Edit: Xuân Cung Đồ
Beta: Thư Thư
Tưởng Hiểu Hiểu gọi điện thoại cho Lăng Dao, chưa nói ra chuyện gì cả, chỉ bảo rằng: "Dao Dao, nghe dì nói cậu thích mấy món trang sức của tớ. Qua đây đi, cậu xem cậu thích cái nào, tớ tặng cậu cái đó."
Lăng Dao cũng không ngờ, bởi vì cô ta cảm thấy Tưởng Hiểu Hiểu không có lòng dạ tốt, bây giờ Lăng Dao cũng không dám xem đối phương là một cô gái bình thường: "Không, tớ thấy đẹp nên đeo thử thôi, tớ đã bảo người ta làm rồi, không cần phiền đến cậu đâu."
Tưởng Hiểu Hiểu bất đắc dĩ: "Vậy à, tớ tưởng hai ta là bạn tốt, bạn tốt nên chia sẻ đồ cho nhau. Cậu đừng khách sáo, lần sau nếu thấy thích cái gì cứ nói với tớ!"
Lăng Dao gật đầu "ừ" một tiếng: "Còn chuyện gì khác không? Không thì tớ phải đi vội rồi."
"Không có gì, chỉ muốn cảm ơn đêm qua cậu đã chăm sóc tớ. Đúng rồi, hẳn là tớ uống say bí tỉ, nói lời không nên nói, làm việc không nên làm, chọc giận khiến cậu không vui phải không?"
"Không có! Đương nhiên không có!" Lăng Dao lập tức lắc đầu phủ nhận: "Hiểu Hiểu cậu đừng nghĩ lung tung, cậu không nói gì cũng chẳng làm gì hết, tớ cũng không hề mất vui!"
Tưởng Hiểu Hiểu cắn chặt răng, miễn cưỡng cười nói: "Vậy thì tốt rồi, cậu có việc thì mau đi đi, hẹn gặp lại."
"Ừ ừ!" Dường như gấp đến độ không chờ nổi, Lăng Dao ngắt điện thoại, thầm cảm thấy may mắn vì mình không nói sai câu nào nhỉ?
Tưởng Hiểu Hiểu ném di động một phen, tức giận đến mức muốn bóp chết Lăng Dao, cô ta cho rằng nói dối mấy câu là có thể gạt được cô sao? Lăng Dao có dáng người yếu ớt, mà cô vừa say mèm vừa nôn, chắc chắn cô ta giận đến phát điên. Theo thói quen ngày trước, Lăng Dao không túm lấy cô lải nhải phát tiết mấy trăm lần thì không xong, nhưng hôm nay, cô ta lại nói không có gì cả, còn cười ha hả theo mình, vừa nhìn đã biết đang cố ý giấu diếm điều gì đó!
Tưởng Hiểu Hiểu thở dồn dập, chuyện kia là bí mật, không thể để bất kỳ ai biết!
Dường như ngay lập tức, cô gọi taxi đi tìm Lăng Dao, đồng thời cũng gọi điện thoại báo cho bên kia biết.
- --
Khi thấy Khương Triết đến đây, Tô Anh cũng không quá ngạc nhiên, chỉ cảm thấy trong dự liệu của mình có một chút ngoài ý muốn. Dù sao sáng sớm Triệu Vũ đã đưa cô về, bảo vệ bên ngoài vẫn không biết cô đi ra như thế nào. Hành vi đáng ngờ mà lại ái muội như vậy, không thể không khiến nhiều người để ý, huống hồ Khương Triết biết Triệu Vũ lòng mang ý xấu.
Lúc đó cô vừa mới tắm xong, mái tóc dài chưa được hong khô, máy sấy vang lên tiếng ong ong bên tai.
Một bàn tay to bỗng giật lấy máy sấy, một bàn tay khác ung dung vén tóc cô. Tô Anh gần như không cần phải nghĩ gì, cô cũng biết đó là Khương Triết.
Bởi vì kiếp trước anh thường xuyên làm như vậy. Mỗi lần cô sấy tóc, anh hay đi tới từ phía sau, ngón tay có lực lồng vào tóc cô, xuôi từ ngọn tóc đến đuôi tóc, từng chút từng chút một. Rõ ràng anh là một người đàn ông cứng rắn lạnh băng, nhưng khi làm việc này lại kiên nhẫn đến mười phần.
Chẳng qua mỗi lần như thế, tóc cô còn chưa được hong khô, anh đã bế cô đặt lên bồn rửa mặt rồi hôn môi. Hình như anh rất thích mái tóc lành lạnh của cô, dù là thời điểm thân mật nhất, anh cũng không quên để phần tóc dài của cô rũ xuống hai bả vai.
Không được nhớ.
Tô Anh lấy lại tinh thần, tiếng máy sấy lắc lư bên tai cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, người đàn ông ấy đặt nó xuống bên cạnh bồn rửa mặt.
"Ra ngoài đi."
Giọng nói lạnh băng mang theo mệnh lệnh cứng rắn.
Tô Anh quay đầu lại, thấy bóng dáng cao lớn rắn rỏi của đối phương, sự tức giận bị đè nén đến mức tận cùng đã biến mất, anh bình tĩnh đến mức khiến người ta không nhìn thấu bất kỳ ý nghĩ tâm tư nào, khó lường khó liệu.
Cô nhíu mày, theo anh ra ngoài.
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha của cô, hai chân bắt chéo, siết chặt đôi tay ngay trước ngực, anh nhấc mũi chân: "Ngồi đi."
Vị trí mà anh chỉ thị là một băng ghế màu lục ở trước bàn trà.
Tô Anh ngồi xuống, trong nháy mắt đã lùn thêm một khoảng.
Khương Triết nheo nheo mắt: "Thích Triệu Nhị à?"
Tô Anh hơi sửng sốt, lắc đầu: "Không có."
Khương Triết: "Biết Triệu Nhị là loại đàn ông nào không?"
Tô Anh im lặng, lắc đầu như cũ.
Khương Triết nhếch môi, cười lạnh lùng: "Người như cậu ta đã quen cường thế bá đạo, chưa từng có thứ gì mà cậu ta không chiếm được. Chỉ cần cậu ta muốn thì nhất định phải như vậy. Đừng tưởng nói đạo lý với cậu ta, trong mắt cậu ta chỉ có "có thể" và "không thể", "nghĩ" hay "không nghĩ" mà thôi."
"Bé Hoa Nhài, bây giờ em chính là điều "không thể đạt được" đối với cậu ta. Đây là lần đầu tiên Triệu Nhị bức thiết muốn có được một cô gái đấy. Nếu em không phải là cô gái của anh, em cho rằng bây giờ em là người đàn bà của ai?" Anh nhìn cô từ trên cao xuống: "Những lời mà trước đó anh cảnh cáo, em quên cả rồi sao? Hay em cho rằng cậu ta đối tốt với mình một chút thì xem như cậu ta là người lương thiện?"
Tô Anh biết rõ, trước mặt Khương Triết và Triệu Vũ, cô chưa từng chiếm được quyền chủ động, bởi vì hai người bọn họ giống nhau, tính cách đều kiên quyết bá đạo, có thể để cô tùy tiện chơi, tùy tiện ồn ào, nhưng không được phép chạm vào điểm mấu chốt của họ.
Cô càng hiểu rõ, bởi vì chuyện kiếp trước nên mình đối với Triệu Vũ không đủ tuyệt tình thẳng thừng. Mỗi khi nhìn thấy niềm vui trong mắt anh, cô lập tức nhớ tới kiếp trước anh từng vì mình mà tuyệt vọng thống khổ...
Tô Anh vẫn luôn cho rằng, cả đời này ngoại trừ mẹ ra thì không còn ai thật tình thương cô, ngay cả cha ruột cũng muốn bán cô lấy tiền, người chồng cô yêu nhất lại ngoại tình vứt bỏ cô, cô bạn thân nhất cũng không muốn sát cánh cùng cô... Bỗng nhiên có một ngày, Tô Anh phát hiện mình hai bàn tay trắng. Hóa ra khi có người quan tâm yêu mình, quả thật giống như đi lại trên sa mạc nhiều ngày, khi sắp khát đến chết thì ốc đảo bỗng xuất hiện trước mặt.
Chỉ cần nhớ tới mấy chuyện đó, cô liền nhịn không được mà mềm lòng, rốt cuộc vẫn không thể tỏ thái độ tuyệt tình.
"Vậy còn anh thì sao?" Tô Anh ngẩng đầu nhìn Khương Triết: "Thế anh là loại người nào?"
Khương Triết giống như nghe thấy cái gì đó buồn cười, anh ngửa đầu cười ha ha, tựa như một chân có thể lập tức hất ngã bàn trà màu trắng trước mặt Tô Anh, anh bình tĩnh một hồi lâu, rốt cuộc cũng bùng lên giận dữ!
Tô Anh sợ tới mức run lên, nhìn Khương Triết.
"Anh là loại người nào à? Em dám hỏi anh là loại người nào sao?" Khương Triết lạnh giọng, ngầm tỏ ý châm chọc: "Nếu không phải anh thích em, em tưởng anh sẽ cầu hôn em à? Em tưởng anh sẽ năm lần bảy lượt chịu đựng việc em lấy cớ lung tung muốn từ bỏ mà rời khỏi anh sao? Rồi khi nghe được em cùng người đàn ông khác ở chung suốt đêm thì sốt ruột không kìm nổi mà chạy tới?"
Cánh tay anh vươn ra, túm lấy cổ áo Tô Anh, kéo cô tới trước người mình: "Có phải anh đối xử với em tốt quá, nhường nhịn quá nên em cố ý trêu chọc không? Xem thường anh à?"
Ánh mắt anh đẫm máu xen lẫn điên cuồng. Tô Anh bị thít chặt cổ nên không khỏi ho khan, nhưng lại cố kìm nén không hé răng, bởi vì cô thật sự có phần cố ý. Trước tiên mượn thế lực của anh để đối phó Tề Duyệt và Tưởng Hiểu Hiểu, sau đó từ chối lời cầu hôn vì không muốn lặp lại đường cũ kiếp trước. Đó là đường phân cách vận mệnh của cô, cho dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể chấp nhận.
Khương Triết yêu nhất là cặp mắt xinh đẹp này, lúc này đây cặp mắt ấy không hề hàm chứa tình yêu hay sự thẹn thùng, ngược lại còn nhìn anh với vẻ không chịu thua, giống như trước đó Tô Anh nói không thích anh vậy. Nhẹ nhàng mà lại đơn giản, sạch sẽ, chẳng hề có vẻ ưu tư phiền muộn vì anh!
Quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức đáng sợ.
Bất thình lình cô bị đè xuống đất, còn người đàn ông thì đè lên người cô. Bàn tay anh đột nhiên bóp lấy ngực cô, nắn bóp với sức lực mạnh đến đáng sợ, cách một lớp áo lông cô cũng cảm nhận được hơi nóng giữa những ngón tay anh. Anh nắm lấy cô, hạ thấp giọng nói: "Bé Hoa Nhài, chẳng lẽ em cho rằng có được một thân thể mà anh có thể chạm vào thì anh sẽ cưng chiều em đến mức em muốn làm gì thì làm sao?!"
"Em không có." Cô ho khan, hít thở đau đớn.
"Không có à? Nếu anh thật sự thèm muốn thân thể em, em nghĩ anh còn nhịn tới tận bây giờ sao?"
Tô Anh làm như không nghe thấy, cô nói: "Khương Triết, anh nói Triệu Vũ bá đạo, muốn cái gì thì nhất định phải được cái đó, còn anh thì sao chứ? Bây giờ anh làm như vậy còn quá đáng hơn cả anh ấy!"
"Phải, anh còn có thể quá đáng hơn đấy, muốn thử một lần không?"
"Anh..."
"Chúng ta làm tình đi." Bàn tay xoa nắn trước ngực cô đã luồn vào trong áo, xúc cảm non mềm ở lòng bàn tay khiến lệ khí nơi ấn đường anh hòa hoãn, chóp mũi cao thẳng cọ cọ vào khuôn mặt cô, vừa thân mật vừa thắm thiết: "Anh Anh, anh muốn "cùng" em, chỉ muốn "làm" với em."
Gần như không chút nghĩ ngợi, cô giãy dụa: "Đừng!"
Anh nheo nheo mắt, mặt mày thâm trầm nhìn thẳng vào cô, đối mặt với cô bằng vẻ nghiêm túc chăm chú, ngón tay thô ráp véo lấy núm nhỏ đánh vòng, như trêu đùa như dụ dỗ.
Động tác của anh là thứ cô quen thuộc nhất, chỉ một chút thôi đã có thể khiến cô nhớ lại rất nhiều rất nhiều chuyện. Chuyện tốt chuyện xấu, vui mừng bi thương, thậm chí cả lúc cảm tình giữa cô và anh xấu nhất; mỗi ngày mỗi đêm, anh vẫn ôm cô như cũ, phát huy toàn bộ nhiệt tình của mình trên người cô. Bây giờ quấn lấy nhau thân mật như vậy, giống y như tình cảnh giữa hai người ngày trước.
Cô không muốn như vậy, không hề.
Cho dù anh có điều gì bất đắc dĩ, cô cũng không muốn như vậy.
Tô Anh dồn lực đẩy cánh tay đàn ông đang nắm lấy ngực mình ra. Dường như anh cảm thấy bất ngờ, Tô Anh lại đẩy ngực anh thêm một lần nữa, anh bị đẩy về phía sau, cô kéo áo xuống rồi xoay người đứng dậy!
Đôi chân dài của anh thuận thế nhào tới, Tô Anh không né kịp nên ngã một phát xuống đất. Thân thể anh từ phía sau đè lại, cánh tay rắn chắc có lực chặn ngang trước ngực cô, đôi môi thuận thế cắn vành tai của cô một miếng: "Tiểu Lạt Tiêu." (Ớt cay nhỏ)
Tô Anh không nghĩ ngợi một chút nào, ngửa đầu ra sau, đập thẳng vào mặt anh!
Anh hít một hơi, Tô Anh giãy khỏi tay anh rồi lăn về phía trước một vòng! Đáng tiếc tốc độ của người đàn ông này quá mạnh, cô vừa lăn được một khoảng, anh đã nhảy tới bên người cô, áp chế cô một lần nữa. Tay Tô Anh bị nắm chặt, hai bắp đùi bị anh dùng chân dài đè ép đến mức không thể động đậy!
"Không tệ, không uổng được anh dạy dỗ."
Lăn lộn một phen khiến mặt cô ửng đỏ, đồng tử trong mắt sáng lên như bốc lửa, bộ ngực nho nhỏ phập phồng lên xuống, cô thở hổn hển.
"Khương Triết, anh đừng có mà không biết xấu hổ!"
"Sớm biết vật nhỏ giận dỗi như vậy, anh không nên vì thương tiếc em mà chờ đến tận sau khi đính hôn!"
"... Anh đừng hòng!"
Khương Triết đè chặt cô, nói: "Được, không cùng anh "làm", vậy phải trả lời anh, tối hôm qua em lén lút làm gì?"
Tô Anh lạnh nhạt, dường như bị sự ác liệt của Khương Triết kích thích cơn giận, cô cười ha ha: "Tại sao em phải nói cho anh biết?"
"Muốn "làm" cùng anh không?"
"..."
Trong lúc giằng co, tiếng nói của lão ngô đồng bỗng truyền tới: "Tô Anh, Triệu Vũ trở lại."
Tô Anh còn chưa kịp kinh ngạc, tiếng bước chân đã truyền từ dưới lầu lên đây, kèm theo đó là giọng nói đàn ông quen thuộc: "Tô Anh?"
Khương Triết ngẩng đầu nhìn xuống lầu, sau đó nhìn thẳng vào mặt Tô Anh, hoàn toàn không thèm để ý: "Triệu Nhị sợ anh làm gì em nên chạy tới nhanh hơn cả thỏ."
"Anh Anh, em muốn đến bên cạnh cậu ta hay nằm yên trong lòng tôi?"