Tiệm Đồ Cổ Á Xá

Quyển 1 - Chương 7-2: Sơn Hải Kinh (4)




Ninh Kỳ Kỳ đờ đẫn ngồi bên đường nhìn nơi hỏa táng, làn khói xám đại diện cho người chết đang cao dần lên, trong lòng cô không rõ cảm xúc bây giờ thế nào nữa.

Cơ thể cô hôm nay được hỏa táng rồi.

Về lý mà nói, liên quan tới án mạng thì thi thể không được hỏa táng nhanh vậy, nhưng hình như bố mệ cô đã can dự vào, muốn cô sớm được mồ yên mả đẹp.

Nhưng rõ ràng cô vẫn đang còn sống, chỉ là đổi thân thể mà thôi.

Ninh Kỳ Kỳ đẩy cặp kính đen trên mặt, cằm cô còn mọc râu lún phún chưa cạo sạch sẽ. Chẳng ai ngờ rằng chàng trai có tinh thần sa sút này chính là tiểu thuyết gia Tiêu Tịch tiếng tăm lừng lẫy.

Nhưng có lẽ bây giờ sắp trở thành hung thủ giết người Tiêu Tịch rồi.

Ninh Kỳ Kỳ cười chua chát. Mặc dù phía cảnh sát không công bố với bên ngoài nghi phạm giết người là ai, nhưng chắc chắn cô bị cảnh sát gọi đi lấy lời khai, hơn nữa gần KTV cũng có người nhận ra khuôn mặt Tiêu Tịch, trong phòng kín vẫn còn máu của Tiêu Tịch. Đám phóng viên bắt bóng bắt gió sớm đã ba hoa chích chòe trên mặt báo rồi.

Nhưng cô vẫn không nén được mà tới tham dự “đám tang của mình”, đứng từ xa nhìn cha mẹ bước ra từ trong sảnh chia buồn. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mái tóc cha mẹ cô đã điểm bạc, cô chỉ muốn chạy tới nói cho họ biết thực ra cô chưa chết.

Đôi tay nắm chặt giấu trong tấm áo khoác đen, Ninh Kỳ Kỳ kiềm chế cảm xúc của bản thân, sợ có người nhận ra mình nên nghiến răng cúi thấp đầu xuống.

Đang ngây người nhìn hoa văn của những viên gạch dưới đất trước mặt, chợt có một đôi giày cao gót màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt, cô vội ngẩng đầu lên, trước mặt là khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng như búp bê.

Đối phương nhìn thấy cô liền giậm chân giận dỗ: “Tiêu Tịch? Cái tên nhóc này sao mất tích mấy ngày liền thế hả? Rốt cuộc đi đâu thế? Gọi điện thoại thì không liên lạc được! Cậu có biết buổi kí tặng sách mấy hôm trước bị bỏ ngỏ không hả!”.

Sau cặp mắt kính râm đôi mắt Ninh Kỳ Kỳ chớp chớp tỏ vẻ không hiểu, sim điện thoại của “Tiêu Tịch” đương nhiên cô không dám dùng, phải làm cái mới, tất nhiên không có ai gọi được. Đón nhìn ánh mắt chờ đợi của mỹ nhân, Ninh Kỳ Kỳ vẫn dùng một chiêu vô cùng khôi hài - mất trí.

“Cô … là ai?”.

Mỹ nhân để lộ ánh mắt kỳ quái, sau đó cô ta nói cho Ninh Kỳ Kỳ biết mình là biên tập xinh đẹp Sa Sa của Tiêu Tịch. Hai người tới thành phố H để tổ chức buổi ký tặng sách, nhưng mấy hôm trước không ngờ họ bị lạc nhau. Sa Sa làu bàu một hồi rồi kéo Ninh Kỳ Kỳ rời khỏi buổi hỏa táng, lái xe về thành phố.

Chắc chắn Sa Sa biết điều gì đó nếu không cô ta sẽ không đến nơi hỏa táng “Ninh Kỳ Kỳ”, bởi vì phía cảnh sát không công bố tên họ thật của người bị hại. Nhưng hỏi nhiều sai nhiều, Ninh Kỳ Kỳ ngoan ngoãn ngồi bên ghế lái phụ, tiếp tục diễn vai mất trí.

Sa Sa dẫn cô tới một khách sạn năm sao trong thành phố, Ninh Kỳ Kỳ lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, cầm chai nước lọc lên uống một ngụm.

Sa Sa nhìn cô một hồi, phì cười thành tiếng: “Tiêu đại thiếu, cậu nói cậu mất trí tôi vốn không tin, có điều bây giờ nhìn cậu trong bộ dạng như dâu mới thế này tôi mới tin chút chút”.

Ninh Kỳ Kỳ e lệ cười, cô biết Tiêu Tịch là người thế nào. Khi sống nhờ nhà anh bác sĩ tốt bụng kia cô đã lên mạng tìm đọc rất nhiều tin tức sự việc liên qua tới Tiêu Tịch. Tiêu Tịch thành danh khi còn trẻ, tính khí cao ngạo, ăn nói không ngại ngùng, đắc tội không ít người trong giới, nhưng vẫn có vô số người hâm mộ. Ninh Kỳ Kỳ cảm thấy miếng ngọc hình chúa trước ngực đột nhiên nóng ran, cô biết Tiêu Tịch không chịu được nên chạy ra rồi, nhưng không có chiếc gương nào nên cô không nhìn thấy anh.

Ninh Kỳ Kỳ sờ miếng ngọc hình chúa trước ngực qua lớp áo, bỏ kính râm ra nhìn Sa Sa: “Sa Sa, cô biết mấy hôm trước xảy ra chuyện gì không?”.

Đôi mày được vẽ rất tỉ mỉ của Sa Sa chau lại: “Không biết, hôm nay tôi cũng thử vận may nên mới tới lễ hỏa táng thôi, không ngờ thực sự tìm được cậu”.

Ninh Kỳ Kỳ chăm chú nhìn biểu cảm trên mặt Sa Sa, bình tĩnh nói: “Tối hôm ấy chắc tôi không tới KTV hát hò một mình chứ?”.

Có ánh sáng lóe qua đôi mắt đẹp của Sa Sa: “Tối hôm đó cậu bảo đi gặp fan, tôi thì đi thăm bạn, ai biết sau đó lại xảy ra chuyện như vậy chứ”.

“Ồ?”. Ninh Kỳ Kỳ kéo dài giọng tỏ vẻ nghi ngờ, đột nhiên mất hứng chơi đùa với cô ta, cô lấy điện thoại trong túi áo khoác ra, ấn nút gọi, bình thản nói: “Cảnh sát Tiêu, anh vào đi, hung thủ trước mặt tôi đây”.

Sa Sa nghe thấy vậy mặt liền biến sắc, cùng lúc đó cửa phòng mở ra, mấy anh cảnh sát xông vào, khống chế Sa Sa đang định chạy trốn. Khuôn mặt xinh đẹp của Sa Sa tức tối tức giận, cô ta gào lên: “Các người đừng vu oan cho người tốt! Tôi có bằng chứng không có mặt ở hiện trường!”.

La Già thò đầu ra sau lưng cảnh sát Tiêu, nhìn gương mặt cau có của Sa Sa, nói chắc chắn: “Không sai! Người tôi nhìn thấy đi ra từ trong phòng giám sát ra chính là cô ta! Cô ta là kẻ điên cuồng bám theo Tiêu Tịch, fanclub của chúng tôi đều biết cô ta!”.

Ninh Kỳ Kỳ hít một hơi sâu, cười yếu ớt: “Cảnh sát Tiêu, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, có thể lấy lời khai muộn một chút được không?”.

Đối phương đồng cảm vỗ vai “Tiêu Tịch”, dẫn Sa Sa đang làm ồn ra ngoài. La Già nhìn “Tiêu Tịch” rồi cúi chào, cũng đi ra ngoài theo.

Căn phòng tĩnh lặng như tờ. Ninh Kỳ Kỳ đi tới trước gương chạm đất dùng để mặc quần áo, nhìn chàng trai xa lạ trong gương, sờ miếng ngọc hình chúa trước ngực, thờ dài một hơi: “Hung thủ đã bị bắt rồi”.

Lời vừa dứt, bên cạnh Tiêu Tịch trong gương xuất hiện một hư ảnh, một lúc sau biến thành một Tiêu Tịch nửa trong suốt giống y hết cô.

Ninh Kỳ Kỳ vẫn không quen, cô đi về phía mình, vẫn như những lần trước, không có ai cả. Tiêu Tịch hư thể chỉ có thể nhìn thấy trong gương mà thôi.

“Ê, chẳng phải chúng ta đã nói trước rồi sao? Phải từng chút từng chút ép cô ta ra nói hớ ra. Đây vốn là phần cao trào trong tiểu thuyết trinh thám, sao cô lại bỏ qua thế?”. Tiêu Tịch trong gương bất mãn bóp cổ Ninh Kỳ Kỳ, nhưng hư thể như anh chỉ làm bộ dạng thế thôi chứ chẳng có chút uy hiếp nào.

“Cái gì mà suy đoán? Sa Sa đã gây ra một vụ án giết người vô cùng hoàn hảo, nhưng bản thân anh nói cuối cùng phá án thế nào được?”. Ninh Kỳ Kỳ thấy huyệt Thái Dương của mình đau hơn, đều do fan hâm mộ trinh thám đáng chết kia khiến cô bị tai bay vạ gió.

Tiêu Tịch chợt không muốn nổi nóng nữa.

Thực ra thì mọi chuyện rất hoang đường. Nguyên nhân do anh có phát ngôn trên mạng, cho rằng sách mới “Listen” của mình là tội phạm hoàn hảo, không ai có thể vượt qua, gây ra sóng tó gió lớn, vô số người hâm mộ trên mạng thảo luận cãi nhau.

Sa Sa vốn là quản lý của Tiêu Tịch, đồng thời cũng là người hâm mộ Tiêu Tịch mê muội tới mức phát bệnh, mượn cớ công việc ngày đêm bám theo anh, ảnh hưởng nghiêm trọn tới cuộc sống bình thường của Tiêu Tịch, Tiêu Tịch và công ty không chịu nổi bèn đuổi việc Sa Sa. Do quan tâm tới bệnh trạng tinh thần của Sa Sa nên không công bố rộng rãi ra ngoài, điều này khiến cô ta dựa vào mác “người quản lý” mà tổ chức một buổi gặp mặt người hâm mộ giả, lừa Tiêu Tịch tới KTV.

Kế hoạch của Sa Sa vốn dựa trên sách mới của Tiêu Tịch để chuẩn bị một vụ pham tội hoàn hảo, định giết Tiêu Tịch xong sau đó tự sát, để hai người mãi mãi bên nhau, nhưng bởi vì Ninh Kỳ Kỳ đi nhầm phòng nên lúc đâm Tiêu Tịch đã sợ hãi đâm lệch sang một bên, đâm vào phần eo. Vì thế Tiêu Tịch thoát chết, có điều Ninh Kỳ Kỳ chứng kiến mọi việc đã bị Sa Sa mất hết lý trí giết hại.

Mặc dù cuộn băng tỏng KTV đã bị Sa Sa xóa một phần, nhưng những lời khai của La Già đã xóa bỏ bằng chứng không có mặt tại hiện trường của Sa Sa. Hơn nữa, lúc đó cảnh sát đã phát hiện ra máu của người thứ ba trên tấm thảm đầy máu.

Sau khi xét nghiệm, DNA của vết máu trùng khớp với Sa Sa. Sau đó phía cảnh sát tiếp tục phát hiện quần áo dính máu và hung khí trong căn hộ thuê tạm thời của Sa Sa, mới chắc chắn Sa Sa chính là hung thủ.

Nhưng vì không biết Sa Sa đang ở đâu nên cảnh sát Tiêu đề nghị hợp tác với “Tiêu Tịch”, tới tham dự đám tang của Ninh Kỳ Kỳ, dẫn dụ Sa Sa xuất hiện.

Cái gì mà phạm tội hoàn hảo chứ, vốn chẳng có ý nghĩa gì cả. Trong hiện thực vốn có quá nhiều nhân tố bất định, giống như sự xâm nhập bất thình lình của Ninh Kỳ Kỳ, camera ẩn trong phòng, sự chứng kiến của La Già, mọi thứ đều là lý luận. Nói thì hoàn mỹ vô cùng, thực sự khi bắt tay vào làm mới thấy không thể thành công được.

Về hành động “Tiêu Tịch” tỉnh dậy liền xóa dấu vân tay, Ninh Kỳ Kỳ giải thích mình vừa tỉnh dậy, biết mình bị người khác giá họa, trên hung khí chắc chắn có dấu vân tay của mình nên mới làm như vậy. Cảnh sát Tiêu bán tín bán nghi, nhưng vẫn miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của cô.

Chuyện này xem ra nên kết thúc thôi.

Chỉ là, cơ thể Tiêu Tịch đã đổi linh hồn, chuyện này chỉ có chủ tiệm đồ cổ, bác sĩ cứu cô và Tiêu Tịch thật biết.

Haiz, vẫn không đã lắm! Cô thấy đấy Sa Sa còn đóng giả làm biên tập của tôi, có thể thấy cô ta muốn viết lại phạm tội hoàn hảo! Tôi vẫn muốn xem cô ta đã chuẩn bị thế nào! Sao tự nhiên cô lại ngắt giữa chừng cơ chứ?”. Tiêu Tịch thất vọng vẫn đang lẩm bẩm.

“Bây giờ phải làm sao?”. Ninh Kỳ Kỳ nhìn Tiêu Tịch trong gương một cái. Hung thủ đã bắt được nhưng cơ thể cô cũng đã thành tro bụi, vậy tiếp theo đây phải làm thế nào? Ninh Kỳ Kỳ nắm chặt miếng ngọc Thủy Thương trước ngực, không biết bên nói gì.

Gã chủ tiệm đồ cổ từng nói, nếu Tiêu Tịch muốn trở về thân thể mình, anh ta có thể giúp được.

Có nghĩa là, Tiêu Tịch có thể trở lại bình thường, người cuối cùng biến mất vẫn là cô?

“Chúng ta… chúng ta lại tới Á Xá một chuyến vậy”. Ninh Kỳ Kỳ giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định trả lại thân thể cho anh. Có thể vì anh mà cô mất mạng, nhưng cũng không mặt dày tới mức tiếp tục mượn thân thể anh mà sống.

Mọi thứ đều là trò đùa của số mệnh.

Mặc dù bên ngoài nắng vàng rực rỡ nhưng trong Á Xá vẫn âm u tăm tối, giống như bị ánh nắng lãng quên vậy.

“Cô quyết định rồi? Sẽ trả lại thân thể cho Tiêu Tịch?”. Gã chủ tiệm đứng sau quầy ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng nheo lại nhìn cô.

Ninh Kỳ Kỳ mân mê ngón tay, gật đầu khó khăn, cô tự cười nhạo: “Lần trước tôi không biết bản thân mình vì sao lại chết, chí ít… lần này để tôi quyết định”.

“Ồ? Vậy ý cậu thì sao?”. Gã chủ tiệm nhíu mày, ánh mắt lướt qua người cô, nhìn về phía sau cô.

Ninh Kỳ Kỳ cảm thấy nổi gai ốc, trong tiệm này ngoài cô và gã chủ tiệm ra, cô biết chắc Tiêu Tịch có mặt ở đây. Nhưng dường như gã chủ tiệm không cần dựa vào tấm gương vẫn có thể nhìn thấy Tiêu Tịch? Bỗng nhiên cô muốn nhìn Tiêu Tịch nên vội lấy chiếc gương trong túi áo ra, chiếu về phía sau.

Chỉ thấy gương mặt trắng bệch của Tiêu Tịch hiện lên trong gương, linh thể của anh hình như trong suốt hơn bình thường, trong tới mức cô không thể nhìn rõ rốt cuộc trên khuôn mặt anh đang có biểu cảm thế nào, thậm chí cô có thể nhìn thấy đôi môi anh lúc đóng lúc mở nhưng không nghe ra anh đang nói gì.

Ninh Kỳ Kỳ vội quay đầu lại theo ý thức, vẫn chỉ là không khí. Và lúc quay mặt lại cô thấy trong gương chỉ có một mình cô, cho dù cô gọi thế nào anh ấy cũng không xuất hiện nữa.

“Anh ấy làm sao vậy?”. Ninh Kỳ Kỳ như người chết đuối, đang nhìn gã chủ tiệm cầu cứu.

Gã chủ tiệm đồng tình nói: “Linh hồn rời khỏi thân thể nhiều nhất chỉ ở trên thế gian được bảy ngày, vào chính ngọ ngày thứ bảy dương khí mạnh nhất, sẽ tan thành mây khói, hôm nay chính là ngày thứ bảy.

Ninh Kỳ Kỳ như sét đánh ngang tai, một hồi lâu sau mới tìm thấy giọng mình: “Anh ấy… cuối cùng đã nói gì?”.

“Cậu ấy muốn cô hãy chăm sóc tốt cơ thể cậu ấy”.