Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 140




Thành phố Vọng Giang là một siêu đô thị loại hai, nhưng vẫn chưa đủ điều kiện để trở thành siêu đô thị loại một. Sau mười một, mười hai giờ đêm, ngoại trừ những quán bar và một vài nơi khác vẫn còn hoạt động thì đa số mọi chỗ đều đã đóng cửa.

Trên con đường vắng lặng, một người phụ nữ đeo túi đeo chéo vội vã chạy về nhà, trông như thể vừa mới tan ca đêm. Đúng lúc này, có một người đàn ông chạy đến cạnh người phụ nữ, một tay cầm dao, một tay túm cổ người phụ nữ:

“Mau! Lấy tiền ra!”

Người phụ nữ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cả người run rẩy. Gã đàn ông nhìn xung quanh, thúc giục:

“Cần mạng hay tiền? Mau đưa đây!”

Con dao lạnh lẽo kề sát cổ người phụ nữ. Cô không dám chần chừ, run rẩy mở túi lấy ra một ít tiền đưa cho tên cướp.

Tên cướp giật lấy tiền, liếc nhìn rồi mắng: “Chỉ có từng này? Mẹ kiếp! Không đủ một bữa!” Gã giật lấy cái túi rồi lật qua lật lại kiểm tra. Ngoài chỗ tiền lẻ kia thì trong túi chẳng còn gì cả. “Mẹ nó! Không có tiền thì dùng thịt!”

Người phụ nữ sợ hãi muốn bỏ chạy, nhưng gã đàn ông đã bịt miệng cô lại, kéo cô vào trong hàng cây xanh ven đường. Bên cạnh con đường này là một khu vực đầy cây xanh, có cả một bãi cỏ lớn. Ban ngày, mọi người thường đến đây tập thể dục nhưng đêm xuống lại là nơi tốt nhất để che dấu tội ác. Có cây cối che chắn, cho dù có người đi qua cũng không nhìn rõ bên trong có gì, cho dù có nghe thấy tiếng gì thì cũng sẽ nghĩ là mèo hoang, chó hoang kêu mà thôi.

Người phụ nữ bị kéo vào sâu trong bụi cỏ, bị đè lên đám cỏ. Cô muốn kêu lên, nhưng chỉ vừa mới kêu được một tiếng thì đã bị nhét tất vào miệng, chỉ còn lại tiếng rên.

Gã đàn ông nhanh chóng cởi qu@n của mình rồi kéo váy của người phụ nữ xuống, khi gã chuẩn bị thực hiện hành vi, gã đột nhiên cảm thấy như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào lưng mình, nổi da gà. Gã quay đầu lại thì thấy một dáng người nho nhỏ đang đứng cách đó vài bước. Mượn ánh đèn đường, gã mơ hồ thấy đó là một đứa trẻ ba tuổi, tóc ngắn ngắn, hình như là một bé trai, ánh mắt vô cùng sáng, đang nhìn gã chằm chằm. Không biết có phải vì đã cởi qu@n ra không, trong nháy mắt, gã cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Nhưng mà chuyện ác gì gã cũng đã làm rồi, nên tất nhiên anh ta sẽ chẳng e ngại gì một đứa trẻ, gã quát: “Người lớn đang bận việc, trẻ con nhìn cái gì mà nhìn? Cút đi!” Hắn nghĩ, dù sao loại chuyện này cũng có thể tốc chiến tốc thắng, đợi đứa nhỏ này chạy về nhà gọi người lớn thì gã đã xong việc, đi khỏi đây rồi.

Những đứa trẻ bình thường sẽ sợ hãi bỏ đi, hoặc khóc lóc, nhưng đứa trẻ này không hề sợ hãi khóc lóc, nó còn tươi cười hỏi:

“Hai người đang chơi trò gì vậy? Con thích chơi trốn tìm lắm, hai người có muốn chơi cùng con không?”

Gã đàn ông điên tiết, quát: “Mau cút đi! Không ông đ.âm c.h.ế.t mày bây giờ!”

Cậu nhóc ngẩn ra, rồi khóc toáng lên. Nhưng không chạy đi, chỉ đứng ở đó gào lên, giống như bị dọa sợ.

Gã đàn ông do dự không biết nên làm tiếp hay chạy đi. Đúng lúc này, một luồng gió thổi qua khiến gã rùng mình một cái, phát hiện ra có thêm một đứa trẻ nữa. Đứa trẻ này khoảng tám tuổi, tóc dài đến vai, mặc một bộ váy trắng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã: “Sao chú lại bắt nạt em trai cháu?”

“Tao...” Gã đàn ông chuẩn bị mắng chửi thì đột nhiên phát hiện ra chân của đứa con gái đó cách mặt đất khoảng mười xăng ti mét, nó đang bay,

“Ma! Có ma!” Gã đàn ông không quan tâm đ ến việc mình vẫn chưa mặc quần, cứ thể vừa hét vừa bỏ chạy. Không biết do hoảng sợ hay do mắt không nhìn thấy mà đập đầu vào một thân cây, ngất đi.

Vốn dĩ người phụ nữ gặp cướp kia đã tuyệt vọng rồi, bỗng nhiên thấy tên cướp bỏ chạy, lại còn tự làm mình ngất đi. Cô khó khăn đứng dậy, nhìn xung quanh nhưng không thấy gì lạ cả, chỉ thấy điện thoại di động vừa bị tên cướp vất trên mặt đất.

Run rẩy cầm lấy điện thoại, người phụ nữ vừa khóc vừa gọi điện báo cảnh sát.

Cảnh sát nhanh chóng có mặt tại hiện trường, buồn cười nhất là tên cướp kia, mãi đến lúc bị cảnh sát mang về đồn vẫn mơ mơ màng màng chưa tỉnh.

Mười giờ sáng hôm sau, tại tiệm hoành tháng 444-1. Giờ vẫn chưa đến giờ cơm chưa nên trong tiệm vẫn chưa có khách, công tác chuẩn bị cũng đã xong rồi. Mọi người đều đang nhàn rỗi nên tự kiếm việc để giết thời gian. Cảnh Thù ngồi chơi điện tử. Trình Tiểu Hoa ngồi bên cạnh lướt Taobao. Không bao lâu, Trình Tiểu Hoa hỏi: “Điện hạ, anh cảm thấy trong hai cái váy này, cái nào đẹp hơn?”

Cảnh Thù đang chơi đến đoạn quan trọng, không biết là không nghe thấy hay là không để tâm nên không thấy trả lời. Mãi cho đến khi Trình Tiểu Hoa lấy khuỷu tay huých một cái vào tay hắn, hắn mới ngẩng đầu nói một câu: “Em thích thì mua cả, sao phải hỏi ta?”

Trình Tiểu Hoa nói: “Mua cả thì hơi lãng phí. Váy màu đỏ này có kiểu dáng rất đẹp, nhưng nếu em mặc thì có chói quá không? Cái còn lại màu xanh nhạt, nhìn rất là đẹp nhưng kiểu dáng bình thường thôi. Anh giúp em chọn một cái đi màa!”

Cảnh Thù tùy tiện chỉ đại một cái: “Vậy lấy cái này đi, cái này đẹp!”

Sắc mặt Trình Tiểu Hoa thay đổi: “Anh chỉ cái gì thế hả? Đấy là nội y!”

Cảnh Thù ngẩng đầu nhìn, hóa ra trên màn hình có cả hai bộ váy mà Trình Tiểu Hoa thích và một bộ nội y. Cái mà hắn vừa chỉ đại kia, thế mà lại là một bộ nội y ren màu đen, bên cạnh còn viết “nội y gợi cảm.”

Cảnh Thù nhìn nó, rồi nhìn Tiểu Hoa, giọng điệu tha thiết: “Ta nói thật mà, em măc bộ này vào sẽ rất đẹp. Sao em không mua nó đi? Hết bao nhiêu tiền để ta trả cho!”

Trình Tiểu Hoa đỏ mặt: “Không được, quá gợi cảm!”

Cảnh Thù thở dài: “Tìm vợ mà chỉ được nhìn không được ăn, bản quân thật đáng thương mà!”

Trình Tiểu Hoa cười, lườm hắn: “Người ta còn chưa có gả cho anh đâu.”

Cảnh Thù không chơi điện tử nữa, cầm tay cô lên, hỏi: “Hoa Hoa, khi nào thì em mới chịu gả cho bản quân? Em chọn một ngày đi, bản quân sẽ đến đón dâu, rước em về nhà, đỡ phải khổ sở nữa.”

Mặt Trình Tiểu Hoa càng đỏ hơn: “Anh không nghiêm túc cầu hôn, sao em lại phải vội vã kết hôn với anh cơ chứ?”

Thấy Tôn Danh Dương đã đến, Sơn Miêu đi mua đồ cũng đã về, Trình Tiểu Hoa nhanh chóng buông tay Cảnh Thù ra, miễn cho một quỷ một yêu nhiều chuyện.

Tôn Danh Dương vừa vào cửa hàng, chào hỏi Cảnh Thù, Trình Tiểu Hoa xong thì ngồi bắt chéo chân, lấy điện thoại ra đọc truyện, vừa xem vừa cười. Sơn Miêu thấy gã cười nên tò mò hỏi gã cười gì, Tôn Danh Dương nói: “Đoạn này viết rất hài hước. Rõ ràng là hai người đàn ông nhưng lại tán tỉnh nhau một cách hài hước như thế, lại còn ngọt ơi là ngọt, tôi sắp cong luôn rồi đây này.”

Sơn Miêu lạnh nhạt nhìn gã: “Lão Tôn, anh là trai cong là chuyện mà mọi người đều biết rồi, anh không cần phải nói mãi như thế đâu. Không sao cả, đã là thời nào rồi, tư tưởng của mọi người cũng thoáng lắm, mọi người sẽ không chê cười hay kỳ thị gì anh đâu.”

Tôn Danh Dương đơ ra: “Mi nói gì cơ? Ai cong ai thẳng gì ở đây?”

Sơn Miêu nói: “Anh không cong mà ngày nào cũng đi tìm Tống Thanh thế? Hơn nữa giờ anh còn đọc cả truyện đam mỹ. Ôi, cho dù anh không có thừa nhận thì mọi người đều hiểu mà.”

Tôn Danh Dương đánh một cái lên đầu Sơn Miêu: “Biết, biết cái gì cơ? Tôi đi tìm Tống Thanh là vì anh ta thiếu tư liệu để sáng tác, tôi đây kể cho anh ta nghe một chút chuyện, để anh ta viết được nhiều hơn, tôi cũng có cái mà đọc. Thật sự chỉ là nói chuyện bình thường thôi, không có làm cái gì hết!”

Sơn Miêu bị gã đánh, không những không tức giận mà còn rất phối hợp gật đầu: “ừ, ừ, chỉ nói chuyện bình thường, không làm gì cả.”

Tôn Danh Dương tức, cảm thấy không thể nào giải thích với con mèo ngu ngốc này được, chỉ có thể quay sang nhìn Trình Tiểu Hoa và Cảnh Thù: “Điện hạ, Tiểu Hoa, tôi...”

Không đợi gã nói xong, Trình Tiểu Hoa cũng vội vàng phụ họa: “Chúng tôi hiểu mà, chỉ nói chuyện thôi, không làm gì cả.”

Tôn Danh Dương muốn giải thích nhưng lại cảm thấy càng giải thích càng sai nên ngậm miệng lại, giận dỗi bỏ đi.

Sơn Miêu theo gã đi ra tới cửa, thấy bóng lưng gã biến mất ở cổng tiểu khu Lâm Giang, lắc đầu nói: “Thích thì nói thích, có sao đâu. Sao lại phải cứng miệng không thừa nhận? Ái dà, chắc chắn là lại đi tìm Tống Thanh. Không biết lần này chỉ tán gẫu hay là vừa tán gẫu vừa động tay động chân đây?”

Trình Tiểu Hoa lôi Sơn Miêu vào trong, dạy dỗ: “Hai người họ đều đã trưởng thành, cho dù có làm gì cũng không trái pháp luật. Em đó, không có việc gì cũng không được nhìn trộm, Manh Manh vẫn còn nhỏ, em đừng có mà làm cái gì cả!”

“Chị Tiểu Hoa, chị nói cái gì thế!” Sơn Miêu lấy điều khiển ti vi bật phim tình cảm xem, trên màn hình xuất hiện cảnh một cặp đôi đang hôn nhau.

Trình Tiểu Hoa giật lấy điều khiển, chuyển qua kênh khác, nghiêm túc nói: “Đã nói Manh Manh còn nhỏ mà, em đừng có xem những thứ gây ảnh hưởng không tốt. Đây, xem thời sự đi, quan tâm đời sống người dân tốt hơn nhiều.”

Trên ti vi là kênh của đài truyền hình địa phương, một nữ biên tập viên nói giọng phổ thông tiêu chuẩn đang nói tin tức: “Lúc mười một giờ ba mươi phút đêm qua, trên đường về nhà cô Vương đã bị một người đàn ông lạ mặt cướp của, cô còn bị kéo vào trong hàng cây, định cưỡng h**p. Nhưng tên cướp còn chưa kịp làm gì, đã bị thứ gì đó dọa sợ, vội vàng bỏ chạy. Trong quá trình bỏ chạy còn đập đầu vào thân cây mà ngất đi!”

Sau đó, trên màn hình xuất hiện hình ảnh trích xuất từ CCTV cảnh người phụ nữ gặp cướp, bị kéo vào hàng cây. Sau đó khoảng vài phút, người phụ nữ thất thểu chạy ra khỏi hàng cây và đứng bên đường gọi cảnh sát. Không lâu sau, cảnh sát xuất hiện, áp giải tên cướp đang bất tỉnh kia đi.