Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 195: Thành danh




Edit: Cát

Beta: Mun

Tuy rằng Tô Anh nói không có việc gì, nhưng Lâm Thành Phong đối với chuyện có hai cây biến mất vẫn canh cánh trong lòng, cho nên anh muốn lấy các video theo dõi xung quanh đến. Lấy video theo dõi không phải chuyện đơn giản, ngược lại còn có chút phiền toái, thế nên Lưu Vận nói: "Tô Anh đã nói không có gì, nếu không thì thôi bỏ đi?"

"Không được." Lâm Thành Phong vẻ mặt nghiêm túc: "Anh Anh để ý nhất là hoa cỏ của cô ấy, vậy mà hiện giờ lại xảy ra mất mát dưới mí mắt tôi, chuyện này không thể bỏ qua!"

Lưu Vận nhún vai, không biết nên nói thế nào cho tốt.

Chỉ là rất nhanh, cô phát hiện lo lắng của bản thân rất dư thừa, cô đã quên mất, thoạt nhìn Lâm Thành Phong cứ như đứa trẻ lớn nhà hàng xóm, bởi vì cô và Tô Anh là bạn bè, nên anh đối với cô cũng không có giữ quá nhiều khoảng cách, nhưng rốt cuộc anh cùng với Khương Triết và Triệu Vũ là một loại người, chuyện mà cô cảm thấy cực kì phiền toái, đối Lâm Thành Phong mà nói bất quá cũng chỉ là một câu nói mà thôi.

Bởi vì sau nửa giờ gọi điện cho Tô Anh, đã có người đưa video theo dõi khu vực xung quanh đến.

Chỉ là tốc độ lấy video theo dõi về thì rất nhanh, nhưng tốc độ xem xét kiểm tra lại rất chậm, hơn nữa bởi vì là khoảng thời gian hơi dài, nên việc tìm kiếm càng thêm phiền toái. Cả cô, Lâm Thành Phong cùng với sáu bảy người bảo vệ, tài xế, phân chia nhau nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra vấn đề gì cho đến sau giờ cơm chiều, Lưu Vận nhìn đến mức buồn ngủ và muốn về nhà ngủ một giấc, ngày mai lại nhìn tiếp thì thấy hai tròng mắt của Lâm Thành Phong cứ căng ra một cách vô thần 囧囧, nhìn chằm chằm màn hình không rời.

Tất nhiên Lâm Thành Phong không nói đi, mấy người khác cũng không dám đi.

Cô nhịn không được nói: "Lâm Thành Phong, anh xem lúc này cũng trễ rồi, nếu không ngày mai lại nhìn tiếp?"

Lâm Thành Phong hoàn hồn, nhìn chằm chằm màn hình vẫy vẫy tay, nói: "Ừ, mấy người đi trước đi, tôi ở lại nhìn."

Lưu Vận bất đắc dĩ, biết dáng vẻ nói không nghe này của Lâm Thành Phong, cô lại nhìn nhìn bảo vệ và tài xế bên cạnh, cùng dáng vẻ tập trung tinh thần hết sức chăm chú, cô cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể chống mí mắt lên tiếp tục theo dõi.

Lâm Thành Phong cũng không chú ý cô, hiện tại anh đang tập trung tinh thần muốn tìm được hai cái cây kia!

Nhưng mà nửa đêm rồi, thời điểm này cho mọi người có cố gắng chống cự đi nữa cũng nhịn không được mơ màng sắp ngủ, rốt cuộc Lâm Thành Phong phát hiện ra điểm kì quái từ đoạn phim theo dõi chiếc xe đang dừng gần đó.

Thời gian là buổi tối, sắc trời đã tối sầm, chỉ có đèn đường hơi mờ.

Một bóng dáng màu đen cao gầy kỳ quái không biết từ nơi nào xông ra, bóng dáng đó dường như còn dẫm lên một chiếc ô tô nhỏ? Viu một cái —— lướt qua màn hình theo dõi.

Lâm Thành Phong cho rằng bản thân bị hoa mắt, anh tua lại nhìn thêm vài lần, chậm rãi phóng to lên, rốt cuộc cũng nhìn ra được một hình ảnh mơ hồ.

Lâm Thành Phong nhìn chằm chằm hình ảnh kia hồi lâu, hình vẽ trên ô tô nhỏ kia anh không rõ ràng lắm nhưng vẫn nhớ đôi chút, là chiếc anh đặc biệt mua cho Tô Anh, Tô Anh không thích chơi, nên đặt xương rồng, các loại hoa hoa cỏ cỏ của cô ấy vào trong xe, không có việc gì thì điều khiển từ xa cho xe chạy loạn trong cửa hàng...

Anh gãi gãi tóc, nghĩ chắc là mình thiếu ngủ cho nên tinh thần có chút loạn, bằng không vì sao lại thấy một cái cây bật ô tô nhỏ lên chạy loạn???

Mặt anh đầy hoảng loạn, rất giống bị sét đánh trúng!

- --

Lưu Vận đột nhiên bừng tỉnh, lúc này mới phát hiện vậy mà mình lại ngủ quên mất!

Cô nhịn không được xoa xoa mặt làm mình tỉnh táo lại, thật là quá mệt nhọc, quá buồn ngủ, lại nhìn sang Lâm Thành Phong, ai ngờ anh không ở trước máy tính, mà là ở trên ban công ngửa đầu nhìn bầu trời, dáng vẻ tự hỏi về đời người.

Cô đi qua, hỏi: "Còn chưa tìm được sao?"

Lâm Thành Phong nhìn trời, lắc lắc đầu, biểu tình có chút ngốc ngốc.

Lưu Vận khuyên nhủ: "Không có việc gì, không phải còn có băng ghi hình chưa xem đó sao, tiếp tục tìm, nhất định sẽ có được chút tin tức?"

Cô cũng không quá xác định.

Lâm Thành Phong hoàn hồn, ngơ ngác nhìn nhìn Lưu Vận, nói ra lời lẽ chí lý nhất trong đời anh: "Tôi có cảm giác dường như mình chưa nhận thức qua thế giới này."

Lưu Vận: "...... Hả??"

"Không có việc gì." Anh xua xua tay, "Cô trở về nghỉ ngơi đi, không cần nhìn nữa."

"Không nhìn?" Lưu Vận cực kì bất ngờ, rốt cuộc lúc trước Lâm Thành Phong là người kiên trì nhất, thậm chí vì xem ghi hình nên cũng không ngủ, tại sao đột nhiên lại không tìm nữa?

Cô hỏi: "Có phải anh thấy được cái gì rồi không?"

"Không có." Lâm Thành Phong theo bản năng phủ nhận, "Chỉ là thấy mọi người rất mệt, đều giải tán đi, trở về ngủ."

Tài xế và bảo vệ nghe được lời Lâm Thành Phong nói, cũng không hề miễn cưỡng nói muốn ở lại: "Phong thiếu, ngày mai chúng tôi lại đến đây nhìn."

Lâm Thành Phong xua xua tay, để cho bọn họ đi.

Lưu Vận cũng không hiểu nổi Lâm Thành Phong, nghi hoặc mà trở về nhà.

Lâm Thành Phong ở tiệm hoa tươi của Tô Anh nghỉ ngơi, nói là nghỉ ngơi, thật ra suốt một đêm anh vẫn không ngủ, vẫn luôn xem video giám sát, cho đến sáng sớm hôm sau, anh gọi điện thoại cho Tô Anh.

"Anh Anh, cây nhà em tự mình lái xe chạy mất!!!"

Tô Anh: "...... Hả?! Lại có thể lái xe chạy mất? Sao có thể!"

Cô nghiến răng, được nha, còn là lái xe chạy đi! (╰_╯)

Lâm Thành Phong còn đang than trách, giống như trải qua cả đêm điều chỉnh, anh đã hoàn toàn tiếp nhận sự kiện thần kì cây giả lái xe ô tô đồ chơi, còn chia sẻ video cho Tô Anh xem: "Anh Anh, cây giả này thật là cây giả sao? Vì sao nó có thể lái xe chạy trốn! Hiện tại nó đi đâu vậy? Anh muốn đi tìm nó!"

Tô Anh còn đang khiếp sợ vì video, lại nháy mắt bị Lâm Thành Phong làm cho kinh ngạc: "...... Anh muốn tìm nó?"

Lâm Thành Phong đương nhiên nói: "Đúng vậy, cái cây giả thần kỳ này đương nhiên là "bảo vật trấn tiệm" của tiệm hoa tươi chúng ta, nếu bị người khác lừa mất thì phải làm sao bây giờ?"

Trong lúc nhất thời Tô Anh lâm vào thế khó xử, hiện tại cô thật sự muốn kéo cột lông xanh ra đánh cho một trận! Muốn tuốt sạch lá xanh nhỏ của nó luôn!

Ngoài cột lông xanh, khẳng định còn có xương rồng ồn ào đi theo, kiểu gì cũng không phải là chủ ý của cột lông hồng!

Lâm Thành Phong vẫn thì thào nói: "Anh Anh, chúng nó đi ra bên ngoài chơi sao? Anh phải đi đâu tìm chúng nó đây? Anh cũng không dám nói cho người khác, sợ tụi bó bị bắt đi cắt ra nghiên cứu, lại không dám giương cờ lớn đi tìm, bằng không......"

Tô Anh nghiêm túc: "Em cũng không biết gì cả, em chỉ mua hai cái cây giả làm trang trí. Anh cũng đừng tìm, chạy thì cứ cho chạy đi, thế giới lớn như vậy, tìm không được."

Hơn nữa cột lông xanh là cái cây mà, tùy tiện tìm một chỗ đứng, bộ rễ của nó lại cực kì sinh động và phát triển, vùi mình vào trong đất hoàn toàn không có vấn đề gì! Còn cả xương rồng nữa, nó đi theo cột lông xanh, cũng khẳng định sẽ không có nguy hiểm gì, huống hồ còn có cột lông hồng ở đó!

Dáng vẻ Lâm Thành Phong ngoài ý muốn, anh trộm cười nói: "Anh Anh, em còn giả vờ nha, có phải em biết chúng nó đi đâu hay không?"

Tô Anh ngửa đầu nhìn trời, giả ngu: "Không, em không biết."

Lâm Thành Phong cười hì hì.

"Yên tâm, anh không nói cho ai biết đâu, cả Khương Tứ và Triệu Nhị anh cũng không nói, anh kiểm tra tất cả băng ghi hình cả đêm rồi cũng chỉ thấy đoạn nhỏ đáng nghi này thôi, anh đã làm hỏng rồi, sẽ không ai phát hiện!"

"...... Hả?"

"He he."

"......"

Tô Anh ôm đầu, đúng là đau đầu.

Cột lông xanh mang theo cột lông hồng và xương rồng đi lang bạt thế giới? Khó có thể tưởng tượng!

"Cộc cộc cộc."

Tiếng gõ cửa vang lên.

Âm thanh Khương Triết từ ngoài cửa vọng vào: "Tô Anh."

Tô Anh che lại microphone đáp: "Dạ, em dậy rồi, ra ngay đây."

Cô nghe thấy Khương Triết "ừ" một tiếng, tiếng bước chân đi xa.

Tô Anh nói với Lâm Thành Phong bên kia đầu điện thoại: "Khương Triết tới kêu em, em đi trước."

Lâm Thành Phong còn đang hưng phấn: "Được được được, em đi đi, có tình huống gì anh lại nói cho em."

Tô Anh nói ừ, cúp điện thoại.

Tuy cô tức giận, nhưng lại ngăn không được lo lắng, hy vọng chúng nó đừng gặp rắc rối, thành thành thật thật trốn tránh conngười. _(:зゝ∠)_

- --

Hôm nay Tô Anh vẫn đi gặp bạch dương, nghe nói nó đã liên hệ với cây bên trong núi rồi, chỉ là núi rừng rất lớn, muốn bảo đảm đi vào đó tìm kiếm, chắc chắn một hai cây là không đủ, ít nhất cũng cần đến mấy chục cây. Có cây đã đáp ứng hỗ trợ, có cây còn đang suy xét, có cây chỉ là không muốn tham dự đến chuyện nhân gian thế tục này kia, chỉ muốn bình ổn qua ngày, tóm lại, sự tình tiến triển thuận lợi hơn so với tưởng tượng của Tô Anh.

Chỉ là bạch dương còn chưa nói cho Tô Anh tin tức của Tưởng Nghị, hiện giờ bạch dương lại còn phải hỗ trợ Tô Anh tìm một cây xanh một cây đỏ, còn thêm một chậu xương rồng?

Bạch dương cười ha ha! Cả cây run lên, lá cây rơi xuống đầy đất......

Tô Anh: =_=......

Bạch dương nói: "Tôi còn chưa thấy cây lái xe bao giờ! Thật muốn nhìn thử xem hahaha!"

Nhưng Tô Anh thì không hề muốn nhìn thấy, cô không nên để cột lông xanh học được cách lái xe đồ chơi, hiện tại nhìn xem, trốn nhà đi còn mang theo trang bị! Chúng nó cũng không lo ăn không lo đói không lo gió táp mưa sa, khi đói bụng liền cắm bộ rễ vào đất ngầm, hấp thu chất dinh dưỡng rồi tiếp tục lên đường, thật thuận tiện mà! Có thể đi du lịch vòng quanh thế giới rồi!

Bạch dương bảo đảm: "Cây thần kì như vậy, một đường đi tới chắc chắn rất ấn tượng, cây còn chưa tới khẳng định chúng ta đã nghe được tin tức rồi, ha ha ha ha!"

Tô Anh: "...... Vậy cảm ơn ông trước, tôi chỉ mong chúng nó đừng bị bắt được là may rồi."

Bạch dương nói: "Có thể lén lút chạy ra còn không bị phát hiện, chỉ số thông minh này đúng là cao giống như tôi vậy, khẳng định rất thông minh, sẽ không bị phát hiện đâu! Yên tâm yên tâm."

Tô Anh nhịn không được bật cười, bạch dương không chỉ có lảm nhảm chuyện bát quái, mà còn rất tự luyến.

Có điều sự tình đúng là giống như bạch dương nói, trên thế giới này rất rất nhiều cây, cột lông xanh chở cột lông hồng và xương rồng một đường an ổn chạy như bay đến chỗ Tô Anh, trèo đèo lội suối, màn trời chiếu đất, mệt mỏi thì cắm rễ nghỉ ngơi, tỉnh lại mở xe con ra chạy, làm ô tô nhỏ từ mới biến thành cũ, chỉ còn dư lại mấy cái bánh xe đang chạy......

Kể từ đó, dường như không cây nào không chú ý đến cột lông xanh, ngay cả Tô Anh từ trong miệng chúng nó cũng thành danh nhân! Thực sự là một trận thành danh!