Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 116




Chương 116: Ba giấc mộng 3


Núi Vu Sơn trải dài trên một diện tích rộng lớn, núi nối tiếp núi. Rất nhiều người dân bản xứ chỉ hoạt động ở vùng rìa núi mà thôi. Vào sâu bên trong một ít đã là rừng nguyên sinh không dấu chân người, nơi đó ngay cả dân bản xử cũng không dám tùy tiện đi vào. Mà lúc này, trong vùng rừng nguyên sinh đó, hai nữ sinh viên đang rất vất vả tìm đường.


Quần áo trên người hai cô đã bị nhốm bẩn. Khó khăn lắm mới trèo được lên đỉnh núi, nhưng từ trên đó nhìn ra xa lại càng thêm tuyệt vọng - ở phía xa chỉ là núi nối liền núi, núi này so với núi kia còn cao hơn, tầng tầng lớp lớp cây xanh bao trùm những ngọn núi. Ở xa xa, mặt trời đỏ rực bắt đầu khuất núi, màn đêm sắp sửa buông xuống.


“Hết rồi, hết thật rồi… Chúng ta phải chết ở đây rồi…” Chu Tiêu ngồi ngay đơ trên đất, mặt đầy vẻ tuyệt vọng.


Quy Dao muốn an ủi bạn học nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào, vì chính cô cũng đang rơi vào tuyệt vọng.


Đêm qua, hai người họ bất ngờ lạc hiệu trưởng Lưu, điện thoại thì không có tín hiệu. Càng đi càng thấy không ổn, nên đứng tại chỗ đợi hiệu trưởng Lưu quay lại tìm. Hai người đi theo đường cũ, nghĩ cùng lắm thì trở về chỗ bến xe. Nhưng đi mãi một lúc lâu cũng không quay về chỗ bến xe được. Hai bên đường càng lúc càng hoang vắng, giống như không hề có người đi qua.


Cuối cùng vẫn là Quy Dao phát hiện ra vấn đề: “Không ổn rồi, chẳng lẽ chúng ta gặp phải thứ gì đó tà quái?”


Cô vừa nói xong, Chu Tiêu lại càng sợ hơn. Ngay lập tực, hai người quyết định sẽ không đi nữa, cứ đợi đến lúc trời sáng rồi tính tiếp.


Cũng may là hai người từng tham gia huấn luyện, có chút kiến thức sinh tồn nơi hoang dã, hơn nữa trong ba lô có cả quần áo mùa đông. Nếu không thì sự chênh lệch nhiệt độ vô cùng lớn ở núi sâu đã đủ giết chết hai người rồi!


Khó khăn lắm mới chờ đến lúc hừng đông, họ quan sát xung quanh chỉ toàn thấy cây cổ thụ, không hề có đường ra. Dưới chân họ cũng là lá cây đã rụng, nhiều đến mức ngập cả mắt cá chân, không biết là kết quả của quá trình tích tụ bao nhiêu năm. Nhưng rõ ràng đêm qua, lúc các cô đi tới đây đều không hề có cảm giác dưới chân là tầng lá rụng dày như vậy. Bằng không hai người cũng không đi đến đây. 


Chờ người đến cứu viện thì không nhiều hy vọng, hai người cũng không muốn ngồi yên chờ chết, nên quyết định leo lên đỉnh núi xem phương hướng, xong đó sẽ quyết định đi theo hướng nào.


Khổ cực lắm mới leo lên được một đỉnh núi thấp, lại phát hiện ra phía trước bị chặn bởi một đỉnh núi rất cao. Hai người cắn răng, tiếp tục leo lên trên. Mất nửa ngày mới lết được lên cái đỉnh núi cao nhất kia, dõi mắt nhìn ra xa, bốn phương tám hướng chỉ toàn là núi, không thể nhìn thấy người chứ đừng nói là đường.


Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, hai người không dám tưởng tượng xem ban đêm ở trong rừng già tiềm tàng bao nhiêu mối nguy hiểm.


Chu Tiêu sững sờ ngồi trên đất, như ngây ra, sau đó cùng chia chỗ bánh quy và nửa bình nước còn lại với Quy Dao. Một chút đồ ăn này căn bản không thể lấp đầy cái dạ dày đang đói khát, nhìn bình nước và chiếc túi rỗng không, Chu Tiêu lại không nhịn được mà bật khóc.


Quy Dao nói: “Đừng khóc nữa, tiết kiệm chút sức lực đi.”


Chu Tiêu nói: “Tiết kiệm sức lực làm gì? Đi tiếp à? Chân tớ sắp gãy rời rồi, huống hồ ai biết được lúc đi xuống có phải càng đi càng lạc xa hơn không”


Đang nói thì nghe thấy tiếng tí tách, hình như là tiếng mưa rơi, vừa đúng lúc rơi xuống trên đầu Chu Tiêu.


Chu Tiêu nói: “Có lẽ trời sắp mưa à? Mưa cũng tốt, chúng ta sẽ có nước uống. Nhưng mà không có gì để che thì sẽ bị lạnh mất.”


Nói xong, cô đưa tay sờ lên đỉnh đầu thì lại chạm vào một thứ gì đó dính dính, nhớp nhớp. Trong lòng cảm thấy kì quái, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cái đầu trăn siêu to khổng lồ. Đầu trăn vắt lên cành cây cổ thụ, đôi mắt mắt xanh nhìn chằm chằm hai cô gái, lưỡi đỏ thè ra. Thân thể to dài quấn từ dưới đất lên trên cây, phần lớn đã bị lá cây bao trùm. Thân trăn bị lá cây bao phủ vừa khéo là chỗ các cô ngồi xuống, lúc này, thân mình nó chuyển động, lá rụng trên đất cũng vì thế mà bay lên.


Nó chỉ vung nhẹ đuôi một cái đã đủ đánh văng hai cô gái đang kiệt sức ra xa, rồi rơi bịch xuống đất. May mà chỗ rơi xuống vẫn có nhiều lá rụng nên mới không gặp nguy hiểm gì.


Nhìn con trăn không thể ước lượng chiều dài kia mà Quy Dao và Chu Tiêu bị dọa đến choáng váng. Trong tiềm thức muốn chạy nhưng thân thể không nghe theo sự sai khiến, không thể động đậy, chỉ có thể run rẩy không ngừng. Nhưng đối mặt với con trăn lớn như vậy, lại còn ở gần thì chạy trốn cũng là điều không có khả năng!


Thân trăn to lớn nhanh chóng rơi xuống trên mặt đất, lá khô bay tán loạn, còn chưa kịp thấy rõ cử động của con trăn thì hai cô gái đã bị nó cuốn lấy, nhưng lại buông ra nhanh chóng, chuẩn bị theo thói quen giết chết con mồi rồi mới ăn.


Đúng lúc này, một đám lửa từ đâu bay tới, đánh vào thân con trăn.


Con trăn bị tập kích bất ngờ, vội vàng thả hai cô gái ra, vùng vẫy trên mặt đất muốn dập tắt đám lửa. Đáng tiếc là lửa trên người không vì thế mà bị dập tắt, ngược lại còn khiến lá khô bị bén lửa, thế lửa càng lúc càng lớn.


Hai cô gái vừa bị con trăn thả ra thì ngã xuống đất, giờ đã khôi phục tinh thần lại, muốn chạy đi. Nhưng xung quanh toàn là lửa, càng lúc càng cháy lớn giống như sắp nuốt chửng cả hai. Xuyên qua ánh lửa, lại thấy có một đám người không rõ lai lịch xuất hiện ở đây, ba nam một nữ, còn có một cô bé mặc hán phục. Thấy lửa cháy, cô bé còn chạy đến trốn sau lưng người thân theo bản năng.


Trình Tiểu Hoa nhìn thấy thế lửa có vẻ không khống chế được thì nhăn mày, nói với Cảnh Thù: “Vừa nãy em phóng hỏa mà không chú ý đến lực đạo, thế lửa lớn như này, lỡ mà làm cháy rừng thì sẽ rất phiền phức, hay là anh dập lửa giúp em nhé?”


Cảnh Thù nhấc tay, vung một cái, một cơn gió lớn xuất hiện, nhanh chóng dập tắt đám lửa đang cháy rừng rực.


Con trăn bị thiêu đến mất màu sắc ban đầu nhưng thân thể vẫn còn cử động được, nó động thân mình mốn trốn vào trong rừng sâu.


“Chạy đâu cho thoát!” Sơn Miêu phát ra tiếng huýt gió chỉ có họ nhà mèo mới có, rồi nhảy bổ lên người con trăn, móng vuốt chụp mạnh lên đầu nó, mắng: “Trước mặt Sơn Miêu ta đây còn chưa có con rắn nào có thể thoát được đâu!”


Mèo và rắn vốn là thiên địch của nhau, cho dù là sau khi thành yêu, bản tính trời sinh vẫn còn trong xương cốt. Kẻ thù gặp nhau tất sẽ đỏ mắt.


Con trăn vốn đã bị thương không nhẹ, lại bị Sơn Miêu khống chế, cái đầu yếu ớt cúi trên đất, khóc nức nở, miệng phun ra tiếng người: “Tha mạng, ta không dám nữa, không dám nữa.”


Giọng giống như giọng đàn ông nhưng lại vừa cao vừa chói, không khỏi khiến người ta liên tưởng đến giọng thái giám trong các bộ phim cung đấu.


Trình Tiểu Hoa nói: “Hóa ra là một con yêu tinh, thảo nào không bị lửa của em thiêu chết.”


Trăn tinh bị Sơn Yêu đập liên tiếp vào đây, vô cùng choáng váng, cảm giác đầu óc đều sắp bị chấn thương, đã không còn khí thế lúc ban đầu, chỉ có thể lớn tiếng gào lên: “Đừng giết ta! Ta còn có chỗ hữu dụng! Hữu dụng!”


Trình Tiểu Hoa nói: “Hữu dụng? Sơn Miêu, em đừng vội giết nó, nghe xem nó nói được gì nào.”


“Em cảm thấy tác dụng lớn nhất của nó là hầm canh.” Tuy nói vậy nhưng Sơn Miêu vẫn không tình nguyện mà dừng cuộc ẩu đả lại.


Trình Tiểu Hoa đi đến gần nhìn con trăn tinh, không nhịn được mà nói: “Ôi, to như vậy luôn! Tu luyện cũng nhiều năm rồi nhỉ? Nói đi, rốt cuộc ngươi có lợi ích gì, ta sẽ quyết định xem có nên giết ngươi hay không.”


Trăn tinh nói: “Ta, ta là động vật được quốc gia bảo hộ. Ta là trăn Miến Điện!”


Trình Tiểu Hoa: “Ngươi là trăn Miến Điện? Bò sát vùng nhiệt đới sao lại chạy đến vùng rừng núi này thế?”


Trăn tinh nghe bọn họ nhắc đến đại danh của mình, có chút đắc ý: “Trăn Miến Điện chúng ta là động vật quý hiếm cấp độ một đấy, nếu giết ta, các ngươi sẽ phải ngồi tù đấy!”


Trình Tiểu Hoa quay đầu lại hỏi Cảnh Thù: “Nó đang uy hiếp em đúng không anh?”


“Uy hiếp em?” Cảnh Thú nhếch khóe môi cười lạnh, vẻ mặt lạnh lùng trào phúng đi đến trước mặt con trăn tinh, quan sát tỉ mỉ: “Quả thật là trăn Miến Điện, ở Nhân gian là động vật được bảo hộ. Có lẽ là đi nửa đường rồi trốn về đây?”


Sơn Miêu không vui nói: “Dựa vào đâu mà mấy con rắn phế này lại là động vật được bảo hộ cấp 1 còn mèo rừng chúng ta chỉ là cấp 2? Rõ ràng sức chiến đấu kém như thế.”


“Quả thật rất kém.” Cảnh Thù nói xong thì bỗng nhiên tung ra một chưởng đánh lên đầu con trăn. Cả người con trăn co giật, toàn thân to lớn bắt đầu thu nhỏ lại, dần trở về kích thước của trăn Miến Điện, nhưng thân mình nó vẫn thô to như bắp đùi của người trưởng thành.


Trong ánh mắt con trăn đầy tuyệt vọng, giọng nói yếu ớt vô lực: “Tu vi của ta, hơn một trăm tám mươi năm tu vi của ta!”


Một chưởng của Cảnh Thù không đòi mạng nó, nhưng lại đem tu vi của nó phá hủy hơn một nửa, chỉ dư không đến một trăm năm. Nhưng mà cái làm con trăn tinh càng thêm tuyệt vọng là những lời sau đó của Cảnh Thù: “Động vật quý hiếm như vậy quả thật không tùy ý đánh giết nó, đưa về vườn bánh thú đi, coi như làm chút chuyện tốt vì động vật quý hiếm, có nguy cơ tuyệt chủng ở Nhân gian đi”


“Đừng!”


Trăn tinh rất là tuyệt vọng. Nó từng ngây người ở vườn bách thú vài năm, nên biết đó là nơi động vật sẽ mất đi tự do, nói một cách đơn giản thì đó là nhà tù. Sau này, nó được vườn bách thú khách mượn vài ngày, nó nhân cơ hội đó chạy thoát, sau đó ẩn mình trong núi Vu Sơn mấy chục năm. Tuy rằng nơi này không ấm áp bằng quê hương nó nhưng vẫn rất tự do, đồ ăn còn rất phong phú nữa! Nó ỷ vào việc có chút tu vi, chống lại được cái lạnh nên vẫn miễn cưỡng sinh tồn được.


Cảnh Thù suy nghĩ một chút rồi nói: “Khiêng về vườn bách thú cũng khá là phiền phức, bỏ đi, vẫn là một đập một phát chết luôn cho rồi.”


Dứt lời thì nâng tay lên muốn đập, trăn tinh sợ đến mức muốn vỡ tim, vội nói: “Ta biết chỗ có kho báu, đừng giết ta, ta đưa mấy người đi, để các người phát tài!”


Trình Tiểu Hoa ngắt lời: “Có quỷ mới tin ngươi. Ai biết có phải ngươi dẫn chúng ta vào ổ rắn hay không.”


Trăn tinh nói: “Không, không, ta nói thật! Thật sự có kho báu đấy, bên trong có rất nhiều bảo vật. Ta đã từng vụng trộm bơi vào nhìn quá. Vốn dĩ ta còn chuẩn bị đợi đến lúc biến thành hình người sẽ đem những bảo vật đó đến nhân gian bán, ta làm đại gia ngồi hưởng phúc thôi. Giờ tu vi của ta đã mất một nửa, tương lai có thể thành người hay không vẫn là chuyện khó nói. Những thứ bảo vật kia, có lẽ ta cũng không thể dùng được. Hu hu… Ta nói đều là sự thật, xin hãy tha mạng cho ta!”