi mà theo bản năng cuộn tròn mình lại, run run, đưa tay vuốt nhẹ đỉnh đầu anh ta, nhẹ nhàng nói: "Đỗ Siêu, có thể mơ lại một lần chuyện lúc trước không? Để tôi nhìn xem, cũng có thể dễ tìm ra hung thủ hại anh hơn."

Cũng không biết có phải là đối phương nghe hiểu được lời cô nói hay không, hoặc là giọng nói của cô có sức mê hoặc, Đỗ Siêu từ từ yên tĩnh lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía Trình Tiểu Hoa, trong con ngươi đen sẫm phản chiếu khuôn mặt trong trẻo, xinh đẹp của cô.

Trên bàn tay của Trình Tiểu Hoa từ từ tản ra một bông hoa ánh sáng màu trắng, chiếu sáng lên trên đầu, trên mặt, trên người Đỗ Siêu, làm cho anh ta cảm thấy như đang đắm mình trong ánh nắng ấm áp giữa mùa đông. Hai mắt cũng dần nhắm lại, giống như đang được phơi nắng, thoải mái tới mức ngủ thiếp đi.

Trình Tiểu Hoa thu tay lại, nói với Sơn Miêu: "Anh ta đã ngủ rồi, bây giờ tới lượt em."

Sơn Miêu gật đầu, đưa ra hai ngón tay, linh lực theo đó chậm rãi kết tụ lại. Cậu đưa ngón tay dừng lại ở giữa trán Đỗ Siêu, cả người anh ta run lên một chút, sau đó càng lâm vào giấc ngủ sâu hơn.

Mà Sơn Miêu cũng nhắm hai mắt lại, trước mắt cậu lại không phải là bóng tối, mà là cảnh trong mơ của Đỗ Siêu.

Giấc mơ của Đỗ Siêu bắt đầu từ một mảng màu đỏ, một mảng sương mù màu đỏ từ từ ngưng tụ lại thành một đóa hoa bỉ ngạn ma mị mà diễm lệ, lẳng lặng đứng sừng sững ở trên phần mộ. Đỗ Siêu khom lưng, dơ tay chặt đứt cơ hội sinh trưởng của nó không chút thương tiếc, đem nó ném ra xa.

Một đóa, hai đóa, ba đóa,... Anh ta liên tục nhổ hơn mười đóa hoa bỉ ngạn. Tới khi thấy phần mộ sạch sẽ mới hài lòng cười, sau đó nói với phần mộ một câu: "Ba, con đi trước nha. Chờ sau khi cưới vợ, con lại đưa cô ấy tới thăm ba."

Đỗ Siêu dần dần đi xa, cảnh tượng trước mắt cũng dần trở nên không rõ ràng, lại lần nữa trở thành một mảng màu đỏ như sương, như mây.

Tới khi cảnh vật một lần nữa trở nên rõ ràng, một gian phòng cưới xuất hiện trước mắt Sơn Miêu.

Phòng cưới nhìn giống như căn phòng Sơn Miêu, Trình Tiểu Hoa bọn họ hiện tại đang đứng, chỉ là sàn sạch sẽ hơn, chữ Hỉ đỏ thẫm trên tường cũng càng thêm đỏ tươi vui mừng.

Bên cạnh giường cưới trải ga giường đỏ thẫm, một cô dâu đang đứng, mặc váy cưới đỏ thẫm, trên đầu còn đội trang sức mạ vàng sáng long lanh.

"Phanh!" Đỗ Siêu đẩy cửa ra, mang theo mùi rượu đầy người, lung lay lảo đảo đi vào phòng, cười hì hì nói: "Vợ ơi! Xích lại đây, cho anh nhìn xem! Hôm nay đông người, anh cũng không dám không biết xấu hổ nhìn cô vợ xinh đẹp của anh nhiều quá."

Cô dâu vẫn không nhúc nhích, chỉ đứng quay lưng về phía anh ta, mặt hướng về phía bức ảnh cưới lớn ở đầu giường. Trong ảnh chụp, cô dâu mặc váy lụa trắng xấu hổ nép vào trong lòng chú rể, chú rể thì cúi đầu, vẻ mặt dịu dàng nhìn người con gái trong lòng.

Đỗ Siêu gọi vài tiếng cũng không thấy cô ấy quay đầu lại, nên đi qua nắm lấy bả vai cô dâu, kéo lại gần mình. Vì thế, gương mặt cô ta bất thình lình xuất hiện trước mắt Sơn Miêu___

Đó là một khuôn mặt thế nào nhỉ, nói là mặt người thì lại giống như một đóa hoa bỉ ngạn chen chúc thành mặt người. Đôi mắt còn xoay tròn lộc cộc trong hốc mắt, xuống chút nữa không có cái mũi, chỉ có một cái miệng rộng há to ra, còn đang cười "ha ha ha". Theo tiếng cười, cánh hoa trên mặt lả tả bong ra, rơi xuống thành máu thịt, dính dính, vô cùng ghê tởm.

"A!" Đỗ Siêu sợ tới mức hét lên, Sơn Miêu cũng theo đó "Á!" một tiếng, mở mắt ra, từ cảnh trong mơ về tới hiện thực, còn không ngừng vỗ ngực mình.

"Ui trời đất ơi, hù ch*t mèo rồi!"

Trình Tiểu Hoa vội vàng che mắt Sơn Miêu, "Nhanh quay lại nhìn tiếp đi! Một con yêu quái như em, làm sao mà nhát gan như vậy?"

"Thật sự là rất kinh khủng, sao mà lại có người xấu tới như vậy chứ?" Sơn Miêu vừa nói thầm vừa nhắm hai mắt lại tiếp tực xem.

Trong mơ, Đỗ Siêu đã sợ tới mức ngồi sững sờ trên mặt đất, không biết từ khi nào mà trên tay nhặt được cây kéo chặn trước người, lắp ba lắp bắp nói: "Cô, cô đừng lại đây! Đừng lại đây!"

Người phụ nữ kì dị, xấu xí kia đang từng bước tới gần, miệng còn gọi: "Anh Siêu, anh Siêu..."

Cô ta gọi bảy, tám tiếng, tiếng kêu càng ngày càng thê lương, ngay cả thân là người xem như Sơn Miêu cũng nhịn không được nổi hết cả da gà, cảm giác như muốn nôn ra mà không nôn được.

"Cứu... Cứu mạng..." Anh ta muốn kêu cứu, nhưng mà âm thanh như là bị nghẹt lại trong cổ họng, kêu ra cũng chỉ nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Người phụ nữ kia đã cúi xuống, dí gương mặt xấu xí xuống cách mũi Đỗ Siêu chỉ khoảng hai tấc, há to miệng, như thể muốn một ngoạm nuốt luôn đầu anh ta.

Đỗ Siêu bị dọa đến chết khiếp, ngược lại gan lại lớn lên, cầm kéo không quan tâm khua loạn lên: "Đi ra! Mặc kệ mày là yêu hay là quỷ, tao giết mày! Giết! Giết!"

Lời cuối cùng vừa nói xong, cây kéo kia phập một cái đâm mạnh vào giữa cổ người phụ nữ. Máu, phun ra như suối, tung tóe lên mặt người đàn ông, nóng hổi.

Sau đó anh ta nhìn thấy mặt người phụ nữ bị anh ta đâm trúng từ từ thay đổi, biến thành khuôn mặt bình thường của một cô trẻ.

Biểu cảm trên mặt cô ấy rất đau đớn, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, cô ấy không thể tin được chính chú rể của mình lại tự tay giết mình. Hai tay cô ấy cố gắng bịt kín miệng vết thương, có thể cảm nhận được sự sống cùng máu đang cùng nhau nhanh chóng chảy trôi mất.

Cuối cùng, người phụ nữ ngã vào trong vũng máu. Mà người đàn ông thì lại cầm cây kéo, cười đần độn: "Chết chết! Quỷ bị tôi gi ết chết, ha ha!"

Người đàn ông trên giường cũng tỉnh lại từ giấc mơ đầy máu me kia, cuộn tròn thân thể càng chạt hơn, cười đần độn giống như trong mộng: "Chết, quỷ bị tôi gi ết chết, ha ha!"

Nghe xong Sơn Miêu kể lại hết thảy xong, Trình Tiểu Hoa nhịn không được thở dài. Ánh mắt nhìn về phía người đàn ông, có thật nhiều đồng cảm. Thay vì nói là bị dọa phát điên, cô cảm thấy Đỗ Siêu hẳn là không chấp nhận được sự thực chính mình đã gi*t vợ nên mới phát điên.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh Tôn Danh Dương cố gắng nói lớn: "Cô ơi, nhà vệ sinh ở chỗ nào? Ôi u, ôi u, cháu đau bụng quá! Cô dẫn cháu đi, cháu sợ không tìm được."

"Nhà vệ sinh ngay tại chỗ rẽ cầu thang, đứng đây cũng nhìn thấy được mà, sao có thể tìm không thấy?"

"Nhìn thấy được? Ở đâu cơ, sao cháu lại không thấy?"

Trình Tiểu Hoa đã xong việc, cùng Sơn Miêu đi ra khỏi căn phòng, "Lão Tôn, anh làm sao vậy?"

Tôn Danh Dương vốn đang còn giả vờ đau bụng, vừa nhìn thấy Trình Tiểu Hoa, tinh thần lập tức liền tỉnh táo: "A, mấy người trò chuyện xong rồi?"

Trình Tiểu Hoa chào tạm biết mẹ Đỗ, sau đó mang Tôn Danh Dương và Sơn Miêu rời đi.

Mẹ Đỗ cảm thấy có chút kỳ lạ, người kia không phải nói là vô cùng đau bụng sao? Sao mà bỗng nhiên lại hết đau rồi?

Sau khi đi ra ngoài, Sơn Miêu vẫn còn đang cười nhạo Tôn Dang Dương: " Anh muốn lấy cớ, có thể lấy cái cớ nào thật thật một chút được không? Đau bụng muốn đi toilet? Nếu lỡ bà ấy dẫn anh đi nhà xí thật, thì ai thay bọn tôi canh chừng?"

Tôn Danh Dương nói: "Tôi, tôi ngay từ đầu cũng đâu có để ý là nhà vệ sinh cách gần như vậy, bà ấy mà thật sự chịu không nổi mà dẫn tôi đi nhà xí, tôi sẽ giả vờ ngất xỉu."

Trình Tiểu Hoa nói tiếp: "Anh mà ngất xỉu thật, bà ấy chắc chắn sẽ hô to lên kêu bọn tôi tới."

Tôn Danh Dương xua xua tay: "Được rồi được rồi, dù sao cũng qua rồi. Chỗ các cô thế nào, có moi được thông tin gì từ Đỗ Siêu không?"

Trình Tiểu Hoa nói: "Là thế này, Sơn Miêu đã đi vào giấc mơ của anh ta, trông thấy được tất cả. Thứ đồ kia không biết là yêu hay ma, nhìn không ra được chân thân. Nếu như là yêu, ở xã hội hiện tại, yêu quái thành tinh trên núi càng ngày càng ít, năng lực cũng kém xa so với trong truyền thuyết. Nếu như không có nguyên nhân đặc biệt gì, sẽ không tự dưng hại người. Nếu như là ma, năng lực cũng hơi quá mạnh rồi.

Nếu như là vì Đỗ Siêu lúc trước nhổ hoa trên mộ, chọc tới yêu tinh gì đó, cũng không thể trả thù cả người khác được. Quan trọng nhất là, nhà Đỗ Siêu là người bị hại thứ hai. Cho nên chuyện nhổ hoa, cũng có khả năng chỉ là trùng hợp. Có thể nói là, cho dù anh ta có nhổ hay không thì đều bị theo dõi thôi. Tiếc là, hai đôi vợ chồng còn lại đều đã chết hết, không thể hỏi ra được cái gì nữa. Cảnh Thù cũng không có ở đây, không giúp tra tư liệu của Địa phủ được."

Sơn Miêu nói: "Tiểu Hoa, Lão Tôn, hai người thật sự nên được tận mắt thấy cái thứ kia xấu đến mức nào, tới tôi thân là yêu mà cũng không chịu nổi nữa đây này. Khuôn mặt kia, thật sự giống như một đóa hoa thật lớn chen chúc tạo thành mặt, lại mang theo vài phần giống quỷ. Nghĩ lại thấy thật kinh tởm. Có phải là hoa yêu đang gây chuyện không?"

Đã là hoa yêu, hơn nữa lại cảm thấy khuôn mặt người phụ nữ bị ám rất giống một đóa hoa lớn, hoa bỉ ngạn chen chúc lại tạo thành, vậy có phải thứ kia đang tiềm tàng trong biển hoa ở ngoài thôn không?

Vì thế Trình Tiểu Hoa, Sơn Miêu, Tôn Danh Dương cùng nhau đi đến chỗ biển hoa.