Tiệm Hoành Thánh Số 444

Chương 103




Chương 103: Giày múa màu đỏ 2


Thấy chồng không tin lời mình, người phụ nữ gọi con gái vào trong phòng, chỉ vào đôi giày đỏ, nói: "Khả Khả, hôm qua lúc chúng ta sắp xếp lại quần áo, con nhìn thấy mẹ đã cất đôi giày này vào trong tủ rồi đúng không? Sáng nay, không hiểu sao nó lại xuất hiện bên gối đầu của mẹ, con nói xem có phải rất kì lạ không?"


Con gái nghe xong lời của cô, trong lòng cũng không thoải mái: "Kì lạ thì vứt đi thôi ạ! Đồ hồi con còn nhỏ thì giữ lại làm gì ạ?"


Nói xong thì tiện tay cầm đôi giày lên vứt ra ngoài cửa sổ.


"Ôi! Đừng..." Người phụ nữ muốn ngăn cản nhưng không kịp nữa rồi, đôi giày màu đỏ đã biến mất ngoài cửa sổ. Người phụ nữ thở dài, trong mắt có chút không nỡ: "Đó là đôi giày múa con thích nhất, cũng là quà sinh nhật mẹ tặng cho con, hồi còn nhỏ, lúc tập múa con còn không nỡ đi, lúc biểu diễn mới đi hai lần, sau đó thì luôn giữ cho mới. Mẹ còn muốn giữ lại làm kỷ niệm đấy."


Cô con gái ôm lấy vai mẹ, cười ngọt ngào: "Mẹ cũng đã nói là chuyện hồi nhỏ. Giờ con lớn rồi, cũng không dùng được đâu ạ. Giữ lại cũng tốn chỗ, huống hồ mẹ còn cảm thấy nói quỷ dị nữa. Thôi mẹ ơi, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa ạ."


Cô con gái an ủi mẹ xong thì đứng dậy chuẩn bị về phòng mình.


Người phụ nữ hỏi: "Hôm nay con muốn ra ngoài hả? Bình thường ở trường học hành vất vả như vậy, giờ được nghỉ thì nên ở nhà nghỉ ngơi đi, ở nhà chơi vứi mẹ."


"Mẹ ơi, con đã hẹn với mấy người bạn học là hôm nay sẽ đi leo núi rồi, tối nay tụi con sẽ ngủ ở ngoài, không về đâu ạ..."


Còn chưa nói hết câu thì cô con gái đã đi khỏi.


Người phụ nữ tên là Lâm Mai, năm nay vừa tròn bốn mươi tuổi. Bởi vì thu nhập của chồng khá tốt, hơn nữa hai người họ chú trọng việc giáo dục con cái hơn nên sau khi sinh con, Lâm Mai ở nhà làm nội trợ.


Trong mắt nhiều người đàn ông, ở nhà làm nội trợ giống như chẳng làm việc gì cả. Nhưng thật ra thì mỗi ngày, Lâm Mai đều rất bận rộn. Lúc con còn nhỏ lúc nào cũng phải để mắt đến nó. Lúc lớn hơn một chút, ngoại trừ những việc trong nhà, còn phải đưa con đi học trên trường, sau đó cùng nó học đủ các lớp bồi dưỡng. Mặc dù rất là mệt nhưng chỉ cần mỗi ngày đều thấy con mình ngày càng ưu tú hơn thì trong lòng người làm mẹ rất vui vẻ, có cảm giác thành tựu.


Những năm gần đây, điều kiện tốt hơn rất nhiều. Gia đình họ thuê được giúp việc theo giờ, cô con gái Phương Khả Khả đã học đại học, ở kí túc xá của trường, cuối tuần mới về nhà, cuộc sống của Lâm Mai theo đó trở nên rảnh rỗi hơn. Bởi vì có chuyện sắp xảy ra, ban ngày Lâm Mai ở nhà một mình luôn cảm thấy trong nhà rất lạnh lẽo. Không hiểu sao nhưng cô có cảm giác có một đôi mắt đang nhìn trộm mình, làm cho cô đứng ngồi không yên.


Không ở trong nhà nổi nữa, Lâm Mai xách túi vội vàng rời khỏi nhà, hẹn bạn đi uống trà, rồi kể luôn chuyện khiến mình sốt ruột.


Người bạn mà cô hẹn chính là bạn thân nhiều năm, sau khi nghe xong lời của cô thì nói: "Chi bằng cậu đi tìm một thầy pháp xem sao."


Trong tiệm hoành thánh số 444-1.


Hôm nay Sơn Miêu rất vui vẻ, bởi vì Manh Manh đến tiệm hoành thánh. Lúc trước, sau khi kết thúc chuyện linh dị ở sơn trang nhà họ Vương và chuyện của Liễu Tinh Vân thì cô Vương và Trình Tiểu Hoa trở thành bạn bè.


Mà thành phố Vọng Giang là quê mẹ của cô Vương, cách thành phố Yến Vân không xa, hàng tháng bà Vương đều trở về một lần. Giờ đang là lúc nghỉ hè, cô Vương đưa Vương Manh Manh về thành phố Vọng Giang chơi một thời gian. Đúng lúc không có chuyện gì, nhàn rỗi, nên cô Vương đưa Vương Manh Manh đến tiệm hoành thánh ăn thử hoành thánh. Cô Vương đã nghe Sơn Miêu nói hoành thánh trong tiệm của họ ở đây cũng khá nổi tiếng, nên mới muốn đến ăn thử.


Lúc nãy là hơn một giờ chiều, đã qua giờ đông khách nhất, trong tiệm chỉ có ba, bốn vị khách. Trình Tiểu Hoa mời bà Vương và Vương Manh Manh ngồi xuống, cười hỏi: "Hai người muốn ăn loại nhân gì? Trong tiệm của chúng cháu nhân được ưa thích nhất là nhân thịt heo đấy."


Trong tiệm hoành thánh của bọn họ, khẩu vị của khách phân hóa rất lớn. Lúc giữa trưa, buổi tối, là thời điểm người thường đến ăn thì loại nhân hoành thánh được ưa thích nhất là nhân thịt heo. Chủ yếu là vì nhân thịt này là loại mà Địa phủ Tư cung cấp, heo được nuôi thả, cho ăn thức ăn từ tự nhiên, không có mùi hôi, chỉ có mùi thơm mà thôi. Còn ban đêm, lúc quỷ sai đến ăn thì nhân thịt heo lại bị ghét bỏ. Món yêu thích nhất là cơm, mì. Cho dù có thích ăn hoành thánh thì cũng sẽ chọn những loại nhân khác. Cũng đúng thôi, trước kia mỗi ngày đều ăn hoành thánh nhân thịt heo, ăn đến mức muốn nôn, giờ được lựa chọn nhiều món hơn thì dại gì không chọn chứ.


Cô Vương nghe Trình Tiểu Hoa giới thiệu xong thì nói: "Vậy cho cô hai bát hoành thánh nhân thịt heo đi."


Vì là lần đầu tiên cô Vương đến, Trình Tiểu Hoa không muốn để mặc cô ấy nên đuổi Sơn Miêu đi nấu hoành thánh, còn mình thì ngồi lại nói chuyện với cô Vương.


"Manh Manh thi cuối kì có tốt không nào?"


Nhắc tới chuyện này, sắc mặt cô Vương có chút không tốt, lườm Vương Manh Manh một cái, nói với Trình Tiểu Hoa: "Con nhóc này cả ngày ham chơi, chỉ xếp thứ mười ba trong lớp."


Trình Tiểu Hoa xoa đầu Vương Manh Manh, cười nói: "Mười ba cũng được rồi. Em ấy vẫn còn nhỏ, cô đừng tạo áp lực quá."


Cô Vương hừ một tiếng: "Trường học của nó là trường tư, một lớp chỉ có mười lăm người thôi đấy!"


Tổng cổng mười lăm người, xếp thứ mười ba, nói cách khác là xếp thứ ba từ dưới lên... Thành tích như này đúng thật là không tốt rồi.


Cô Vương quở trách: "Manh Manh ơi, học phí hàng năm của con là mấy vạn tệ đấy, hơn nữa còn phải học thêm, một năm cũng tốn hơn mười vạn tệ. Có tốn kém mấy, cha với mẹ cũng không quan tâm, chỉ cần con học tốt là được. Nhưng con thì hay rồi, thành tích trong trường thật không dám nhìn thẳng. Vũ đạo, vẽ tranh, đàn violon, tiếng Anh, con đều không muốn học. Học vũ đạo thì con kêu vất vả, vẽ tranh thì nhàm chán, đàn violon thì không có hứng thú, tiếng Anh thì than khó con nói xem, con gái nhà người ta sau này đều đa tài đa nghệ, cái gì con cũng không muốn học, tương lai lấy gì so sánh với người ta đây?"


Vương Manh Manh trợn mắt: "Con mới không thèm so với người ta!"


Trình Tiểu Hoa nghe thấy Vương Manh Manh phải học nhiều như vậy, hơi có chút giật mình: "Em ấy bé như vậy, cô muốn em ý học nhiều như thế, không khỏi rất vất vả đi?"


Cô Vương nói: "Không vất vả sao được? Xã hội giờ cạnh tranh lớn như vậy, lúc nhỏ không cố gắng nỗ lực, đợi đến khi trưởng thành thì nỗ lực cũng không còn kịp nữa rồi."


Đối với vấn đề giáo dục con trẻ, Trình Tiểu Hoa không có nhiều kinh nghiệm nên không dễ xen vào. Lại thấy Vương Manh Manh đang cúi đầu, dáng vẻ tội nghiệp nên nói: "Manh Manh ơi, em có muốn xem tivi không? Điều khiển từ xa ở bên kia, em muốn xem gì thì cứ bật lên xem nhé."


Vương Manh Manh đang muốn đi lấy điều khiển ti vi thì lại nghe thấy mẹ mình nói: "Nó cả ngày chỉ biết xem hoạt hình, não sắp đặc quánh lại rồi."


Trình Tiểu Hoa cười: "Có ai lại nói con gái mình như vậy đâu chứ? Người không biết sẽ tưởng cô là mẹ kế đấy!"


Rốt cuộc Vương Manh Manh không dám đi lấy điều khiển nữa, nhưng cũng không muốn ở lại để nghe mẹ giáo huấn nên trượt xuống khỏi ghế tựa, chạy đến sau bếp tìm Sơn Miêu.


Do đang ở trong tiệm của Trình Tiểu Hoa nên cô Vương không quản Vương Manh Manh lắm. Cô ấy vừa đánh giá cửa tiệm vừa nói: "Cửa tiệm này rất nhẹ nhàng, khoan khoái, nhưng mở cửa tiệm kiểu này chắc là rất vất vả đúng không?"


Trình Tiểu Hoa nói: "Cháu cũng quen rồi, nên thấy cũng tốt cô ạ."


Cô Vương có chút không hiểu, hỏi: "Tiểu Hoa này, cháu có khả năng thông hai giới âm dương, đi xem phong thủy, tính hạn cho người ta sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Sao lại làm cái này cho mệt ra?"


Trước đo cô Vương cũng đã giới thiệu mấy mối làm ăn cho Trình Tiểu Hoa. Nhưng lúc đó vừa đúng lúc Trình Tiểu Hoa cũng phải làm nhiệm vụ, không thể đi được nên từ chối. Cô Vương còn nghĩ rằng cô không thích làm mấy việc đó.


Trình Tiểu Hoa nghe thế chỉ có thể cười khổ một tiếng: "Cháu, cháu thích bán hoành thánh."


Ôi, rõ ràng có thể dựa vào việc bắt ma để làm giàu, nhưng Trình Tiểu Hoa lại bị ép buộc phải bán hoành thánh ở tiệm này. Ngẫm lại đúng là có chút không cam tâm mà.


Sau bếp, Sơn Miêu thấy Vương Manh Manh đến, vội hỏi: "Ai da, Manh Manh, em đói bụng rồi hả, chờ lâu quá sao? Hoành thánh xong ngay đây."


Vương Manh Manh thấy Sơn Miêu cầm muôi khuấy mấy cái trong nồi, rất có dáng vẻ đầu bếp chuyên nghiệp, nói: "Anh Miêu, anh thật giỏi, còn biết nấu ăn nữa. Nấu ăn nhìn có vẻ rất hay, có thể để em thử chút không?"


Sơn Miêu nói: "Khó lắm, em vẫn còn bé. Đứng không đến bệ bếp đâu."


Vương Manh Manh bĩu môi, vẻ mặt mất hứng: "Anh Miêu, anh chê em thấp sao?"


Sơn Miêu quay đầu, yêu chiều vuốt mũi cô bé, nói: "Sao lại chê em chứ? Chờ đến lúc em lớn, anh sẽ dạy cho em sau. Manh Manh, em đứng xa một chút, nước trong nồi rất nóng, nếu bị bắn lên người sẽ bị bỏng, nổi bọng nước đấy! Nếu không em cứ ra đằng trước ngồi chờ đi, sắp xong rồi, anh sẽ ngay lập tức bưng ra cho em ăn."


Vương Manh Manh càng bĩu môi hơn, tức giận nói: "Em mới không thèm ra đằng trước ngồi đâu! Tránh cho mẹ em thấy em là quở trách em!"


"Sao thế?"


Vương Manh Manh bắt chước dáng vẻ người lớn, thở dài nói: "Mẹ em lúc nào cũng chỉ biết bắt ép học cái này học cái kia, em chán lắm luôn. Kì thi lần này lại thi không tốt, mẹ gặp ai cũng kể, mỗi lần đều cường điệu việc em xếp thứ mười ba của lớp, nói cứ như em thi chỉ được mười ba điểm không bằng ấy."


Vương Manh Manh tầm tuổi nhơ nhỡ, có nhiều chuyện chỗ hiểu chỗ không, ý muốn tự lập cũng lớn hơn, cũng thích phản kháng lại sự quản thúc của cha mẹ.


Sơn Miêu an ủi nói: "Mẹ mình mà, nói vài câu cũng được thôi. Không sao đâu!"


Nếu như là người khác bắt nạt Vương Manh Manh, khẳng định Sơn Miêu sẽ xông lên liều mạng với người đó. Nhưng mà đối phương là mẹ Manh Manh thì lại khác, nhất là tuy rằng Sơn Miêu không hiểu sao mẹ cô bé lại muốn ép cô bé học nhiều như vậy, nhưng vẫn cảm thấy là vì muốn tốt cho cô bé.


Vương Manh Manh nói: "Mẹ có thể bắt nạt con mình được không?"


Sơn Miêu lắc đầu.


Vương Manh Manh còn nói: "Mặc dù em chỉ là trẻ con, nhưng không thể mặc người chém giết. Em quyết định rồi, em phải bỏ nhà ra đi để cho mẹ em tỉnh ngộ, thấy được mình quá đáng đáng mức nào, cũng hiểu rõ mất đi em là tổn thất lớn nhường nào!"


Sơn Miêu cả kinh: "Cái gì, em muốn bỏ nhà ra đi?"


Vương Manh Manh vội "suỵt" môt tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa, nói nhỏ với Sơn Miêu: "Anh Miêu, anh nói nhỏ chút đừng để mẹ em nghe thấy!"


Sơn Miêu cũng nhỏ giọng nói: "Manh Manh, em đừng manh động!"


Vương Manh Manh chớp đôi mắt to tròn, bày ra vẻ mặt đáng thương, vô tội: "Anh Miêu, anh sẽ bán đứng em à? Em xem anh là người nhà nên mới nói cho anh biết đấy!"


Sơn Miêu vội cam đoan: "Đương nhiên là anh không!"


Vương Manh Manh cười, trên khuôn mặt tròn tròn xuất hiện hai lúm đồng tiền đáng yêu: "Anh Miêu, anh nhất định sẽ giúp em đúng không nào?"


Sơn Miêu gật đầu: "Sẽ"


Vương Manh Manh cười càng ngọt hơn: "Tốt lắm! Mười giờ tối nay, anh lặng lẽ đến nhà bà ngoại đón em nhé, nhà bà ngoại em là phòng 101, tầng 1, ở Hoa Viên Kim Sắc, căn phòng đầu tiên luôn ấy. Anh đừng đi cửa chính, cứ ở cửa sổ chờ em."


Sơn Miêu: "Như vậy không hay đâu? Mẹ em sẽ nghĩ là anh lừa em trốn đi đấy."


Vương Manh Manh: "Nếu anh không giúp, em tự mình đi đấy. Anh Miêu, bên ngoài nhiều người xấu lắm, nhất định anh cũng sợ em bị người xấu lừa đúng không?"


Sơn Miêu bỗng nhiên nhớ đến, gần đây trên Nhân gian lưu hành một từ gọi là "Sáo lộ"*. Cậu cảm thấy vào khoảnh khắc này, cậu đã chui vào trong sáo lộ của Vương Manh Manh. Nhưng đối diện với đôi mắt to, đầy vẻ khẩn cầu của Vương Manh Manh, ngoài đồng ý, Sơn Miêu không còn cách nào khác cả.


*Sáo lộ: Cụm từ "sáo lộ" hot trên mạng Trung Quốc vào năm 2016 thường là chỉ cách thức dày công xây dựng, dùng để mê hoặc người khác, thậm chí có nghĩa là quỷ kế, cạm bẫy.


Lúc cô Vương ăn hoành thánh nhân thịt heo, hai mắt sáng lên, liên tục khen ngợi: "Rất ngon! Ngon quá! So với hoành thánh cô từng ăn thì ngon hơn nhiều. Hình như nấu hơi lâu, nên vỏ hơi nát. Sơn Miêu này, cháu vẫn phải theo học Tiểu Hoa nhiều hơn để nâng cao tay nghề nhé."


Trình Tiểu Hoa thấy lạ, nhìn Sơn Miêu, nghĩ rằng: Sơn Miêu đã nấu hoành thánh hơn nửa năm, tay nghề nấu hoành thánh đã bằng mình từ lâu. Sao nay lại quên mất tiêu chuẩn? Chẳng lẽ là vừa rồi ở trong bếp chơi đùa với Manh Manh, nên quên? Ôi, rốt cuộc là vẫn còn tính trẻ con, không trách được!


Sơn Miêu cũng không tiện nói là vì cùng thương lượng mưu kế với Vương Manh Manh cho nên hoành thánh mới bị nấu quá lửa. Cậu nhìn Vương Manh Manh, chỉ có thể ra vẻ thành thật gật đầu: "Vâng. Cháu sẽ nỗ lực học tập hơn nữa."


Lúc này, con mèo trước nay không có tâm sự gì như Sơn Miêu lại thấy tâm tình rất trầm trọng. Cậu cảm thấy chuyện mình sắp làm rất có lỗi với cô Vương.


Ăn xong hoành thánh, cô Vương ngồi nói chuyện với Trình Tiểu Hoa một lát rồi dắt Vương Manh Manh đi về. Trước khi về, Vương Manh Manh còn không quên vụng trộm liếc Sơn Miêu một cái, ngón tay ra hiệu "mười" nhắc nhở cậu chuyện phải làm lúc mười giờ đêm nay.


Ngày hôm nay, Sơn Miêu có tâm sự nên làm việc cũng chậm hơn mọi ngày. Lúc dọn dẹp cũng không cẩn thận, nên còn vẩy bẩn lên cả chân Cảnh Thù.


Sơn Miêu thấy sắc mặt Cảnh Thù không tốt, muốn lau sạch thì bị Cảnh Thù phất tay: "Bỏ cái tay mèo của ngươi ra, miễn cho càng lau càng bẩn."


Sơn Miêu: "Hay tôi múc một chậu nước cho ngài rửa chân?"


Cảnh Thù nguýt một cái: "Bản quân cũng không dám sai ngươi, tránh cho Hoa Hoa thấy, lại chỉ trích ta quan liêu."


Hắn cúi đầu nhìn vết bẩn trên chân mình, bàn tay phất nhẹ một cái, một luồng gió mát không tiếng động làm sạch chân hắn.


Mà sau đó, hắn xoay người đi về sau quầy thu ngân, chuẩn bị lên mạng chơi điện tử. Lúc này không có khách, nhàn rỗi khó có được, nên có chút ngứa tay. Lại thấy Sơn Miêu cầm chổi lau đi theo, Cảnh Thù cau mày kiếm: "Sao?"


Sơn Miêu do dự một lát, mới dè dặt cẩn trọng hỏi: "Điện hạ, tôi muốn thỉnh giáo một chút. Nếu như nhất định phải đắc tội với một trong hai người là bạn gái và mẹ vợ tương lai thì ngài chọn đắc tội với ai?"


Cảnh Thù: "Sao ta phải chọn? Ta không có mẹ vợ tương lai."


"Nếu, tôi là nói nếu có thì ngài chọn như thế nào?"


Cảnh Thù ngẩn ra, đột nhiên cười ra tiếng: "Ta nói gần đây ngươi lại xem phim tình cảm nào à, chịu kích thích sao? Sơn Miêu, bản quân nói này, những tình tiết trong phim đều là viết ra, chỉ để giải trí, tiêu tốn thời gian thôi. Ngươi tưởng thật thì khờ quá."


Sơn Miêu cũng bày ra vẻ nghiêm trang, nói: "Trong số những người đàn ông trong cửa hàng chúng ta, chỉ có ngài là đã thật sự yêu đương. Nên tôi muốn hỏi xem ngài sẽ lựa chọn như thế nào?"


"Đương nhiên ta chọn..." Cảnh Thù vừa muốn nói ra khỏi miệng thì trong đầu bỗng "nảy số", thầm suy tư: Con mèo ngốc này sao có thể hỏi một vấn đề hóc búa như thế? Chẳng lẽ là Hoa Hoa để cho nó hỏi, để kiểm tra tâm ý của ta? Nhưng như thế lại càng thấy có cảm giác kì quái?


Vì thế, Cảnh Thù ngay lập tức bỏ cái thái độ vừa nãy, thận trọng mà khẳng định nói: "Nhất định là phải quan tâm đến cảm xúc của bạn gái trước rồi! Ngươi nghĩ mà xem, nếu như đắc tội với bạn gái, cô ấy tức giận rồi thì ngươi làm gì còn mẹ vợ nữa? Mặt khác, nếu như dỗ dành bạn gái tốt rồi thì sau đó có thể cùng bạn gái đi dỗ mẹ vợ, như vậy là một mũi tên trúng hai con chim rồi!"


Sơn Miêu lại hỏi: "Nếu như chị Tiểu Hoa muốn ngài buông bỏ mọi thứ, cùng chị ấy trốn đi, ngài sẽ làm như thế nào?"


Cảnh Thù vỗ xuống bàn thu ngân: "Tất nhiên là cầu còn không được!"


Nếu như không phải bị ràng buộc với hệ thống Địa phủ Tư, hắn lại tạm thời không có cách giải trừ cho cô, đành ở lại đây, còn có thêm hai tên hầu không thể vứt nữa. Có thể bỏ trốn với Hoa