Edit: Cát
Beta: Khánh Vân
Khương Triết đặt bút xuống, ngón trỏ gãi gãi cằm, bộ dáng có chút buồn cười.
Trợ lý Diêu hỏi: "Tổng tài, ngài xem hiện tại nên làm gì bây giờ? Cần đuổi người đi giúp Tô tiểu thư sao? Còn có Dương tiên sinh kia, vừa thấy đã biết là không đơn giản, tôi đã cho người lén đi theo cậu ta, bắt người kia lại hỏi một chút cậu ta ta là do ai sai sử?".
Khương Triết gật đầu: "Ừ, cậu xem rồi xử lý đi".
"Tô tiểu thư bên kia...".
"Giám sát chặt chẽ từng chút một, bé hoa nhài không bị thương là được, chuyện khác không cần phải xen vào".
"Ngài muốn đi qua xem không?".
Khương Triết liếc mắt nhìn trợ lý Diêu một cái, trợ lý Diêu cúi đầu: "Tôi đi ra ngoài trước".
Anh bước nhanh ra khỏi văn phòng tổng tài, càng không rõ được ý tứ của Khương Triết đối với Tô Anh là gì. Thoạt nhìn như rất để ý, nhưng đôi khi lại cực kì lạnh nhạt, không rõ ràng.
Lúc anh đang suy tư hết mức thì nhận được điện thoại từ bên kia: "Tô Trường Lợi và Dương tiên sinh bị đưa vào cục cảnh sát".
"..... Cái gì?".
"Tô tiểu thư ra tay".
".....".
- --
Tô Anh cũng không dự đoán được, chỉ tùy tiện theo dõi một chuyến, lại có thu hoạch lớn như vậy. Vốn dĩ cô nghĩ rằng phải đợi thật lâu Tô Trường Lợi mới liên hệ với những người đó, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Tô Trường Lợi đúng là thấy tiền liền sáng mắt, một chút thời gian cũng không chờ kịp, sau khi thấy cô liền bại lộ bản tính, chẳng lẽ thật sự coi cô là đứa ngốc sao?
Sắc mặt Tô Anh có chút không tốt, cho dù không để bụng Tô Trường Lợi, nhưng nghe ông thương lượng với người khác làm sao để đối phó mình, trong lòng cực kì không thoải mái.
Hơn nữa cô biết, người của Khương Triết không biết núp ở nơi nào, cũng sẽ nói nguyên vẹn nhất cử nhất động ở nơi này cho Khương Triết nghe.
Cô nên làm thế nào? Giống như cái túi trút giận tránh ở một bên khóc sao?
Trong lòng Tô Anh cười lạnh.
Người phục vụ bưng nước trà lại đây: "Chúc quý khách ngon miệng". Bởi vì Tô Anh lớn lên rất đẹp, cậu ta nhịn không được nhìn nhiều thêm hai lần.
Tô Anh ngước mắt, nhỏ giọng: "Cảm ơn, có thể giúp tôi báo công an không?".
"....A?" Trong ánh mắt thanh lãnh kia, kiên định làm cậu không thể nào cự tuyệt. Khiến cậu không tự giác trở nên nghiêm túc hơn, muốn nhìn chung quanh một chút có phải có người nào theo dõi hay không, không phải là cô gái xinh đẹp này bị bắt làm gì chứ?
Cậu lặng lẽ gật đầu, tránh ra.
Tô Anh uống một hớp trà, hơi nước sôi nóng bỏng trắng xóa như sương mù, môi chỉ nhẹ nhàng chạm vào một chút, cũng có thể cảm giác được cái nóng.
Phía sau Dương tiên sinh và Tô Trường Lợi đã thương lượng gần xong, Tô Trường Lợi càng chú ý cẩn thận cất tiền vào, một bên bảo đảm: "Yên tâm yên tâm, nhất định tôi sẽ mang nha đầu thối kia đi! Người ta đã xem trọng, tôi nói gả nó còn dám không gả sao?".
Tô Anh đã giáng cấp thành nha đầu thối.
Cô cười lạnh một tiếng, thong thả đứng lên, thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng, bưng chén trà, đổ xuống từ đỉnh đầu Tô Trường Lợi!
"A a a -----".
Âm thanh như heo bị chọc tiết lập tức vang lên, Tô Trường Lợi nhảy lên tại chỗ, lắc đầu, lại thấy người gây họa vậy mà lại là Tô Anh, lập tức hung tợn mắng: "Con bé chết tiệt, mày muốn làm gì, định mưu sát ba ruột sao?".
Tô Anh lạnh giọng: "Vậy ông muốn làm gì, thương lượng với một người đàn ông xa lạ làm sao để bán con gái ruột sao?".
Toàn bộ phường trà đều bị kinh động, đặc biệt là Dương tiên sinh kia, bởi vì Tô Anh xuất hiện mà vô cùng kinh ngạc. Khi kinh ngạc đi qua anh ta liền cảm thấy cực kì sợ hãi, hung ác liếc mắt nhìn Tô Trường Lợi một cái, không nói hai lời, cầm lấy bao công văn muốn chạy.
Tô Anh ném tách trà xuống trước chân anh ta: "Muốn chạy? Anh còn muốn đi chỗ nào? Cuối cùng thì an cái gì tâm, vậy mà lại lừa gạt ba tôi, nói là kết hôn, thật ra là muốn bán tôi đi? Anh là bọn buôn người sao?".
"Bọn buôn người?".
Không biết ai kinh hô một tiếng, khách nhân ở phòng trà và người phụ trách đều vây lại đây.
"Mau báo cảnh sát, nơi này có bọn buôn người".
".... Không phải chứ, cha ruột bán con gái?".
"Là lừa hôn sao? Nói là gả cho người tốt, thật ra là lừa con bé đến khe núi rồi gả cho một lão già...".
Đám người xúm một vòng tròn, vây quanh ba người Tô Trường Lợi, Dương tiên sinh và Tô Anh ở trung tâm.
Thế giới này vẫn không thiếu nhiều người tốt, hơn nữa diện mạo Tô Anh dịu dàng vô hại, lại rất xinh đẹp. Bộ dáng non nớt tươi trẻ, nhưng cường thế chống cự rất dễ làm người đồng tình và đáng thương, huống hồ người làm chuyện đó là baa ruột! Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Tô Trường Lợi đều thay đổi. Giờ phút này ông vô cùng chật vật, trên đỉnh đầu còn lá trà, gương mặt cũng bị nóng đến đỏ bừng.
Dương tiên sinh lập tức lên tiếng giải thích, anh ta vẫn còn duy trì phong độ vốn có: "Nghe tôi nói, mọi người đều hiểu lầm, tôi với người này không có một chút quan hệ gì cả, huống hồ căn bản chúng tôi không muốn bán người, đều là hiểu lầm!".
Tô Trường Lợi cũng biết giờ phút này không nên mạnh miệng với Tô Anh, lập tức khóc lóc yếu thế: "Nhìn xem cái đồ bất hiếu này, còn có người làm như vậy với ba mình sao? Mày nhìn thương thế trên mặt tao này, đây chính là nước sôi đó! Mày thật nhẫn tâm!".
Ông ta khóc lóc rồi quỳ hẳn trên mặt đất: "Thật sự bởi vì mẹ mày chết sớm, không ai giáo dưỡng, nên đi học hư. Còn đi làm tình nhân, con à, ba bắt con gả chồng là vì muốn tìm chồng tốt cho con thôi mà!".
Tô Anh vẫn lãnh đạm như cũ, cũng không bởi vì Tô Trương Lợi nói mà tức giận, thậm chí trong lòng có chút buồn cười, nhưng cô cảm giác được ánh mắt mọi người xung quanh bắt đầu thay đổi, lúc đầu tức giận còn bây giờ là nghi hoặc.
Tô Anh nói: "Nếu không phải ông ngoại tình, lại không muốn đưa tiền nuôi dưỡng tôi, sao mẹ tôi lại ly hôn mang tôi rời đi chứ? Làm sao bà sẽ vì nửa đời nuôi dưỡng tôi trong lao khổ, còn chưa kịp hưởng phúc đã qua đời vì tai nạn xe cộ?".
Cô cười cười bất đắc dĩ: "Lại nói, đã mười mấy năm tôi chưa gặp qua ông, ông vừa xuất hiện, nói bắt tôi trở về gả chồng, tại sao đột nhiên ông lại tốt bụng như vậy? Ông nói một chút, ông nhận được bao nhiêu tiền sính lễ?".
Lời này vừa nói ra, nghi hoặc lúc trước lập tức biến thành tức giận, quả thật không thể tin tưởng trên đời này lại có người cha cực phẩm như vậy.
Tô Trường Lợi mắt thấy tình huống càng lúc càng bất lợi với mình, thầm hận tài ăn nói của nha đầu thối này sao lại tốt như vậy, làm ông ta cũng không biết nên nói cái gì: "Anh Anh à, con thật sự đã hiểu lầm, khi đó con còn nhỏ, cái gì cũng không biết, baa thật xin lỗi hai mẹ con con..."
Tô Anh không kiên nhẫn, cô lấy di động ra: "Ông và Dương tiên sinh nói chuyện, tôi đã ghi lại toàn bộ, muốn nghe không?".
Âm thanh Tô Trường Lợi khóc kêu đột nhiên dừng lại, ngay cả Dương tiên sinh vì muốn giảm đi cảm giác tồn tại của mình mà an tĩnh đứng ở bên cạnh, nghe vậy bèn kinh ngạc nhìn Tô Anh. Anh ta muốn chuồn êm, lại bị một người đàn ông cường tráng kéo lấy cánh tay, không thể động đậy.
Vừa lúc cậu trai phục vụ trà cho Tô Anh lại đây, cậu tức giận nói: "Hai cái người này là người xấu, tôi đã báo công an".
Dương tiên sinh đặc biệt khẩn trương giãy giụa mạnh hơn, muốn chạy, ngay cả Tô Trường Lợi ngồi quỳ trên mặt đất cũng bò lên. Có chút sợ hãi muốn chạy thoát, một bên ồn ào: "Cảnh sát? Chúng có lý do gì để bắt tao, tao chính là công dân gương mẫu".
Có người cười lạnh: "Đến cả con gái ruột cũng bán, công gương mẫu tốt cái gì? Khó đảm bảo sẽ không trở thành tai họa cho những người khác....".
"Đúng vậy, vô nhân tính như vậy, khẳng định sẽ là tai họa cho những cô gái khác".
"Khó nói, một hai lần nếm được ngon ngọt, sẽ tái phạm lần sau".
"......".
Gần như không cần Tô Anh ra tay, Tô Trường Lợi và Dương tiên sinh đã bị quần chúng nhiệt tình xung quanh khống chế, nam phục vụ kia nhìn Tô Anh tức giận đến gương mặt tái nhợt, còn đặc biệt nhiệt tình lấy cho cô một ly nước ấm: "Cô ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, cảnh sát rất nhanh sẽ đến".
Tô Anh cảm ơn lần nữa, chậm rãi cười nhạt
- --
Bên kia ầm ĩ lên thành một đám vô cùng náo nhiệt. Dương tiên sinh và Tô Trường Lợi giãy giụa muốn chạy, lại bị quần chúng xung quanh nhiệt tình ngăn cản, phát sinh xung đột là điều không thể tránh được. Chờ đến lúc cảnh sát đến, hai người áo quần hỗn độn, chật vật bất kham, trên người ít nhiều đều có dấu vết bị đánh, Tô Trường Lợi còn hộc ra một búng máu.
Nhưng không có ai đồng tình với ông ta, chỉ cảm thấy đặc biệt sảng khoái, rốt cuộc được làm anh hùng một bữa.
Thời điểm từ phòng trà đi ra, Tô Anh xoa xoa cái trán. Sắc mặt cô thật sự không tốt lắm, thoạt nhìn vô cùng suy yếu tái nhợt.
Âm thanh đôn hậu của lão ngô đồng đầy quan tâm bên tai cô: "Tô Anh, cô... không sao chứ?".
Tất cả vừa rồi ông đều đã biết, cũng càng thêm đau lòng cho Tô Anh, đều nói quan hệ chặt chẽ nhất của nhân loại là huyết thống, hiện giờ xem ra, huyết thống này cũng không nhất định là sự thân mật, mà còn sẽ hại người.
Đương đoạn bất đoạn tất chịu này loạn [1], nếu Tô Anh có một tia khát vọng và do dự đối với Tô Trường Lợi, như vậy nửa đời sau của cô sẽ thực sự rất thảm, có lẽ thật sự sẽ bị người ta bán, còn giúp họ đếm tiền.
[1] Đương đoạn bất đoạn tất chịu này loạn: Khi bị đứt đoạn tất sẽ hỗn loạn.
Tô Anh nói: "Tôi không sao. Tôi với Tô Trường Lợi vốn không có tình cảm gì, ông ta còn không tổn thương đến tôi được".
..... Nhưng thoạt nhìn cô cũng không tốt, lão ngô đồng muốn nói, rốt cuộc cũng không biết nói gì hơn, chỉ đáp: "Tôi sẽ tiếp tục theo dõi Tô Trường Lợi và Dương tiên sinh để ngừa bọn họ lại gây bất lợi cho cô".
Tô Anh: "Vâng, cảm ơn".
Cô đi bộ về nhà.
Lúc về tới tiệm hoa tươi, dưới đèn đường mờ nhạt, thấy Lâm Thành Phong đang ngồi xổm trước cửa chơi đùa với thủy tiên.
Bởi vì biết cô không thích người hái cánh hoa tươi. Mà anh cũng không thích, chỉ là nhàm chán nên đi trêu chọc cánh hoa thủy tiên, thủy tiên rất sợ ma chưởng của anh, a a a thét chói tai: "Lưu manh lưu manh! Anh Anh cứu em, Anh Anh cứu em! Xương rồng sao ngươi còn không phóng gai đi chứ, thời khắc mấu chốt ngươi liền rụt cổ!".
Xương rồng: QAQ.
Tô Anh nhịn cười, đi lên trước: "Đừng chọc, hoa nhỏ của em đều hỏng rồi".
Lâm Thành Phong ngửa đầu nhìn Tô Anh, khuôn mặt anh sạch sẽ tuấn lãng lập tức lộ ra thần thái tươi cười chói sáng, trợn mắt liếc cô: "Em đi đâu vậy? Anh chờ em lâu rồi!".
Tô Anh nói: "Vừa rồi em có chút chuyện. Đúng rồi, sao anh lại đến đây?".
Anh đặc biệt đúng lý hợp tình: "Tới chơi với em đó".
Tô Anh không tin: "Lúc này à? Không phải anh lại bỏ nhà ra đi chứ?".
"... Vẫn là Anh Anh hiểu anh, Anh Anh cho anh ở lại đi!". Anh lắc lắc làn váy Tô Anh, bộ dáng đáng thương hề hề.
Tô Anh trợn mắt. Cô bước vào nhà, nhưng mà vừa mới nhấc chân, một trận trời đất quay cuồng, đột nhiên ngất đi.
Lâm Thành Phong ôm cô vào lòng, có chút kinh hoảng, mặt đầy lo lắng và sốt ruột: "Tô Anh".
Không còn bộ dáng hi hi ha ha như ngày xưa, bộ dáng Lâm Thành Phong lúc nghiêm túc vậy mà cực kì dọa người.