Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 118




Chương 118: Ba giấc mộng 5


Trình Tiểu Hoa đi tìm Cảnh Thù, cô muốn hỏi xem hắn có biết chuyện lúc Thường Tiểu Bạch còn sống hay không. Cô vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như những gì cô bé nói. Có lẽ lúc sống đã xảy ra chuyện gì có liên quan đi?


Cảnh Thù chỉ cho cô một câu: “Viên chức Địa phủ Tư nhiều như vậy, nếu ai ta cũng biết thì còn không phải sẽ bị mệt chết sao?”


Trình Tiểu Hoa nói: “Thế sao anh lại biết được chuyện của A Phòng?”


Cảnh Thù nói: “Đấy là do Quảng Bình kể.”


Trình Tiểu Hoa: “Cho nên Thập điện hạ là một người nhiều chuyện, chuyện gì cũng có thể kể lung tung cho người này người kia biết sao?”


“Còn tùy tình huống nữa. Một ít chuyện riêng tư của hắn, hắn chẳng bao giờ đề cập đến, chứ đừng nói là kể cho người này người kia nghe.”


“Ồ? Anh ta có chuyện riêng tư gì thế?”


Cảnh Thù than: “Cậu ta không kể thì em đoán xem ta có biết được không?”


Trở lại trong lều, Trình Tiểu Hoa trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy rất kì quái nên nhắn tin cho A Phòng:


[A Phòng, chị có biết chuyện gì lúc Tiểu Bạch còn sống không?]


App Địa phủ Tư này so ra tốt hơn các app khác nhiều, tín hiệu rất là tốt, cho dù ở vùng núi hoang dã, tín hiệu kém thì vẫn có thể nhắn tin được. Cũng vì không hề thiếu quỷ sai có phạm vi công tác ở những nơi hoang vắng, cho nên không biết họ dùng sức mạnh đặc thù nào hay không mà tín hiệu của app tăng mạnh, viên chức có thể liên hệ với nhau rất dễ dàng.


A Phòng trả lời tin nhắn rất nhanh: 


[Chị không biết. Chuyện trong quá khứ Thường Tiểu Bạch cũng không nhớ rõ, chỉ có Thường Thành nhớ, nhưng anh ta rất kín miệng. Chị chỉ biết là Tiểu Bạch chết rất thảm. Sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này thế?]


[Em vẫn luôn cảm thấy dạo gần đây cảm xúc của Tiểu Bạch không được ổn định, vốn tưởng chị biết nên mới hỏi chị.]


A Phòng suy nghĩ một lát rồi mới trả lời:


[Để chị hỏi Thường Thanh xem. Lát sẽ nhắn lại cho em sau nhé.]


A Phòng chưa kịp nhắn tin thì Thường Thanh đã chủ động tìm cô. Vốn thẳng tính, không vòng vo nên anh hỏi thẳng: “Hai ngày trước Tiểu Bạch nói muốn ra ngoài đi du lịch giải sầu, cô có biết bọn họ đi đâu không? Con bé đi rất vội, không nói gì với tôi.”


A Phòng nói: “Bọn họ đi Vu Sơn, nói là muốn nhìn đỉnh Thần Nữ.”


Thường Thanh vừa nghe thấy núi Vu Sơn thì sắc mặt đại biến, không nói một lời đã xoay người bước đi.


“Sao đã đi rồi? Tôi còn có chuyện muốn hỏi anh mà!” A Phòng gọi với theo, nhưng dường như anh không hề nghe thấy, lúc đi cũng đột nhiên như lúc đến.


A Phòng hết cách, chỉ có thể nhắn cho Trình Tiểu Hoa một tin: 


[Chị còn chưa kịp hỏi gì thì Thường Thanh đã vội vàng rời đi. Chị chắc là anh ta sẽ đi tìm bọn em đấy.]


Sáng sớm, vạn vật chào đón mặt trời mọc, trong núi tiếng chim hót thú kêu trộn lẫn vào với nhau nhưng không hề khiến người ta thấy phản cảm.


Đêm qua trời rất tối nên không thể thấy rõ chung quanh. Lúc này, đứng ở trên đỉnh núi, phóng tầm mắt nhìn ra xa là có thể nhìn thấy giữa bốn phía là những rặng núi xanh có một thung lũng. Từ xa cũng có thể nhìn thấy phía dưới cỏ mọc rậm, có một con sông nhỏ trong suốt chảy qua, sông không sâu, có chỗ còn trơ cả lòng sông.


Cảnh Thù hỏi trăn tinh: “Chỗ ngươi nói là ở dưới kia?”


Trăn tinh nói: “Đúng vậy. Các người đi xuống nhìn là sẽ biết những lời tôi nói đều là thật.”


Trình Tiểu Hoa thấy nó có vẻ thành thật nên cho nó mấy khối thịt để ăn, tránh cho nó bị chết đói.


Trăn tinh được ăn, cộng với đêm qua được nghỉ ngơi thì giờ cũng có thể tự mình đi. Dù hơi khó khăn nhưng nó cũng không muốn bị Sơn Miêu ngược đãi khiêng trên người cậu.


Trình Tiểu Hoa nói: “Ngươi đi đằng trước dẫn đường đi. Chỉ cần ngươi không giở thủ đoạn gì, chờ sau khi xong việc thì sẽ tha cho ngươi. Nếu ngươi dám gian dối…”


Cảnh Thù nói tiếp: “Gian dối thì sẽ hầm canh rắn cho Sơn Miêu ăn.”


Sơn Miêu nghe vậy thì rất là vui vẻ, trong lòng bắt đầu tính toàn, chờ lát nữa sẽ quản con trăn tinh này lỏng một chút, để cho nó có cơ hội giở trò. Cậu không biết rằng còn trăn tinh kia đã bị dọa sợ hết hồn, nào dám không thành thật? Nó nhanh chóng di chuyển thân thể to lớn, trườn lên trước dẫn đường.


Ở trên đỉnh núi nhìn xuống nên không đánh giá được hết. Đợi đến lúc xuống dưới mới phát hiện bồn địa này rất rộng lớn. Cỏ cây tươi tốt, che phủ kín hết mặt đất. Tất nhiên là có rất nhiều rắn độc. Nhưng có trăn tinh đi trước mở đường, những con rắn nhỏ bé tầm thường kia đã sớm trốn mất tăm mất tích.


Đi đến bờ sông, trăn tinh nói: “Kho báu ở bên kia sông, trước kia tôi từng bơi qua đó nhìn xem, bên trong có rất nhiều bảo vật, sáng lấp lánh, vô cùng đẹp đẽ.”


Con sông này rộng chừng mười thước, nước chảy không xiết, bên bờ sông còn có nhiều loài động vật nhỏ đang uống nước. Trình Tiểu Hoa nhìn quanh, cách đó không xa còn có một cây cầu đá trắng. Cầu này hẳn là được dựng từ xưa, thân cầu đã bị mài mòn rất nhiều nhưng có vẻ vẫn còn đi được.


“Chỗ này không phải ở sâu trong núi sao? Sao lại có dấu vết do con người xây dựng như kia thế?”


Trăn tinh nói: “Trước đây tôi nghe một con yêu quái già kể lại, rất nhiều năm trước vùng này là một khu có con người sinh sống, còn mở đường thông ra bên ngoài. Ước chừng hai, ba trăm năm trước thì xảy ra động đất, những dãy núi xung quanh đổ sụp, chặn hết đường ra ngoài. May mắn là số người còn sót lại đều dần chuyển khỏi nơi này, đi ra ngoài sinh sống. Từ đó nơi này mới không còn bóng người.”


Thời gian trôi qua, địa thế cũng thường xuyên thay đổi cũng không phải là chuyện lạ gì.


Kho báu ở bên kia sông, nên đoàn người đi đến bên cạnh cầu đá, muốn đi qua sông. Đúng lúc này, Quy Dao bất ngờ kêu lên. Trình Tiểu Hoa còn tưởng rằng cô bị làm sao, vội quay đầu nhìn thì thấy cô chỉ vào cây cầu kia, nói: “Cầu đá, cầu đá trắng! Giống như trong giấc mơ của tôi!”


Trình Tiểu Hoa có chút nghi hoặc: “Giấc mơ của cô?”


Quy Dao nói: “Tôi đã vài lần mơ thấy nơi này. Trong mơ tôi luôn hát một bài dân ca cổ quái. Bố mẹ lái xe điện chở tôi chạy ra từ trong sương mù, hình như là muốn đi tập hợp với ai đó. Sau đó, xe của chúng tôi rơi vào trong con sông, tôi sốt ruột muốn đẩy cửa ra, nhưng trên cửa lại bị một chiếc khóa cổ khóa lại. Lúc đó, có một người con trai xa lạ ở bên ngoài xe nhìn tôi. Tôi cầu cứu anh ta, giây tiếp theo tôi thấy mình đã đứng ở bờ sông, nhìn chiếc xe chìm vào trong dòng nước, trong tay thì cầm khóa cổ. Sau đó tôi thấy bố mẹ đi lên cây cầu đá trắng, tôi vội vàng đuổi theo mà làm rơi mất chiếc khóa cổ kia. Chỉ khác một điều là màu nước sông, trong mơ nó có màu đỏ, đỏ như màu máu vậy.”


Sau khi nghe xong, vẻ mặt Chu Tiêu cũng trở nên căng thẳng, kéo tay Quy Dao nói: “Tớ cũng từng mơ thấy nơi này! Thật đấy! Cầu đá màu trắng, nước sông màu đỏ. Cậu nói tớ mới nhớ ra, tớ có một người bạn học thời tiểu học, trước đây cậu ấy cũng từng nói với tớ là cũng từng mơ giấc mơ giống như tớ.”


Vì thế Chu Tiêu liền kể hai giấc mơ kia.


Giấc mơ của bạn học Chu Tiêu: Một cậu bé ăn xong bữa cơm, cùng người nhà đi tản bộ dọc bờ sông. Lúc đi ngang qua cây cầu đá trắng thì thấy có một chiếc khóa cổ. Đứa bé chạy đến xem, không cảm thấy gì đặc biệt nên tùy tiện làm mất nó. Sau đó, cậu bé bước lên cầu đá trắng, đến lúc đi đến giữa cầu thì vịn vào tay vịn nhìn xuống mới phát hiện ra nước sông là màu đỏ. Trong tai còn loáng thoáng nghe thấy một bài hát, tiếng hát rất nhỏ nhưng lời hát thì cậu vẫn nhớ rõ: 


“Trong mơ hoa cỏ đầy vườn


Hoa nở cỏ tốt tươi, tất cả đều thành hoang vu



Khu vườn hoang vu tịch mịch, bé con, bé con đừng khóc nữa


Mẹ ở trên trời dõi theo con….”


Giấc mơ của Chu Tiêu: 


Trong mơ, cô thấy mình về nhà ông bà nội chơi, sau đó anh chị họ gọi cô đi tập hợp. Chợ ở bờ bên kia sông, phải đi qua cây cầu đá trắng, lúc đi đến giữa cây cầu thì nghe thấy tiếng hát. Cô quay đầu nhìn lại thì thấy một chiếc xe điện ba bánh màu xanh lao vào trong sông. Cô nằm sấp xuống cây cầu nhìn chiếc xe lao xuống nhưng chỉ thấy nước sông màu đỏ.


Cả ba giấc mộng đều có bài hát cổ quái, cây cầu đá trắng, nước sông màu đỏ và một chiếc khóa cổ kì quái.


Chu Tiêu nói: “Sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, tớ luôn cảm thấy quỷ dị, tim đập rất nhanh, còn khó thở. Sau này nói chuyện với người bạn học kia, cậu ấy nói sau khi mơ cũng bị như vậy. Cậu nói xem, ba chúng ta đều chưa từng đến nơi này, sao lại cùng mơ về nơi này được?”


Quy Dao nói: “Cậu có nhận ra không? Thật ra ba giấc mộng này có sự liên kết với nhau. Tớ bị nhốt trong xe, sau đó ném khóa đi thì được bạn học của cậu nhặt lại. Mà cậu ở trong mơ thì nhìn thấy xe mà tớ ngồi rơi vào dòng sông.”


Sau đó, ánh mắt hai người đồng loạt nhìn về phía dòng sông, Chu Tiêu nói một câu làm người sợ hãi: “Liệu trong sông này có thứ gì hay không?”


Nghe họ kể, Trình Tiểu Hoa cũng cảm thấy cổ quái. Ba người khác nhau, mơ ba giấc mộng, lại còn có sự liên kết thành một câu chuyện. Nghĩ sao cũng thấy lạ.


Cảnh Thù cười nhạo: “Nghĩ nhiều làm gì? Muốn biết thì xuống sông xem là được chứ gì?”


Trình Tiểu Hoa vô tay: “Đúng thế! Sao em lại không nghĩ như vậy được nhỉ? Vẫn là chàng trai của em thông minh nhất!”


Cảnh Thù được cô khen ngợi, đắc ý đến mức khóe miệng nhếch cao lên, hạ lệnh: “Sơn Miêu, kỹ năng bơi lội của ngươi tốt, mũi cũng thính, đi xuống xem dưới sông có cái gì đi.”


Sơn Miêu nhanh nhẹn đáp, cởi áo khoách mặc mỗi cái quần cọc rồi nhảy xuống. Cậu trồi lên ngụp xuống ở trong sông mấy lượt, tìm một tiếng đồng hồ vẫn không có gì đành trèo lên bờ.


“Đáy sông rất sạch sẽ, ngoài cát và đá ra thì chẳng có gì cả.”


Chu Tiêu, Quy Dao nghe vậy thì có chút không tin nhưng lại không thể không tin. Nhưng những giấc mơ kì lạ kia thì phải giải thích làm sao đây?


“Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?”


Trình Tiểu Hoa suy luận: “Mọi người có phát hiện ra không, trong mơ đều hướng người ta đi qua cầu, mà trăn tinh nói bên kia sông có kho báu. Có lẽ lời giải ở bờ bên kia cầu chăng?”


Cảnh Thù nói: “Vậy thì qua cầu xem sao, dù sao cũng đã đến đây rồi.”