Edit: heka
Beta: Thuỳ An
Tô Anh lại ở bệnh viện một ngày, ngày hôm sau ra viện. Tối nay Khương Triết thật sự không còn đến tranh giường ngủ với cô nữa. Buổi tối anh có gọi một cuộc điện thoại đến nói là có việc, khi rảnh sẽ lại đến thăm cô.
Tô Anh không hề có chút ý kiến nào, gật đầu: “Được đó!”
Khương Triết nhướng mày, khóe miệng thoáng có ý cười: “Sao anh cứ cảm thấy em biết được anh không tới lại tỏ ra vui vẻ nhỉ?”
Tô Anh không có phủ nhận, cũng không có thừa nhận, cô nhấp môi, nho nhỏ hừ một tiếng.
Anh cười, trong ánh mắt có chút ý tứ xấu xa: “Được rồi, anh biết rồi.” lại nói: “Đừng thức quá muộn, ngủ sớm một chút.”
Tô Anh đáp vâng: “Anh cũng vậy, đừng để quá mệt mỏi.”
Khương Triết: “Ừm.”
Cúp điện thoại, Khương Triết xoay người ngồi vào trước bàn.
Đào Nhiên vuốt cằm, tỉ mỉ đánh giá Khương Triết, trong ánh mắt kia đều là chút ý tứ xấu xa. Khương Triết nghi hoặc liếc anh một cái, Đào Nhiên nói: “Bé hoa nhài bệnh rồi mà cậu cũng không buông tha?”
Khương Triết nhìn chằm chằm Đào Nhiên, nhoẻn miệng cười: “Người đẹp ở trước mặt, tôi không phải Liễu Hạ Huệ[1].”
[1] Liễu Hạ Huệ: ý chỉ người đàn ông không có ý đồ, tà tâm gì với phụ nữ. (xem điển tích cuối chương)
Đào Nhiên cười ha ha: “Cầm con mẹ nó thú!”
Tuy rằng xung quanh anh có nhiều phụ nữ, nhưng cũng biết tôn trọng người ta. Nếu thân thể đối phương không khoẻ hoặc là không muốn, anh cũng sẽ không cưỡng ép! Khương Triết này quả thực đã làm thay đổi cái nhìn của anh về anh ấy. Huống chi bé hoa nhài ngoan như vậy! Chẳng lẽ còn có thể bởi vì quá ngoan nên nhịn không được sao? Fuck!
Anh lại nói: “Khương Tứ, sao tôi phát hiện cậu còn khủng bố hơn Triệu Nhị?”
Triệu Vũ đang nằm ở trên sô pha hút thuốc, toàn bộ quá trình anh đều rất lạnh nhạt, ánh mắt cũng lạnh lùng, có một chút bực bội. Anh nhìn chằm chằm qua Đào Nhiên, liếc một cái: “Tôi phát hiện gần đây cậu có chút ngứa da?”
Khương Triết: “Vừa vặn đã lâu không luyện tập, chơi một chút chứ?”
Đào Nhiên chạy nhanh: “Chơi cái gì chứ, chơi cái gì chứ, chúng ta tới đây không phải để thương lượng chính sự sao?”
Ba người nhìn nhau một cái, rốt cuộc đề tài được kéo về chính sự.
Đầu tiên là có quan hệ với chuyện phía trước đã nói qua, gần đây Tề gia càng ngày càng kiêu ngạo, xu thế một nhà độc đại trực tiếp làm tâm tư của bọn họ cũng theo đó mà bành trướng dần. Hơn nữa bọn họ còn không biết thỏa mãn, chuyện muốn nhúng tay cũng càng ngày càng nhiều. Đây thật sự là chuyện không tốt, cần phải xử lí ngay. Tuy là dược nghiệp Nhất Tâm sẽ phát triển lên, nhưng dù sao cũng không thể bì kịp với An Khang. Huống hồ Nhất Tâm cũng không ngốc, sẽ không ngu si để cho người ta điều khiển, mà cho dù bị người điều khiển thì ai biết được cuối cùng bọn họ sẽ như thế nào?
“Thu mua!”
Đầu ngón tay của Khương Triết gõ gõ mặt bàn, bọn họ chưa từng tiếp xúc với ngành công nghiệp y dược, cho nên sau khi thu mua cũng sẽ không nhúng tay nhiều, đồng thời sẽ mời nhà kinh doanh tinh thông ở phương diện này đến quản lý. Bọn họ chỉ là người ra quyết sách cuối cùng. Hơn nữa điều này cần bí mật tiến hành với một công ty nhỏ, ít nhất không thể để bị An Khang phát hiện trước khi mọi chuyện thành công.
Thứ hai là có quan hệ với việc thí nghiệm của Tề Duyệt. Vì cần phải biết được tiến trình và các hạng mục trong thí nghiệm của Tề Duyệt, nên chỉ có thể tìm một người trà trộn vào viện nghiên cứu của Tề Duyệt, hoặc là thu mua lòng người. Chuyện này Triệu Vũ rành nhất, anh gật đầu đồng ý.
“Còn có việc đoạt miếng đất kia, tôi chuẩn bị xây một cái cửa hàng bách hóa ở đó để mỗi lần Tề Duyệt đi ngang qua đó phải tức muốn chết!” Đào Nhiên nói.
Triệu Vũ cười một tiếng: “Sao cậu không dứt khoát xây luôn một cái công viên trò chơi, mỗi ngày trong đó đều hi hi ha ha, không chừng thật sự có thể tức đến mắc bệnh tim luôn.”
Đào Nhiên buông tay: “Tôi cũng nghĩ đến rồi đó chứ. Có điều chỗ đó quá nhỏ, không thể mặc cho tôi thi triển hết khả năng. Hay là xây cho một mình cậu chơi nhé?”
Triệu Vũ đột nhiên nghĩ đến chuyện khi Tô Anh mang thai, nếu xây một cái cho đám nhỏ chơi cũng không phải không được…
“Fuck!” anh đột nhiên chửi thầm một tiếng, gãi gãi tóc, xoay người đứng dậy khỏi sô pha, ấn tàn thuốc xuống gạt tàn: “Tôi đi toilet.”
Đào Nhiên bày ra vẻ mặt kì quái, Khương Triết nhìn nhìn bóng dáng Triệu Vũ, bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
Kỳ thật Triệu Vũ cũng không ngốc, anh từng có phụ nữ bên cạnh, đương nhiên biết sau khi đàn ông cùng phụ nữ phát sinh chuyện kia thì trên giường nên có tình trạng cùng hương vị ra sao. Trong phòng bệnh kia không hề có mùi vị sau khi nam nữ động tình, ngược lại là không khí tươi mới, sạch sẽ, thoải mái; là hương thơm tưới mát, ngọt ngào của con gái.
Khương Triết không thật sự làm cái gì, nhưng cũng không đại biểu là anh ta thật sự chưa từng làm gì, anh nhớ tới đôi môi của cô gái bị hôn đến đỏ tươi…
Khi xuất hiện trở lại, Triệu Vũ vẫn là dáng vẻ lưu manh không chút để ý kia, không thể nhìn ra có chỗ nào không bình thường.
Ánh mắt Khương Triết ngẫu nhiên đảo qua anh.
- --
Sau khi Tô Anh về nhà, mới phát hiện tiệm hoa tươi đã nước mắt thành sông!
“Anh Anh! Chúng em cứ tưởng rằng chị sẽ chết mất!”
“Chị không chết, thật sự tốt quá! Ô ô ô! Ô ô ô ô!”
“Chúng em không có bị vứt bỏ, thật sự tốt quá!”
Tô Anh: “…”
Mồm năm miệng mười, một hồi lâu sau, Tô Anh mới hiểu được ra sao. Vốn dĩ ngày đó cô té xỉu ở cửa khiến đám hoa sợ tới mức cho rằng cô sẽ chết. Sau đó hai ngày còn chưa trở về, bọn nó càng lo lắng đề phòng không yên lòng. Cả đám đoán mò, càng đoán càng tự hù bản thân sợ tới mức run rẩy.
Tô Anh buồn cười, lại thấy ấm áp, “Chị không có việc gì, chỉ là bị bệnh thôi. Có điều hiện tại chị khỏe rồi, đã không sao nữa rồi.”
Xương rồng nói: “Anh Anh, sao chị lại sinh bệnh được? Chị còn có thể chữa bệnh trị thương mà, sao lại sinh bệnh chứ?”
Hoa nhài cũng liên tiếp phụ họa: “Đúng thế đúng thế, sao lại sinh bệnh chứ?”
Thủy tiên còn sợ hãi trong lòng, lo sợ nói: “Anh Anh té xỉu ở trước mặt em, em bị dọa phát khóc, vẫn luôn mơ thấy ác mộng!”
Bách hợp hừ một tiếng: “… Hoa không có ngủ mơ. Có điều nhìn Anh Anh khá khỏe khoắn, sao đột nhiên lại sinh bệnh?”
Cây mắc cỡ tức tối: “Khẳng định là do người xấu kia, khiến Anh Anh giận đến phát bệnh.”
Vừa nói như vậy, lại nghĩ tới cái người xấu tự xưng là cha của Tô Anh, đúng là quá tệ, còn có mặt mũi tới đây nói ra nói vào, quá không biết xấu hổ!
Xương rồng lại bắt đầu nín thở, bất luận như thế nào cũng phải cố gắng phóng được gai trên thân thể!
Tô Anh nhíu mày, tuy rằng cô không rõ cho lắm là chuyện như thế nào, nhưng hiện giờ cô nhìn thấy thịt liền nôn, trước kia lại chưa từng có bệnh trạng như vậy. Chẳng lẽ là bởi vì hấp thu quá nhiều tâm của thực vật nên đã xảy ra bài xích với cơ năng nào đó trong thân thể cô chăng? Hay là tâm của thực vật đang thay đổi thân thể cô để nó thích ứng với năng lực?
Tô Anh lắc đầu nói: “Tạm thời còn chưa xác định, chị còn phải quan sát xem là chuyện như thế nào.”
Cô lại không có tiền bối hay sách vở tri thức gì để tham khảo, tất cả đều phải do bản thân từ từ mày mò.
Trấn an đám hoa xong, Tô Anh lại đi ra sau xem hoa lan. Hai ngày không đưa tâm của thực vật vào, thoạt nhìn hoa lan không có khác biệt bao nhiêu, chỉ là dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp chầm chậm lại. Tô Anh lại đưa vào một chút tâm của thực vật cho nó.
Hoa lan nói: “Cảm ơn Anh Anh. Em không sao cả, có thể chờ chị khỏe hẳn rồi lại đến xem em.”
Tô Anh sờ sờ nụ hoa của nó, hiểu chuyện như vậy, cô lại không thể chữa khỏi liền cho nó thật đúng là ái ngại, “Đừng lo lắng, em nhanh chóng khỏe lên là chị vui rồi.”
Hoa lan: “Dạ!”
Điều duy nhất làm Tô Anh thất vọng là Tề lão tiên sinh vẫn chưa hề tới, ngay cả ông chủ cửa hàng bán hoa cũng không gọi điện thoại cho cô.
… Nếu không tới, giữ hoa lan lại đây cũng không tệ.
- --
Tô Anh vừa về tới nhà trong chốc lát, Lưu Vận liền chạy tới tìm cô, vừa thấy mặt liền lôi kéo xoay cô hai vòng, cảm khái: “Ai da, xem khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận này, sao tớ cứ cảm thấy không phải cậu đi dưỡng bệnh, mà là đi nghỉ phép thế hả?”
Tô Anh liếc cô ấy một cái, buồn cười: “Bà cô, tớ thì cảm thấy cậu càng ngày càng xàm xí!”
Lưu Vận nhún nhún vai, tự tìm chỗ ngồi xuống, chân bắt chéo đung đưa, cô nhìn Tô Anh đang tưới nước cho đám hoa mà nói: “Anh Anh, tớ đang yêu đương.”
Tô Anh ngạc nhiên: “… Ai thế? Buổi xem mắt lần trước thành công hả?”
Lưu Vận: “Không phải, tớ gặp lại mối tình đầu khi tớ học cao trung[2].”
[2] cao trung: tương đương cấp 3 của VN. Ở TQ, sau khi tốt nghiệp Tiểu học hệ 6 năm thì sẽ lên Trung học phổ thông gồm 3 năm sơ trung và 3 năm cao trung.
Tô Anh suy nghĩ một hồi lâu sau mới nhớ tới người Lưu Vận nói chính là ai: “Phạm Nghị? Là anh ta hả, Phạm Nghị ấy?”
Khi đó Lưu Vận cùng Phạm Nghị yêu sớm bị phát hiện, trường học mời phụ huynh đến, hai người bất đắc dĩ chia tay. Học kỳ sau Phạm Nghị cũng chuyển trường, sau đó hai người cũng không còn liên hệ. Lúc ấy Lưu Vận rất đau lòng, không chỉ thành tích giảm xuống, còn thích đi chơi khắp nơi. Tô Anh cùng cô ấy vượt qua thời kỳ khó khăn nhất, lại không quen nhìn cô ấy suy sút nên hai người đặc biệt đánh nhau một trận điên cuồng, lại khóc rống một hồi, cuối cùng hai người vào bệnh viện. Từ đó, Lưu Vận mới từ từ khôi phục tinh thần, học tập đàng hoàng hướng đến tương lai.
Hiện giờ hai người này lại chạm mặt.
Tô Anh nghi hoặc: “Các cậu là chuyện như thế nào vậy?”
Lưu Vận buông tay: “Tớ và anh ấy gặp lại, sau đó hẹn nhau ăn cơm tối, có uống chút rượu, rồi lên giường.”
Tô Anh: “…... ”
Lưu Vận lại nói: “Kỹ thuật của anh ấy rất tốt, xem ra trước tớ thì từng có không ít bạn gái.”
Tô Anh: “…………”
Cô nuốt nuốt nước miếng: “Hình như tốc độ của các cậu quá nhanh rồi thì phải?”
Lưu Vận cười cười, nói: “Trước kia tớ và Phạm Nghị yêu nhau đã từng nghĩ đến tương lai sẽ cùng anh ấy kết hôn sinh con; bây giờ tớ và anh ấy lại yêu nhau thì chỉ nghĩ hiện tại ở bên nhau là được rồi. Tận hưởng lạc thú trước mắt đã! Huống chi tớ phát hiện khi mình nhìn thấy anh ấy, tim đập vẫn bùm bùm như xưa!”
Những gì Lưu Vận đã quyết định thì rất khó thay đổi, huống chi là chuyện đã phát sinh, cô không tiện nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Cậu hiểu biết gì về anh ấy không? Rốt cuộc không gặp lâu rồi, khẳng định là thay đổi rất nhiều.”
“Nghe nói là làm ở một viện nghiên cứu của An Khang, tiền lương cũng được, có nhà có xe. Nếu có thể đi đến cuối cùng, không chừng tớ và anh ấy thật sự có thể kết hôn đấy!”
Nếu bỏ qua cái tốc độ phát triển đến chóng mặt kia, nghe ra thật sự cũng không tồi.
- --
Lại nói đến bên phía Tề Duyệt, cô nhìn người đàn ông cao ráo đang cúi đầu ở trước mặt, mặt lộ vẻ không vui: “Sao anh có thể làm như vậy? Tôi chỉ là nói một chút chuyện tôi không vui với anh mà thôi, không có bảo anh đi hại người mà!”
Người đàn ông tên Chu Toàn, là người thích Tề Duyệt nhất, hắn cũng rất ấm ức: “Anh chỉ là muốn giúp em xóa muộn phiền, không nghĩ tới người phụ nữ kia lợi hại như vậy. Khương Tứ cùng Triệu Nhị đều che chở cho cô ta, Dương Uy đã bị bắt tới cục cảnh sát rồi!”
Tề Duyệt bất đắc dĩ, hỏi: “Sao anh không báo sớm cho tôi biết? Hiện tại khẳng định Dương Uy kia đã khai ra mọi chuyện, chắc hẳn Khương Tứ và bọn Triệu Nhị đều biết là anh làm!”
“Không thể nào? Anh sợ Dương Uy ghi âm, khi liên hệ với hắn ta đều dùng dụng cụ biến đổi giọng, còn dùng cả số điện thoại khác. Chỉ là anh lo lắng… nếu tài khoản chuyển khoản cho hắn ta bị điều tra ra, có thể liên hệ đến trên người anh không nhỉ?”
Vốn dĩ Chu Toàn cho rằng chỉ là một cô tình nhân đơn giản, dù Khương Tứ có thích, cũng sẽ không gióng trống khua chiêng tới bắt người. Không ngờ tới tiểu tình nhân này còn rất có thủ đoạn, không chỉ có Khương Tứ, mà ngay cả Triệu Nhị cũng đang điều tra hắn!
Hắn sợ hãi, nếu bị phát hiện, không chỉ có hắn, gia tộc của hắn cũng toi mất!
Tề Duyệt phát hiện Chu Toàn thật sự rất ngu. Hắn cho rằng hiện tại Khương Tứ không có tới tìm hắn, là bởi vì hắn vẫn còn an toàn sao? Đương nhiên không phải, ngay cả chính cô, cũng không còn an toàn nữa rồi.