Edit: Subo
Beta: heka
Lưu Vận vẫn trở về nhà của Phạm Nghị, sửa sang lại ngăn kéo bị cô làm lộn xộn lại như cũ. Sau đó để lại tờ giấy, nói cô có việc gấp phải đi trước, nếu muốn trả thù, thì xuất kỳ bất ý [1], không thể để đối phương phát hiện điều gì, bằng không thì làm thế nào mà cô trả thù được!
[1] Xuất kỳ bất ý: đem quân đánh lúc đối phương không phòng bị. Xảy ra vào lúc bất ngờ.
Lưu Vận cảm giác trong lòng mình đang có lửa giận bốc cháy không chỗ phát tiết!
May mắn có Tô Anh vẫn luôn ở bên cô.
Các cô tìm quán cà phê gần đây ngồi xuống, cùng nhau xúm lại nhỏ giọng bàn bạc, chủ yếu là Tô Anh đang nói Lưu Vận đang nghe: "Bởi vì không biết khi nào Tề Duyệt và Phạm Nghị sẽ gặp lại. Hai chúng ta cũng không có khả năng luôn đi theo bọn họ, cho nên, tớ muốn tìm thám tử tư theo dõi Phạm Nghị. Như vậy nếu bọn họ có tình huống gì, anh ta sẽ báo cho tụi mình biết, rồi tụi mình lập tức chạy tới! Cậu cảm thấy thế nào?"
Lưu Vận còn có chút ngây ngốc nhưng lời nói của Tô Anh rất có trật tự, cô lập tức đồng ý. Vì ngoại trừ kỳ nghỉ thì cô còn phải làm việc, tóm lại không thể bởi vì một tên cặn bã mà vứt bỏ bát cơm của mình đúng không? Không nên suy nghĩ nhiều!
Tô Anh lại nói: "Lúc tụi mình tới đó, có thể quay phim không?"
Lưu Vận kinh ngạc nhìn Tô Anh, Tô Anh giải thích: "Cậu đừng hiểu lầm, tớ chỉ sợ Tề Duyệt lại gây phiền toái cho tụi mình, có video để uy hiếp, cô ta cũng không dám đụng đến tụi mình."
Hai ngày nay, Tô Anh đều làm cho Lưu Vận rất kinh ngạc, thậm chí trong nháy mắt có cảm giác xa lạ. Ít nhất trong lòng cô, Tô Anh sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy. Chẳng qua cuối cùng cô cũng không nói gì, ít nhất cô cũng không muốn có chút xíu đồng tình nào với Tề Duyệt, cái cô gái hư hỏng kia.
Lưu Vận không phản đối cách làm của Tô Anh, điều này làm cho Tô Anh nhẹ nhàng thở phào. Cô lo lắng Lưu Vận nói cô quá tàn nhẫn, từ trước tới nay cô ở trước mặt cô ấy vẫn luôn biểu hiện là người vô hại. Người khác nói đều không sao cả nhưng Lưu Vận nói... Cô vẫn sẽ buồn.
Bàn bạc ổn thỏa xong, Tô Anh liền cho cô ấy biết đêm hôm qua cô đã gọi điện thoại đến phòng thám tử tư rồi, đối phương sẽ nhanh chóng tới tiệm cà phê nơi Tô Anh và Lưu Vận đang ngồi.
Là một người đàn ông tuổi chừng ba mươi mấy, anh ta mặc một bộ quần áo dài tay màu xám, mắt đeo kính râm, trên cổ đeo một cái dây chuyền vàng, thoạt nhìn có vẻ không dễ trêu chọc.
Tô Anh mở miệng hỏi trước: "Triệu tiên sinh đúng không?"
Triệu tiên sinh gật đầu: "Vâng, tôi tên là Triệu Sùng Sơn." Anh ta trực tiếp tỏ thái độ việc công xử theo phép công: "Cô đã ủy thác tôi rất rõ ràng, hiện tại cô chỉ cần đưa ảnh chụp cùng địa chỉ của đối phương cho tôi, chờ có kết quả rồi, tôi sẽ báo cho cô đầu tiên."
"Được. Đều ở chỗ này." Tô Anh giao ảnh chụp cùng địa chỉ nhà Phạm Nghị cho Triệu Sùng Sơn, kèm theo đó, còn có một chút tiền đặt cọc. Cô không ngốc, sẽ không trực tiếp cho người đi theo dõi hành tung của Tề Duyệt. Giữa Phạm Nghị và Tề Duyệt, thì Tề Duyệt đương nhiên lợi hại hơn, người trong tay cũng càng nhiều, khó bảo toàn sẽ không bị phát hiện. Phạm Nghị lại khác, anh ta mới về nước không lâu, bằng hữu không nhiều lắm, cũng không có nhân mạch gì. Cho dù có chút tiền, lại không bằng một phần của Tề Duyệt, đương nhiên xuống tay cũng phải tìm người ít lợi hại hơn mà xuống tay.
"Mong anh giữ bí mật dùm. Chuyện này, không thể cho người khác biết được."
"Đây là đương nhiên."
Sự tình tiến hành thật sự nhanh chóng, Triệu Sùng Sơn cầm tư liệu rời đi.
Tất cả đều sấm rền gió cuốn, ở thời điểm Lưu Vận còn thương cảm, Tô Anh đã sắp xếp tất cả thỏa đáng.
Lưu Vận bất đắc dĩ cười một chút, nói: "Tô Anh, sao cậu tìm thám tử nhanh vậy?"
Tô Anh nói: "Ừ, tối hôm qua mình suy nghĩ rất nhiều, liền thuận tiện tra xét chút tư liệu để hiểu biết một chút, không nghĩ tới thật đúng là cần dùng tới rồi."
Lần này Tô Anh lại nói dối, cô tìm Triệu Sùng Sơn cũng không phải ngoài ý muốn, mà là cố ý, bởi vì kiếp trước cô cũng từng tìm anh ta giúp cô điều tra một số người. Triệu Sùng Sơn thoạt nhìn không có vẻ thân thiện nhưng làm việc vô cùng lưu loát, hơn nữa có mối quan hệ với hắc đạo, làm việc lại càng dễ dàng.
Ba năm sau anh ta đã là một đại thám tử, không dễ dàng mời được, mà ba năm trước đây anh ta vừa mới khởi nghiệp, mới chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi.
Hiện tại Lưu Vận cảm thấy Tô Anh có chút hơi kì lạ, nhưng trong lòng cô lại ấm áp: "Cảm ơn cậu đã vì mình mà nhọc lòng."
Tô Anh xua xua tay: "Không sao, dù sao sau này mình muốn uống thêm vài chén canh gà dì Trần nấu."
Lưu Vận gật đầu: "Được, chút mình về sẽ kêu mẹ mình làm cho cậu!"
Tô Anh cười: "Ừ!"
- --
Lúc Tô Anh đang an ủi Lưu Vận, người đàn ông mặc đồ xám vào trong xe, bấm một số điện thoại.
"Nhị ca."
Triệu Vũ mới vừa rời giường, hiện tại đang quấn áo choàng tắm ngồi ở trước bàn ăn, ăn bữa sáng. Khi nhận được điện thoại, anh vô cùng bình tĩnh: "Chuyện gì?"
Triệu Sùng Sơn nói: "Nhị ca, hôm nay em gặp Tô tiểu thư."
Tay Triệu Vũ đang cắt thịt xông khói dừng lại, anh ném dao nĩa xuống, không còn muốn ăn.
Đứng dậy, anhcầm di động đi đến bên cửa sổ: "Cô ấy làm sao vậy?"
Triệu Sùng Sơn nói tiếp: "Tô tiểu thư là bạn của Lưu Vận, hình như bạn trai cô ta gian díu cùng cô gái khác, cho nên tìm em theo dõi Phạm Nghị."
Giờ phút này anh ta đã quên là đã hứa với Tô Anh sẽ giữ bí mật.
Triệu Vũ nhướng mày: "Tô Anh muốn chứng cứ sao?"
"... Em thấy không giống." Triệu Sùng Sơn nói: "Nếu muốn chứng cứ, cứ nói em chụp lén vài tấm là được, xem ý tứ các cô ấy, hẳn là muốn tự mình đi bắt gian."
Triệu Vũ nhíu mày: " Tô Anh này, thân thể đàn ông cũng không thể nhìn loạn được."
Triệu Sùng Sơn: "..."
Lời này anh ta không tiếp được.
Triệu Vũ suy tư rồi nói: "Cậu giúp đỡ điều tra, lúc có kết quả nói với tôi một tiếng."
Triệu Sùng Sơn lập tức đáp: "Đã hiểu, Nhị ca."
Ngắt điện thoại, Triệu Sùng Sơn cười hắc hắc một tiếng, gương mặt thô bạo dọa người của anh ta hiện giờ thoạt nhìn đặc biệt đáng khinh: "Nhị ca à Nhị ca, anh cũng có lúc này!"
Tắt điện thoại, Triệu Vũ cũng không còn tâm tư ăn cái gì, anh đứng trước cửa sổ một lát, rót ly Whiskey từ từ uống.
Không bao lâu, một đôi tay nhỏ non mềm từ phía sau ôm lấy anh.
"Nhị thiếu..." Thân thể cô ta mềm mại không xương cọ xát ở phần lưng to lớn của anh: "Nhị thiếu, em rất nhớ anh nha."
Ai ngờ trong nháy mắt, tay cô ta bị siết chặt, cô ta bị đau buông cánh tay ra:"Đau!" Mắt cô ta rưng rưng nước, ngửa đầu nhìn Triệu Vũ.
Triệu Vũ rũ mắt nhìn vào ánh mắt của cô ta, phảng phất như tôi độc: "Xem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai hả?"
"Nhị thiếu, thực xin lỗi, em sai rồi, sau này em sẽ không..."
"Cút!"
Anh ném cô ta ra, cô ta lảo đảo thối lui vài bước, bị ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông dọa sợ, cô không dám ở lâu, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra. Chỉ là cô ta cũng thật tội nghiệp, dẫn cô ta về, lại để cô ta ngủ một mình ở phòng ngủ cách vách. Cô ta ở phòng ngủ nghĩ anh uống quá nhiều rượu nên chưa đi nghỉ ngơi nhưng trời đã sáng rồi, anh còn không nghỉ ngơi chứ?
Mọi người đều nói Nhị thiếu phong lưu, tốc độ đổi bạn gái như thay quần áo, mỗi ngày mỗi loại, chuyện đó chẳng lẽ là giả, kỳ thật anh "không được"? Nhưng cô ta nhìn dáng người cao lớn, rắn chắc lực lưỡng của anh, đâu có giống!