Tiệm Giỡn Và St.Mungo

Chương 22: Thẳng thắn




“Có đắng không?”

Lần đầu tiên George tìm lại được mặt mũi đã mất từ lâu trên người Roseline về, cuối cùng cũng cũng hãnh diện được một lần.

Đút từng muỗng từng muỗng thuốc vào miệng cô.

“Không đắng.” Cô ngăn anh lại, lấy thuốc có chứa hoàng liên uống hết sạch một hơi.

Hôm nay trời quang mây tạnh, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào lầu ba của Trang trại Hang sóc.

Lúc uống thuốc cô rất dịu ngoan, hàng mi như cánh bướm hơi run lên.

Bị phân thể khiến bả vai của cô thiếu một miếng thịt, bây giờ gương mặt vẫn tái nhợt do mất máu.

“Mẹ đau lòng muốn chết luôn.” George ngồi cạnh giường, “Bà nói hôm qua bà nghe thấy tiếng động nên ra ngoài nhìn xem, thấy cô gãy xương bắp đùi, cả người toàn là máu. Vậy mà chuyện đầu tiên cô làm là xin lỗi bà ấy, còn mơ màng nói: “Xin lỗi vì làm bẩn vườn của bác ạ, cháu đi ngay đây.”.”

“Vậy hả?” Roseline mặt không đỏ tim không đập nhanh, “Tôi không nhớ rõ.”

Cố gắng lắm cô mới nhịn không run rẩy vì đau đớn do phân thể, làm gì còn khống chế nổi xem bản thân nói gì với Molly chứ. Thậm chí cô còn không ý thức được đây là Trang trại Hang sóc, còn tưởng mình hỏng đầu rồi tới vườn rau của Muggle nào đó.

Chỗ bị gãy xương đau nhói lên, bị nệm bằng len đỏ bao phủ khiến mặt cô trắng bệch thấy rõ.

George nghe thấy tiếng kêu rên của cô, nhanh chóng đưa đầu sang: “Đau à?”

“Không.” Roseline giương mắt nhìn anh, chống lại ánh mắt ấy.

Dường như cô chưa từng quan sát anh kỹ như lúc này, trong nháy mắt cả người ôn hòa hẳn, dùng ánh mắt miêu tả đường nét trên gương mặt anh.

“Hôn tôi một cái đi.” George nghe thấy Roseline nằm dưới nói.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Anh hoài nghi mình bị ảo giác.

“Cô nói gì?” Nụ cười trên mặt anh chưa rút hết đã bị kinh ngạc che lấp đi.

“Hôn tôi một cái đi.”

“Cô không nói sảng đấy chứ?” Anh ngoáy lỗ tai, không thể tin hỏi lại.

Roseline không lên tiếng nữa, chỉ tiếp tục nhìn anh.

“Vậy, tôi hôn nhé.”

Anh cẩn thận nâng mặt Roseline lên, nhẹ nhàng dùng môi chạm vào môi cô.

Vị cay đắng do thuốc.

“Vậy bây giờ…” Roseline chống người ngồi dậy, “Chúng ta có thể giới thiệu lại lần nữa.”

“Tôi là con gái gia tộc Nott.” Cô như đang kể chuyện cổ tích, “Là loại không được chấp nhận, không được viết tên vào gia phả. Cha tôi – đúng là người anh đang nghĩ trong đầu đấy, Douglas Nott, một tên Tử thần Thực tử vì không tham gia trận chiến cuối cùng nên thoát khỏi việc bị trừng trị, em trai cùng cha khác mẹ của tôi là Theodore Nott, là Slytherin.”

“Từ lúc mới ra đời cha tôi đã bắt đầu ép buộc tôi dùng pháp thuật trong một khoảng thời gian rất dài, không ngừng tìm kiếm điểm hơn người từ trên người tôi nên mẹ tôi ly hôn với ông ta.”

“Lúc đó ông ta không muốn mẹ tôi dẫn tôi đi, thế nên sau đó tăng mạnh việc huấn luyện tôi. Kết quả là, ông ta thất bại, tôi vẫn giống một Muggle.”

“Ông ta nhanh chóng cưới người khác, sau đó hoàn toàn quên mất một đứa ‘pháo lép’ là tôi.” Hai tay cô đưa ngón trở và ngón giữa lên, bốn đầu ngón tay nhún nhảy lúc nói đến từ pháo lép, “Thế nên khi mẹ tôi quay về giành tôi, ông ta đã vứt bỏ tôi như vứt một gánh nặng.”

“Mãi đến khi tôi theo mẹ đến Pháp mới phát hiện, thật ra chỉ vì tôi hiểu muộn, hơn nữa vì bị tạo áp lực quá nhiều nên không giỏi về bùa chú thôi.”

“Vào năm mười bảy tuổi, tòa soạn báo của mẹ tôi bị tập kích, hài cốt cũng chẳng còn. Sáng hôm đó tôi còn cãi nhau với bà ấy, cứ đinh ninh rằng cha tôi vẫn viết thư qua lại cho tôi là vì ông ta vẫn còn thương cô con gái này.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Roseline yên lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn cửa sổ.

Càng nhìn cô càng thấy bình tĩnh và mỏi mệt.

“Cả đời tôi đều băn khoăn, liệu có một ngày ông ta chấp nhận tôi không.”

“Mãi đến hôm qua tôi về nhà một chuyến, ông ta vẫn kiên trì nói tôi là pháo lép, dùng điều đó để kích thích tôi, còn muốn gả tôi cho đứa con trai pháo lép nhà Shacklebolt.”

“Trên người tôi có một nửa dòng máu của gia tộc thuộc Slytherin.” Cô nhìn George, “Cha tôi là Tử thần Thực tử.”

“Trình độ bùa chú của tôi cũng rất tệ, độn thổ cũng có thể khiến mình bị phân thể. Tôi đã quen làm mọi chuyện mà không dùng đũa phép, sống như một Muggle.”

Vẻ mặt Roseline chán nản, hai tay đan lại với nhau: “Đây là tôi mà anh vẫn luôn tò mò, giờ tôi chẳng còn gì giấu anh nữa.”

Cô đang đợi.

Đợi phản ứng của George.

“Tôi cũng có chuyện gạt cô.” Mặt George không biểu cảm, giống như Roseline chỉ vừa thảo luận với anh xem tối nay ăn gì thôi.

“Mời nói.”

Anh hít sâu một hơi, ra vẻ nặng nề, “Vốn là hôm nay tôi tính lừa cô tới, vì hôm nay là sinh nhật tôi.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Hơn nữa xét tới việc bây giờ tôi đã hiểu cô kha khá…” George kéo dài giọng, “Tôi muốn hỏi cô một chút, chúng ta có thể bắt đầu hẹn hò được chưa.”

Roseline cười rộ lên, là loại thật lòng.