Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 85: Người tốt rồi cũng sẽ thành người xấu!




Edit: Cát

Beta: Thùy An

"Tô Anh, em đang làm gì ở đây?".

Tô Anh quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Đào Nhiên mang theo bạn gái mới đứng ở phía sau mình, có chút nghi hoặc nhìn cô.

Bạn gái kia Tô Anh có nhìn thấy qua trên TV, là một diễn viên mới ra mắt chưa lâu, tên là Nguyễn Tú. Ngoại hình cực kì xinh đẹp, dáng người cũng rất tốt, gặp mặt rồi, càng cảm thấy xinh đẹp đến bức người, đứng cạnh Đào Nhiên tuấn lãng đẹp trai là cực kì đẹp đôi. Tất nhiên, tiền đề là Tô Anh không biết Đào Nhiên còn có một Lý Vân Khê.

Cô cũng chẳng xấu hổ hay khẩn trương vì bị phát hiện, chỉ là chớp đôi mắt nói: "Bí mật ạ!", rồi không nói thêm gì nữa.

Đào Nhiên mỉm cười, cười nói: "Bé con thì có bí mật gì không thể nói?".

Tô Anh lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: "Dù sao cũng không thể nói, anh Đào Nhiên, anh đừng hỏi nữa mà!".

Đào Nhiên cong môi, thật sự không hỏi nữa, ngược lại nghiêm túc nói: "Tới đây với bạn sao? Muốn cùng chơi không?".

Thái độ của Đào Nhiên khi mời mọc Tô Anh, thành công làm cho tiểu mỹ nữ bên cạnh anh lộ ra thái độ căm thù. Đôi tay cô ta ôm chặt lấy cánh tay Đào Nhiên, dán chặt ở trên người anh, mắt to trừng lên nhìn Tô Anh, dáng vẻ vô cùng phòng bị.

Đào Nhiên không cảm giác được cái gì, chỉ cảm thấy cô gái bên cạnh đang ỷ lại anh, không khỏi vỗ vỗ mu bàn tay cô ta. Tô Anh liếc mắt nhìn qua liền biết trong mắt Nguyễn Tú có đề phòng và không vui, giống như nếu cô đáp ứng, cô ta sẽ khiến cho cô đẹp mặt.

Tô Anh khẽ cười một tiếng, bĩu môi nói: "Không đi, nếu em đi, có người sẽ ghen". Cô nhìn nhìn Nguyễn Tú: "Anh Đào Nhiên, bạn gái anh thật xinh đẹp, chúc mừng chúc mừng, chúc hai người trăm năm hảo hợp".

Đào Nhiên: "....".

Theo bản năng anh nhìn Nguyễn Tú. Thấy gương mặt xinh đẹp của cô ta tràn đầy kinh ngạc và đôi mắt trừng lớn còn chưa kịp thu hồi, mắt đào hoa của Đào Nhiên lạnh lẽo híp lại, mày nhíu lại một chút.

Tô Anh phất phất tay: "Em đi đây, không quấy rầy nữa, gặp lại sau".

Đào Nhiên nhìn bóng dáng Tô Anh, nhịn không được cười xì một tiếng.

Hôm nay Tô Anh mặc rất đơn giản, áo thun màu trắng, váy đuôi cá bó sát người, nên thoạt nhìn người cô cực kì nhỏ xinh, lộ ra con người dịu dàng khả ái. Nhưng váy kia của cô không thích hợp để chạy, thật giống như một con thỏ con vừa chạy vừa nhảy, lại giống như chú rùa nhỏ đang bước từng bước nhỏ...

Nguyễn Tú thấy Đào Nhiên cười, còn cười đến vui vẻ như vậy, cô nhịn không được lắc lắc cánh tay của anh, trong lòng càng thêm chán ghét cô gái Tô Anh kia: "Anh Đào Nhiên...".

Đào Nhiên ừ một tiếng, thu lại nụ cười, anh thu cánh tay trở về.

Nguyễn Tú giật mình: "Anh Đào Nhiên?".

Bọn họ vẫn đang còn rất tốt, còn định đến khách sạn cách đó nghỉ ngơi một chút, hiện giờ thái độ này, sao lại tức giận chứ?

Đào Nhiên sửa lại ống tay áo, nói: "Tôi thích phụ nữ thông minh".

"Em...".

"Yên tâm, quảng cáo kia đã cho cô rồi thì sẽ không thay đổi, về nhà đi".

"Anh Đào Nhiên, anh đừng đuổi em đi, em không có ý này!". Nguyễn Tú sốt ruột nói: "Em thật sự thích anh!".

Đào Nhiên cong môi dưới, dáng vẻ không để ý chút nào: "Tôi là cấp trên, chú ý xưng hô".

Anh không cần phải nhiều lời nữa, bỏ Nguyễn Tú lại, quay lại phòng bao thứ nhất. Chỉ còn lại một mình Nguyễn Tú tức giận đến nghiến răng nghiến lợi muốn đuổi theo, lại biết rõ tính tình Đào Nhiên nói một không nói hai, nếu bây giờ còn đuổi theo, chỉ sợ không được chỗ tốt nào không nói, còn sẽ càng bị chán ghét. Do dự một lúc, cô cắn răng một cái, đi xuống hầm gara, tìm thấy siêu xe của Đào Nhiên đang mở ra chờ đợi, trong lòng càng hận Tô Anh đến tám đời!

- --

Triệu Vũ đang chơi bi da, quần áo đều màu đen, tay áo xắn đến khuỷu tay làm lộ ra cánh tay to lớn màu đồng cổ rắn chắc. Anh cúi người lộ ra đường cong hoàn mĩ, cơ bắp trên người rất rõ ràng, thoạt nhìn lại càng gợi cảm. Người đẹp vẫn luôn dính lấy anh đứng cách đó không xa, vẻ mặt sùng bái nhìn anh.

Triệu Vũ thấy Đào Nhiên trở về, cũng chỉ ngước mắt nhìn anh ấy một cái, rồi lại tập trung vào ván chơi, châm biếm: "Giây?".

(如意 Như Ý: Chỗ đây ai đoán được ý của anh Triệu Vũ không? He he, hãy nghĩ theo chiều hướng đen tối chút nào, nếu biết thì bình luận cho mọi người đều biết luôn nha 👇👇👇)

"Cút!". Đào Nhiên đá một chân vào, trợn mắt nói: "Hừ, vốn muốn tìm phụ nữ giải quyết tịch mịch, ai biết tâm người phụ nữ kia quá lớn, muốn độc chiếm tôi, mơ tưởng".

Triệu Vũ cười lạnh.

Đào Nhiên lại nói: "Sao cậu không hỏi lúc nãy tôi nhìn thấy ai ở ngoài kia?".

Triệu Vũ gần như không cần nghĩ mà nói ra luôn hai chữ: "Tô Anh?".

"Đúng vậy, chính là bé hoa nhài!". Đào Nhiên nhớ lại dáng vẻ Tô Anh dựa vào tường nhìn lén, nhịn không được muốn cười: "Tôi cảm thấy em ấy thật sự rất ngốc, cho rằng không nói tôi sẽ không biết cô ấy đang trốn Tề Duyệt sao?".

"Tô Anh gặp mặt Tề Duyệt?".

"Không". Đào Nhiên buông tay, "Bé hoa nhài thông minh, cũng biết cách xa cô gái điên này một chút".

Triệu Vũ châm chọc: "Em ấy như vậy mà cũng có thể tính là thông minh à, vậy trên đời này không còn người thông minh rồi!".

Lúc này đây, khó có được dịp Đào Nhiên không phản bác, còn gật gật đầu rất đồng ý.

Ngốc nghếch.

- --

Thời điểm Tô Anh trở lại phòng, Lưu Vận đang hát tình ca với Phạm Nghị. Hai người còn ôm nhau, ngọt ngọt ngào ngào, Tô Anh nhìn thoáng qua, không đành lòng đứng lại nhìn.

Hành động và lời nói giữa Phạm Nghị với Tề Duyệt vượt qua suy đoán của cô, làm cô cảm giác quan hệ của bọn họ không bình thường. Lần đến Bách Nhạc Môn này xem ra không phí công. Ngược lại cũng nhận được một lượng thông tin bổ ích, ít nhất Tô Anh có thể thấy được thời điểm mấu chốt của hai người kia.

Sau khi chơi thêm một lúc, Tô Anh lấy cớ mệt mỏi, muốn trở về.

Tuy Lưu Vận vẫ chưa chơi đủ, nhưng thông cảm cho Tô Anh yếu ớt, thân thể không tốt, cực kì sảng khoái đồng ý về nhà. Phạm Nghị không nói gì, anh ta đưa các cô đến cửa nhà rồi rời đi.

Nhìn chiếc xe Phạm Nghị đi xa, Tô Anh nhịn không được hỏi Lưu Vận: "Tiểu Vận, cậu vẫn giống như trước đây, rất thích Phạm Nghị sao?".

Lưu Vận sờ cằm suy nghĩ hồi lâu: "Không biết, chỉ là tớ cảm thấy như bây giờ thật hạnh phúc, cậu, tớ, còn có Phạm Nghị, làm tớ lại có cảm giác như trở về với lúc trước".

Từ sau khi tốt nghiệp đại học, cô bận chuyện việc làm, việc làm ổn định, lại vội vàng mù quáng gả mình ra ngoài. Có hàng chục lần cơ hội, nhưng không lần nào thành công, cực phẩm và đặc biệt quá nhiều, tính cách không thích hợp cũng có rất nhiều.

Phạm Nghị xuất hiện, thật là giải quyết nhiều năm mệt mỏi của cô.

Thật giống như bôn ba nhiều năm, đột nhiên thấy được đích đến, chính là anh.

Cảm giác giữa cô và Phạm Nghị cũng rất tốt, cho dù là tình cảm hay trên giường, anh ấy vẫn rất che chở cho cô. Cho dù có đánh nhỏ đánh lớn, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn là người thỏa hiệp nhiều hơn. Xem như anh ấy như vậy hẳn là sủng cô nhỉ, cô dốc sức nhiều năm đưa mình trở thành một nữ chiến sĩ. Nhưng mấy ngày nay, cô cảm giác mình lại trở lại được sủng giống như cô nữ sinh nhỏ mười năm trước.

"Cảm giác của tớ khá tốt, lúc trước không muốn kết hôn, hiện tại cảm thấy kết hôn cũng không tồi". Lưu Vận nói.

Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Lưu Vận, Tô Anh vẫn nhịn không được nói: "Nếu anh ta làm chuyện rất có lỗi với cậu thì sao?".

Lưu Vận nhăn mày lại: "Cái gì?".

"Là tớ nói nếu".

"Tô Anh, cậu thấy cái gì sao?".

Tô Anh chần chừ, gật đầu: "Vừa rồi ở Bách Nhạc Môn, tớ thấy Phạm Nghị nói chuyện với Tề Duyệt, hơn nữa không khí giữa bọn họ cực kì ái muội... Tớ cảm thấy không bình thường lắm!".

Lời này tất nhiên là cô nói bậy, trên thực tế hai người kia làm chuyện không giống bình thường, tích thủy bất lậu [1], đôi mắt cô độc như vậy cũng chưa nhìn ra được cái gì.

[1] Tích thủy bất lậu 滴水不漏: Hình dung nói chuyện, làm việc cực kì tinh tế, chu đáo chặt chẽ, không chê vào đâu được.

Lưu Vận kinh hãi: "Phạm Nghị với Tề Duyệt?". Cô buồn cười nói: "Không có khả năng! Hai người này làm sao có thể có quan hệ chứ?".

Tô Anh nói: "Lúc trước không phải cậu đã nói, nhà Phạm Nghị đều làm ở viện nghiên cứu sao? Thật xin lỗi, tớ nghĩ lúc trước tớ nên nói với cậu, sau khi Tề Duyệt về nước, liền tự mình thành lập một viện nghiên cứu. Hiện tại Phạm Nghị chắc là cấp dưới của Tề Duyệt, không phải chuyện này giải thích cho việc bọn họ có khả năng quen biết nhau đúng không?".

Lưu Vận khó hiểu: "... Chuyện này sao cậu biết?".

Rõ ràng cô không biết Phạm Nghị đang làm việc ở chỗ nào, chỉ biết là một phòng thí nghiệm, cực kì bận rộn.

Tô Anh giải thích nói: "Tớ nghe Tề Duyệt nói, cô ta giới thiệu với bạn bè rằng Phạm Nghị là đồng nghiệp của mình".

Lưu Vận: "...".

Sắc mặt cô ấy thoạt nhìn rất phức tạp, một giây trước đang rất hạnh phúc. Giờ phút này như bị đông lại, sở dĩ cô như vậy, là bởi vì cô tin tưởng Tô Anh sẽ không nói oan cho người khác, Tô Anh cảm thấy giữa Phạm Nghị và Tề Duyệt có vấn đề, vậy khẳng định có chuyện gì đó cho cô ấy cảm giác như vậy, tuy rằng chưa xác định được có phải là sự thật hay không, nhưng ít ra có 50% khả năng.

"Tớ...". Lưu Vận nhất thời nghẹn lời "Tô Anh, tớ tin cậu sẽ không nói hươu nói vượn lừa gạt tớ, nhưng tớ cũng không thể vì cậu nói nên trực tiếp định tội anh ta, tớ sẽ hỏi rõ ràng".

Cô lấy điện thoại ra, muốn trực tiếp tìm Phạm Nghị.

Tô Anh lập tức: "Tiểu Vận, như vậy không được".

Lưu Vận khó hiểu: "Tại sao?".

"Nếu là tớ nghĩ sai, vậy đương nhiên là do tớ, tớ hi vọng cậu và Phạm Nghị hạnh phúc bên nhau". Tô Anh lại chuyển: "Nhưng nếu là sự thật thì sao? Nếu Phạm Nghị thừa nhận anh ta có quan hệ với Tề Duyệt, cậu chuẩn bị sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để cho bọn họ được lợi như vậy?".

Lưu Vận sửng sốt một lúc lâu, lần đầu tiên cô phát hiện, tâm tư của Tô Anh khác biệt với bề ngoài dịu dàng, cô ấy nghĩ được rất nhiều, thậm chí là tàn nhẫn.

Tô Anh nói: "Hai người này quá ghê tởm, không thể để cho bọn họ sống tốt được".

"Nhưng..." Lưu Vận vẫn không nghĩ ra được gì như cũ: "Không phải cậu nói nhà tề Duyệt rất có tiền có thế sao? Thậm chí cô ta còn tranh đoạt Khương Triết với cậu, sao cô ta còn ở bên Phạm Nghị cơ chứ?".

Tô Anh lắc đầu, suy tư nói: "Chuyện này tớ cũng không rõ lắm, chỉ là nghe nói Tề Duyệt học thành tài trở về, Phạm Nghị cũng học tập ở nước ngoài, không khéo họ đã có quen biết từ trước".

Đáng tiếc, cho dù Tô Anh nói như vậy, Lưu Vận vẫn không thể tin tưởng hoàn toàn lời Tô Anh nói: "Tớ muốn tự mình đi chứng thực, cậu yên tâm, tớ không ngốc, tớ sẽ không trực tiếp hỏi, tớ biết nên làm như thế nào".

Tô Anh nhìn cô, gật đầu: "Tiểu Vận, tớ cũng hi vọng chuyện này là tớ suy nghĩ sai".

Lưu Vận cười cười: "Tớ biết".

Cô nhanh chóng trở về nhà, bước đi hốt hoảng.

Tô Anh cũng trở về trong tiệm, thuận tiện bảo lão ngô đồng tiếp tục theo dõi Phạm Nghị. Lúc này, ngược lại Tô Anh vô cùng chờ đợi rốt cuộc Tề Duyệt và Phạm Nghị còn có gian tình gì.

- --

Cả đêm Lưu Vận không ngủ được. Ngày hôm sau, tinh thần cô thoạt nhìn không tốt lắm, nhưng đôi mắt cô lại sáng ngời có thần.

Rốt cuộc Trần Thục Phân cũng có thời gian hỏi cô: "Cậu trai đêm qua là đồng nghiệp của con à?".

Lưu Vận không muốn trả lời, cô cầm bánh bao cắn một miếng, cầm lấy túi: "Con có việc đi ra ngoài một lúc".

Trần Thục Phân lập tức: "Đi đâu vậy?".

"Con có việc ạ!".

Cô đã nhanh chóng ra cửa.

Lưu Vận có tính nôn nóng, cô có thể nhẫn nhịn từ tối hôm qua đến giờ đã là chuyện không dễ. Cô cấp bách muốn xác nhận Phạm Nghị có chân thành với cô hay không?

Đi cả quãng đường tới cửa nhà Phạm Nghị. C ấn vang chuông cửa, qua một hồi lâu sau, Phạm Nghị mới xõa tóc đi ra, anh còn đang ngủ. Thời điểm nhìn thấy Lưu Vận có chút vui mừng ngoài ý muốn, anh lôi kéo Lưu Vận vào cửa, mỉm cười: "Sớm như vậy đã tới tìm anh, lần này chịu thừa nhận là nhớ anh chưa?".

Lưu Vận mỉm cười: "Nhớ cái gì chứ, đêm qua mới gặp đó thôi. Anh ngủ thêm một lát đi, em xem phòng bếp còn có gì không, làm bữa sáng cho anh nha".

"Không ăn, em ngủ với anh một lát".

"Em không có lười giống như anh đâu!".

Phạm Nghị không để ý nhiều như vậy, khiêng cô lên vai trở lại phòng ngủ trên lầu, ném lên giường, chính anh cũng nằm xuống theo, ôm cô. Cảm giác này... Lưu Vận bỗng nhiên rất hoài niệm, tâm tình lại mềm xuống vài phần. Một người đàn ông tỉ mỉ như vậy, sao có thể còn dây dưa không rõ cùng người phụ nữ khác? Cô không thể tin được.

Tay Phạm Nghị không chịu quy củ, Lưu Vận đánh một cái: "Ngủ!".

"À".

Cô trợn tròn mắt không ngủ được, bên tai truyền đến tiếng hô hấp đều đều của người đàn ông. Rốt cuộc cô cũng không nén nỗi tò mò xuống được, bò ra khỏi ngực anh. Cô đứng ở trong phòng một lát, không biết nên bắt đầu tìm từ chỗ nào, do dự một lúc, cô liền đi vào phòng quần áo.

Biệt thự của Phạm Nghị rất lớn, cho dù là bạn gái của anh, anh cũng nói cô có thể tùy tiện quan sát. Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy bạn bè nam nữ vẫn nên có bí mật thuộc về mình. Bởi vậy cô chưa bao giờ lén động qua thứ đồ gì của anh cả, nhưng giờ phút này, cô cảm giác trong căn phòng này có rất nhiều bí mật.

Cô bắt đầu tìm ở phòng quần áo của Phạm Nghị.

Tất cả đồ treo bên trong đều là quần áo thương hiệu, thắt lưng, đồng hồ nổi tiếng. Cô cẩn thận mở từng ngăn kéo một, quần áo của anh sắp xếp cực kì chỉnh tề, thoạt nhìn không có gì bất thường. Cô cẩn thận nhìn lại, ngực càng lúc càng khẩn trương, cõi lòng lại đầy chờ mong - Cô hi vọng nhận định của Tô Anh là sai.

Chỉ là, đang lúc cô tìm trong ngăn kéo đồ lót của Phạm Nghị phát hiện một đai váy dài màu đỏ, cái đai kia bị đè ở phía dưới cùng, cùng với váy, là đồ lót của phụ nữ... Đều không phải là đồ của cô, niềm tin cô mong chờ đột nhiên sụp đổ.

Cô không nhớ rõ mình đi ra ngoài như thế nào, chỉ biết lúc cô phục hồi lại tinh thần, Tô Anh đã đứng trước mặt cô, khẩn trương nhìn cô.

Lưu Vận lau mặt, cô biết mình khóc, nhưng cô cũng không để ý: "Tô Anh, cậu cho rằng tớ vẫn sẽ như trước đây sao, vì một người đàn ông mà phát cuồng à?".

Tô Anh không nói gì.

Lưu Vận nói: "Đương nhiên sẽ không, tớ muốn giết chết hai tiện nhân kia!".

Tô Anh nghiêm túc: "Được, chúng ta cùng nhau làm".

Hoãn lại một lúc, Lưu Vận lại nói: "Tớ không chỉ muốn trả thù tên Phạm Nghị kia, mà còn muốn trả thù cả tiện nhân Tề Duyệt!".

Tô Anh vẫn nói được như cũ.

Lưu Vận nói thì hào khí, nhưng đau lòng lại không giảm một chút nào: "Thật ra... Tớ có nghĩ tới cuộc sống trước kia của Phạm Nghị rất loạn, nhưng tớ chưa từng nghĩ tới, ở cùng tớ, anh ta vẫn ngoại tình! Anh ta trong trí nhớ của tớ không phải là người như thế, sao lại có thể như vậy?".

"Con người rồi sẽ biến chất, huống hồ đã hơn mười năm!".

"Người tốt cũng có thể trở thành người xấu sao?".

Tô Anh giật mình: "Sẽ".

Cô cũng chỉ qua ba năm mà thôi.