Lúc George tỉnh lại, thời gian vẫn còn rất sớm.
Hơn sáu giờ, ánh sáng từ khe cửa chen chúc hắt vào phòng.
Roseline đang ngủ trên ghế mềm, tư thế co ro.
Một tay chống đầu, một tay khác cón nắm hờ cây bút.
Nhìn qua là biết đêm qua chỉ tính nghỉ ngơi một chút, ai ngờ lại ngủ quên mất.
Tay áo vốn chỉnh tề trượt xuống một chút, vòng tay Nam Hồng* rất tôn da.
(*Nam Hồng là tên một loại mã não, cũng là loại mã não quý giá nhất và duy nhất được đặt tên riêng.)
Cô ngủ không được sâu giấc lắm, đã vậy còn hay cau mày, nhưng lại trông chân thật hơn khi tỉnh táo.
Đúng sáu giờ ba mươi, bệnh án trên tay cô kêu vang: “Sáu giờ rưỡi! Sáu giờ rưỡi!”
Roseline bừng tỉnh, nhưng trông vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ.
“Cô tỉnh rồi.” George nói.
Cô lặng lẽ nhấc cánh tay trái cứng đờ nhức nhối của mình lên: “Buổi sáng tốt lành ngài Weasley, thật mừng khi thấy ngài khỏe mạnh như vậy.”
“Để tôi gọi y tá chuẩn bị bữa sáng cho anh.” Roseline dùng tay che miệng ngáp một cái, đứng dậy đi về phía cửa, “Nếu không xảy ra tình huống bất ngờ nào thì hôm nay anh có thể xuất viện được rồi.”
“Này!” George gọi cô lại, “Sau này tôi có thể hẹn cô một bữa được không?”
Cô cười cho qua, “Thật ngại quá, bình thường tôi rất bận, cảm ơn lời mời của anh.”
Áo dài màu đen hơi cuộn tròn, vạt áo thêu diên vĩ ngay ngắn theo bước chân Roseline ra khỏi cửa.
Cô nói những lời này thành thạo như thể học thuộc từ lâu.
George không thấy mất mặt, anh đã đoán được kết quả sẽ thế này.
Kiểu cô gái này nhìn là biết rất khó lung lay, huống chi bây giờ trong lòng cô thì anh cũng chẳng khác bệnh nhân bình thường chỗ nào, nhiều nhất cũng là phiền phức hơn chút thôi…
Có điều George cũng không nản lòng.
“Nói với tôi những gì cô biết về bác sĩ điều trị đi.” Ở lần uống thuốc cuối cùng, George hỏi Natalie.
“Tiên nữ.” Natalie cười, “Tự nhiên có một ngày chị ấy đến nhận công tác, tựa như vừa từ trên trời rơi xuống.”
“Chị ấy đồng ý cho người khác cơ hội thử sức, không giống với những bác sĩ khác.” Cô ấy dọn dẹp dụng cụ, “Nhưng ai cũng không biết quá nhiều về chị ấy, anh có hiểu cảm giác đó không, kiểu xa cách ấy, như không cùng một thế giới.”
“Đương nhiên, chị ấy cũng hay gặp tí rắc rối – ví dụ như có người muốn hẹn với chị ấy.” Natalie ám chỉ, “Tôi cá chắc anh cũng có ý định đó.”
“Cô rất thông minh.” George cười nháy mắt, “Cô thấy tôi có thể thành công không?”
“Có vẻ là không có khả năng.” Natalie run vai, “Dựa vào việc anh có vẻ ngoài không tệ, khả năng có 5%?”
“Nhưng mà… Cái này là chị ấy đưa anh.” Cô nàng lấy một cái lọ ra, “Bác sĩ Su nói, nếu anh còn ép mình mọc lông khắp người, thì chắc cái này sẽ có chút hiệu quả. Dù sao anh cũng muốn nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, làm gì có chuyện chỉ thử một lần.”