Tiệm Cơm Nhỏ

Chương 67-1




Đoan Ngọ sắp tới, không riêng Triển Hạc nhớ mong, Lam gia cũng bận rộn tặng lễ.

Quan trường nhân tình lui tới nhiều hơn dân bình thường, hơn nữa lại càng khắc nghiệt, cần chú ý nhiều. Người nào đưa dạng gì lễ, khi nào đưa, đưa như thế nào, đều ghi chú mục sẵn. Một khi không tốt, tặng lễ không thành ngược lại kết thù.

Người ở trời nam biển bắc, sớm chuẩn bị lễ đưa, người ở gần thì chờ gần tới ngày là được, đảm bảo thời điểm tặng lễ không sai thời gian! Ngày này, những gia tộc lớn, các quý phụ đã chuẩn bị bận rộn lễ tặng trước mấy tháng liền.

Thời điểm buổi tối Lam Nguyên trở về, Lam phu nhân đang xem danh mục quà tặng dưới ngọn đèn, thấy ông chỉ mỉm cười chào hỏi, cũng không đứng dậy nổi.

Hiện giờ thai bà ngày càng lớn, hành động cũng bất phương tiện, Lam Nguyên cũng rất lo lắng, dù công vụ bận rộn cũng dành chút giờ trở về, nếu không phân thân được, cũng cho người về hỏi vài câu mới có thể an tâm.

Lam Nguyên tự thay đổi áo quan, cởi ra áo khoác thường, thay đổi quần áo nhẹ nhàng ở nhà, tóc chỉ dùng vải màu xanh lá cột, nhìn thoải mái hơn nhiều.

Phu thê bọn họ đều sinh trưởng ở phương bắc, cố hương nửa năm mùa đông nước đóng thành băng, ai ngờ làm quan lại đi phía nam. Tân Minh châu này sản vật phong phú, chất lượng không tồi, khí hậu so với quê hương ấm áp hơn nhiều, dễ dàng ra mồ hôi. Hiện giờ mới đầu tháng tư, sáng sớm cùng chiều tà đều không cần mặc dày, trên dưới trong phủ đều đã thay đổi áo đơn thường.

Lam Nguyên rửa tay rửa mặt, cả ngày chạy bên ngoài khô nóng, nhìn gương mặt thê tử dưới ánh đèn một lát, cười gật đầu: “Hiện giờ khí sắc bà so với trước kia khá hơn nhiều, buổi tối ngủ cũng an ổn. Những ngày này trời nóng hơn nhiều, lại có muỗi, ta còn sợ bà ăn không được.”

“Còn không phải sao,” Lam phu nhân cảm khái một hồi, cầm cây bút viền vàng hoa hướng dương chấm phết vài cái, hoa tai thuý ngọc liền quay tròn đảo quanh “Hiện giờ bệnh trong lòng không còn, tự nhiên tâm thái nhẹ đi không ít. Lại nghe Triển cô nương nói, mỗi ngày không có việc gì cũng nên đi ra ngoài nhiều một chút, quả nhiên cơm cũng ăn được nhiều, ngủ cũng an ổn, ngay cả đại phu ngày ngày lại đây thỉnh bình an, thời điểm xem mạch cũng nói nên đi, thân thể ta hiện giờ tốt lên không ít, thời điểm sinh sản sẽ không vất vả.”

Đại phu xác nhận đây cũng là thai nam, hiện giờ bà sinh dưỡng tốt, ngày sau hai đứa nhỏ dựa vào nhau, bà có thể yên tâm.

Lam Nguyên cũng thổn thức một hồi, “Vị Triển cô nương kia…”

Lời nói đến bên miệng, ông phát hiện không có một câu hình dung được đầy đủ. Nâng chung trà suy nghĩ nửa ngày, đến khi trà lạnh, rốt cuộc là cười lắc đầu.

Lúc trước ông nói thu Triển Linh làm nghĩa nữ, hơn phân nửa là kế sách tạm thời, nghĩ nhanh trả phần ân tình, ngày sau cũng không cần canh cánh trong lòng. Nhưng hôm nay xem ra, mình nghĩ vậy, nhưng người ta có hiếm lạ sao?

Nói lại, nếu mình có được một nữ nhi khôn khéo, trầm ổn, tinh tế như vậy, thật đúng là phúc khí…

Lam phu nhân cũng cười một hồi, lại đem danh mục quà tặng đẩy cho ông xem, thuận tiện khơi tâm đèn, ánh đèn sáng hơn chút “Sắp đến Đoan Ngọ, ta tính ngày, trễ nhất đoàn xe ngày mai phải lên đường, bằng không nếu trên đường có chuyện gì, chỉ sợ chạy không kịp.”

Dừng một chút lại nói: “Không trách Cẩm Nhi cùng Triển cô nương hợp ý, hai người tính tình đều linh hoạt giống nhau, không thích nữ hồng như những cô nương bình thường, một người lanh lẹ, một người thích đọc sách, ta liền đem dụng cụ thư phòng nhiều nhiều một chút.”

Phái người tinh cậy đi mới được, Triếp Nhi tuy tính tình như vậy, nhưng là nhi tử con dòng chính, ngày sau đầu vai gánh nặng không thể thiếu xót.

Bởi vì quan hệ đích trưởng tử nhà mình, Lam Nguyên cũng thập phần thận trọng, quả nhiên nhìn kĩ thêm vài lần, sửa chữa mấy chỗ, lại có chút không xác định lớn nói: “Ta nhớ hôm kia Giang Nam đưa tới một ít nguyên liệu mới làm xiêm y, bà cũng thêm vào một chút đi, Triển cô nương còn trẻ tuổi, tiểu cô nương nào mà không yêu thích xinh đẹp chứ?”

“Nếu chờ lão gia nhớ tới, không chừng ăn tết xong rồi!” Lam phu nhân oán trách nói, đem danh mục quà tặng lật đến trang thứ ba, chỉ vào phía trên “Lăng la tơ lụa bao nhiêu” chỉ nói, “Đều ở đây, đủ loại màu sắc, riêng cấp Triển cô nương có hai mươi cuộn, còn có Triếp Nhi, Tịch thiếu hiệp cùng hai vị tiên sinh cũng đều có. Cũng thêm không ít sợi tơ thượng đẳng, tuy nói nàng ta không thích động kim chỉ, nhưng bên người sao lại không có người thêu thùa may vá chứ? Ta cũng cho chút, bằng không khi thêu hoa, nếu chỉ là nguyên liệu tốt, kim chỉ lại không phải hàng nhất đẳng rốt cuộc sẽ không đẹp.”

Lại không khỏi lo lắng “Cũng không biết nha đầu đó có để ý hay không, để ta viết ghi chú đưa cho Cẩm Nhi, hai đứa thân thiết, cùng nhau lưu tâm là được. Còn có đủ loại giấy màu cắt dán ngày tết, hoa cài tiên tử, hương huân, quạt cầm tay, Ngũ Độc túi thơm, ta chiếu theo phân lượng các tiểu thư khác tăng thêm hai phần, tục vật đơn giản tầm thường loại bỏ. Thân là trưởng bối, một số đồ vật sợ họ không để ý, ta lại không tiện nói, liền âm thầm cho đi.”

Bọn họ có tâm, nhưng vị Triển cô nương kia lại thập phần công tư phân minh. Hiện giờ bên ngoài hai nhà cũng chưa thông báo kết nghĩa, bà cũng không thể lấy thân trưởng bối mà quyết định, có rất nhiều chuyện không tiện nói ra.

Lam Nguyên liền cười ha hả, “Xem ra ta nói một câu vô ích rồi, mọi chuyện phu nhân đều thận trọng sắp xếp, tất nhiên mọi việc đều thoả đáng rồi.”

Sao gì ông chỉ là nam nhân, thật không nhiều hiểu biết cuộc sống hàng ngày của nữ hài tử cần dùng những cái gì, hiện giờ nghe xong, cũng cảm thấy mở rộng tầm mắt.

Giang Nam từ xưa đến nay sống chủ yếu nuôi tằm dệt vải, sợi tơ địa phương càng mềm mại tinh tế, nguyên liệu tự nhiên nơi đó cũng là tốt nhất. Đưa hai mươi cuộn có dày nặng, không có mỏng. Gần đến Tết Đoan Ngọ, một năm đâu có mấy ngày lễ tết, hơn nữa hiện giờ bọn họ cũng thiệt tình xem Triển Linh như là con gái nuôi đối đãi, phần quà tặng cũng dày hơn vài phần.

Lam phu nhân lại nói: “Vừa lúc hai nhà đều ở gần một chỗ, ngày mai ta kêu quản gia cùng đi tặng chung một đoàn xe, đến nơi tách ra hướng nhà đại ca cùng Cẩm Nhi và Khách Điếm Một Nhà, bọn họ cùng đi, có gì cũng chiếu ứng lẫn nhau.”

Hai người lại ngồi nói giỡn một hồi, lại lấy bức họa Triển Hạc mà lần trước Triển Linh đưa Lam quản gia mang về, nhìn từ đầu đến đuôi một hồi, quả nhiên gương mặt đầy tươi cười cùng từ ái.

“Nhìn đứa nhỏ này, dưỡng bên người hơn bốn năm, ta chưa từng thấy nó cười vui vẻ như vậy.” Lam phu nhân cầm một bức họa Triển Hạc đá cầu cảm khái nói, “Triển cô nương thật sự có tâm.”

Vốn nghĩ rằng nghe được thông tin nhi tử từ miệng quản gia liền cám ơn trời đất, nào nghĩ đến người ta làm việc thoả đáng như vậy, tự mình hằng ngày ngồi vẽ đủ động thái nhi tử vui đùa, nằm, chơi, đọc sách, viết chữ, khiến bọn họ như chính mắt thấy được nhi tử vậy.

Lam Nguyên cũng nhẹ than, không khỏi có chút tiếc hận “Nếu là nam tử, chỉ sợ làm nên việc lớn.”

“Cũng chưa chắc, ai có chí nấy,” hiện giờ tư tưởng Lam phu nhân thoáng hơn “Lão gia chẳng lẽ không thấy Tịch thiếu hiệp kia sao? Nói chuyện làm việc chỗ nào mà không ổn thỏa, hình thức phong phạm đều đại khí, cũng là nhân vật trung nhân long phượng, nhưng hôm nay thế nào? Còn không phải cùng Triển cô nương ẩn cư một chỗ. Đây không phải là chí khí, chỉ là mỗi người có lý tưởng khác nhau thôi. Nghe Cẩm Nhi nói, hai người tuy sống vậy, nhưng lại chân thực nhiệt tình, có chút hiệp khí, âm thầm làm điều tốt lại không muốn được vang danh. Có thể thấy được, xuất thân cùng thân phận đặc biệt, không chừng là nhân vật ẩn thân nào đó!”

Nữ nhân nhìn những việc này so với các nam nhân thấu triệt hơn. Lam phu nhân cũng chưa nói ra những lời bất kính kia thôi: Tuy là xuất thân hoàng gia, môn đệ công hầu thì thế nào? Sách sử còn thiếu hôn quân lầm quốc, hoặc là yêu mỹ nhân không yêu giang sơn sao?

Lam đại nhân kinh ngạc nhìn bà “Lời này của phu nhân khiến ta lau mắt mà nhìn.”

Đâu chỉ mình Lam phu nhân, ngay cả Lam Nguyên cũng từng chịu chấn động, tuy không đến mức đột nhiên khám phá hồng trần hiểu ra, nhưng từ khi Khách Điếm Một Nhà bên kia trở về, hai người nói chuyện làm việc so với trước kia có khác biệt nhỏ.

*********

Mấy ngày nữa là Tết Đoan Ngọ, các bá tánh trong thành ngoại muốn ăn tết sớm, trên dưới Khách Điếm Một Nhà đều là không khí vui mừng.

Trên cửa đều treo ngải diệp, trong không khí phiêu đãng nhàn nhạt ngải thảo khổ hương.

“Táo đỏ, bát bảo, cháo hắc bạch, bánh đậu, lòng đỏ trứng, xương sườn,” Triển Linh đứng trong bếp chỉ huy mọi người, khí thế ngút ngàn, nàng đối với đám người Lý Tuệ bẻ đầu ngón tay đếm mấy lần, gật đầu, “Năm nay trước làm sáu món đi, xem mọi người hưởng ứng thế nào, nếu tốt, sang năm liền làm nhiều chút.”

Lý Tuệ dụng tâm ghi nhớ, nghe vậy cười nói: “Nhìn sư phụ nói, người cũng không phải không ăn?”

Bổn tiệm khách điếm cùng chi nhánh trước mấy ngày đều thả tin tức ra ngoài, nói bắt đầu nhận làm bánh chưng, một người nhiều nhất mua mười cái. Hiện giờ khách hang thường xuyên đều đặt vài đơn, phòng chừng bảy mươi cái, một phần để lại ăn, còn đem tặng người, ít nhất phải làm một ngàn cái bánh chưng.

Vẫn chuẩn bị trước, cách Tết Đoan Ngọ ba ngày, để lại khách điếm một nửa.

Đây là một công trình lớn.

Bánh chưng diệp trước tiên là dùng lòng, hiện giờ đều đã rửa sạch sẽ, không mùi lạ.

Gia cảnh Lý Tuệ cùng Cao thị giống nhau, ngày thường có thể ăn no mặc ấm liền không tồi, nào có bánh chưng ăn! Ngày lễ tết ăn chút đường ngọt, cũng là bóp bụng bỏ ra mấy đồng tiền mua, cho hài tử ăn, bản thân chỉ nếm chút vị mà thôi.

Chưa từng bao qua, hiện giờ phải học.

Triển Linh làm mẫu cho các nàng, lại nói: “Đoan Ngọ mọi người nghỉ hai ngày, mỗi người thích vị nào thì lấy hai vị đem về nhà cho gia đình ăn, lại cho mỗi người một trăm tiền, đây là phúc lợi công nhân khách điếm chúng ta”

Quanh năm suốt tháng chỉ có mấy ngày lễ tết này: Tết Âm Lịch, nguyên tiêu, thanh minh, Đoan Ngọ, trung thu, đó là có bao nhiêu phúc lợi? Nói nữa, mọi người được lợi ích thực tế, trong lòng vui mừng, làm việc càng để tâm.

Mọi người đều nói lời cảm tạ, nghĩ người trong nhà cũng có thể nếm được đồ ăn ngon, càng cao hứng, học càng hăng hái.

Nguyên bản bánh chưng người lớn ăn được phân nữa liền no, Triển Linh liền làm cho trẻ con, nhỏ nhỏ, lả lướt đáng yêu, nhìn lạ mắt, ăn cũng tiện.

Chỉ cần nhân cùng gạo nếp trước đó xử lý tốt, gói bánh chưng vốn không phải là việc gì khó, vài người chậm rãi gói, không bao lâu liền chất lớp lớp.

Mọi người cười nói làm việc, buổi chiều trực tiếp liền làm điểm tâm.

Bánh chưng nấu xong, cũng không cần tự đi kêu, những người nói được phát hai cái liền tự chạy lại.

Kỷ đại phu cùng Quách tiên sinh cũng theo sau đi lại. Hai người tuổi cũng không còn nhỏ, ánh mắt không được tốt, ở xa ngửi được mùi thơm, không biết là cái gì. Chờ đến gần, lúc này mới thấy rõ, thì ra là bánh chưng.

Kỷ đại phu liền xách một con dao lên, tấm tắc bảo lạ, “Không phải chưa ăn qua bánh chưng, nhưng cái bánh này nhỏ, lạ.”

Nói xong, mấy ngón tay mập mạp tách vỏ bao bánh chưng ra.

Gạo nếp dính dính, mở lá gói, còn có kéo sợi đâu! Có thể nghĩ, cắn vào trong miệng sẽ mềm mại cỡ nào.

Bánh chưng diệp hương thơm thanh mát, hương vị thấm nhuần, làm người yêu thích không buông tay.

Kỷ đại phu cắn xuống một cái, lộ ra bên trong bánh đậu màu đỏ sậm, thơm ngọt, không ngấy. Ông vui vẻ gật đầu “Khá tốt!”

Đang nói, một mùi hương thịt bay vào mũi, Kỷ đại phu nhìn ra vừa thấy, nhất thời khó lường: Quách tiên sinh thế mà bắt lấy xương sườn ăn!

Thịt!

Tại sao vậy? Cùng lấy ăn, mà tên kia lấy trúng cái bánh thịt, mình cái bánh đậu?

Nhìn xương sườn kia đầy bóng mỡ, thịt màu đỏ nhìn mê người, hiển nhiên thịt được ướp thấm nhuần xương cốt.

Quách tiên sinh rất cao hứng, vui vẻ ăn non nửa cái, cảm thấy thịt và nếp hòa quyện với nhau, một chút cũng không nhạt nhẽo, còn có hàm ngọt, rất là thơm!

Lồng ngực Kỷ đại phu như bị thiêu đốt, chọn đi chọn lại, lại luyến tiếc bánh đậu này. Tuy không phải thịt, nhưng ngọt ngào, lại là một loại khác phong tình say lòng người, không nỡ ném xuống.

Không làm sao được, đành phải hai ba ngụm nuốt vào, lại định đi lấy cái tiếp ăn.

Triển Linh nhìn liền cười, “Kỷ đại phu, đừng nhìn cái bánh nhỏ, thứ này ăn nhiều không tiêu hóa, một ngày ăn ba cái thôi.”

Xem như chơi ác cũng khá thú vị, hôm nay bánh chưng đều cùng hình dáng, ăn trúng cái gì chính là vận khí. Mọi người cũng vì thế mà hi hi ha ha lựa chọn hăng say, ngươi nhìn xem ta là cái nhân gì, ta lại nhìn ngươi là cái nhân gì, vừa nói vừa cười, quả nhiên là bộ dáng ăn tết.

Kỷ đại phu cũng không ngẩng đầu lên, vội vàng tìm kiếm.

Quách tiên sinh bên cạnh thong thả ung dung ăn, đặc biệt có cảm giác ưu việt nhìn người kia giãy giụa.

Tìm nửa ngày, Kỷ đại phu cuối cùng hạ quyết tâm, mở ra cái thứ hai, kết quả một ngụm cắn xuống…Táo đỏ?

Ông thực không tin, hai ba ngụm nuốt xuống, lại ăn cái thứ ba… Lòng đỏ trứng!

Ông trời muốn ta chết!

Lúc này Quách tiên sinh mới bắt đầu lột cái thứ hai, là bánh hắc bạch, không có nhân, lại có vẻ đặc biệt hương, ông cũng cao hứng ăn, còn không quên ha ha chèn ép người kia “Từ bỏ đi, mệnh ngươi chính là kẻ ăn chay!”

Mọi người đồng thời cười to.

Rốt cuộc Triển Hạc thiện tâm, khó hiểu hỏi: “Vì sao khi cắt ra, người khác nếu muốn ăn bánh đậu cùng lòng đỏ trứng, lúc đó mọi người cùng trao đổi là được.”

Mới vừa rồi cậu cùng bọn Đường thị làm như vậy, một cái bánh chưng cắt thành bốn khối, mọi người trao đổi lẫn nhau, hiện giờ cũng không cảm thấy căng, nhưng ăn được sáu cái hương vị.

Kỷ đại phu: “…!!”

Đúng vậy, sao ông lại quyên mất chuyện này nhỉ?

Mọi người buồn cười, nhìn qua trong ánh mắt tràn ngập đồng tình.

Triển Linh cười một hồi, thấy Tịch Đồng còn không có tới, liền hỏi Thiết Trụ vừa mới tiến vào: “Nhìn thấy nhị chưởng quầy các ngươi không?”

“Còn ở trong phòng lấy rượu!” Thiết Trụ nói, “Ta vừa mới đi gọi, nói một lát liền tới.”

Dừng một chút có chút thèm nhỏ dãi hỏi: “Chưởng quầy, đã nhiều ngày hương rượu càng thêm thơm nức, không riêng các huynh đệ ngày đêm tơ tưởng, chính là khách nhân cũng đều hỏi đó.” Hắn sống đến tuổi này, chưa bao giờ ngửi qua mùi thơm như vậy!

Trước đó vài ngày thợ rèn trong thành cuối cùng đem đính chưng cất khí cho Tịch Đồng, hai người mân mê vài ngày, lại sửa chữa vài lần, hiện giờ đã tốt.

“Chuyện này phải hỏi nhị chưởng quầy, ngươi trước ăn đã, ta đi nhìn một cái.” Triển Linh lấy mấy cái bánh chưng, dùng sọt tre nhỏ đựng, ra cửa gặp phải Đại Bảo kêu Tôn thợ mộc cùng Đào Hoa lại “Nhìn hai ngươi này vụn gỗ đầy người, vất vả, mau vào nghỉ đi.”

Mấy ngày nay Tôn thợ mộc cùng Đào Hoa vì gia cụ của hồi môn cho nàng đều vội khó lường, căn bản gọi không được, một ngày ba bữa cơm đều là Triển Linh phái người đưa qua. Hôm kia mới vừa làm xong một trương ghế nằm, mấy cái ngăn tủ cũng mới đều được sơn phếch, nhưng không thể mãi như vậy, tốt xấu gì cũng bảo Đại Bảo kéo lại đây.

Hai ông cháu kia lại không cảm thấy mệt, chỉ cười hàm hậu, “Hiện giờ ăn ngon ngủ ấm, lại có tiền, hiện giờ lại có điểm tâm ăn, làm việc càng dụng tâm.”

Từ khi tới nơi này, thật sự không có nữa điểm không tốt.

Chưởng quầy là người phúc hậu, chỗ làm việc cũng thật tốt, không có kéo bè kéo cánh hoặc là khi dễ người, Tôn thợ mộc cảm thấy thân mình đều nhẹ nhàng. Nha đầu Đào Hoa được ăn ngon, ngắn ngủn mấy tháng liền cao gần hai tấc, tay chân thịt nhiều hơn, nhìn xinh đẹp ra không ít, chưởng quầy còn làm xiêm y cho hai tổ tôn, hai người đều vô cùng cảm kích.

Triển Linh vuốt đầu Đào Hoa cười nói: “Ta còn có chút băn khoăn, vốn nên kêu ngài làm ngựa gỗ gì đó bày ra bán, hiện giờ lại vì ta vội vàng.”

Trước nói Tôn thợ mộc làm ngựa gỗ, món đồ chơi linh tinh cùng nàng chia, ai ngờ mới làm xong việc khách điếm, lại tới gia cụ thành thân của nàng cùng Tịch Đồng, Tôn thợ mộc không nói hai lời, một hai phải dùng bản lĩnh làm bộ tốt cho nàng, cho nên cái gì đều không rảnh lo.

“Gia gia nói khó gặp được đại hỉ sự như vậy, ông cháu em nên dính nhiều vui vẻ mới tốt,” Đào Hoa cười hì hì nói, lại có chút nghịch ngợm hỏi, “Chưởng quầy, ngài cùng nhị chưởng quầy thành thân rồi, như vậy sẽ có em bé sao?”

Bọn nhỏ thời đại này, đặc biệt là các nữ hài tử cũng chưa tiếp thu qua giáo dục sinh lý, trên cơ bản đều là trước hai ngày thành thân trưởng bối trong nhà mới nói cho biết, ngày thường khó tránh khỏi tò mò.

Vừa nghe cháu gái hỏi cái này, Tôn thợ mộc khó tránh khỏi cảm thấy đường đột, mặt già đều đỏ lên, vội đối với Triển Linh nhận lỗi, “Thật là xin lỗi, đứa nhỏ này từ nhỏ không có cha mẹ, nói chuyện không biết nặng nhẹ.”

Đào Hoa cũng đi theo lẩm bẩm kiểm điểm bản thân.

Triển Linh cười nói: “Không sao,” lại đối Đào Hoa nói, “Cái này cũng không nói được, hài tử gì đó, vẫn là nên xem duyên phận.”

Nàng cùng Tịch Đồng đều có không ít vết thương cũ, hiện giờ mỗi ngày đều uống thuốc Kỷ đại phu kê điều trị, hiệu quả được chút ít, đại di mụ tương đối đúng giờ, nhiều thời điểm cũng không đau. Mà hai đầu gối Tịch Đồng, cách ba ngày còn châm cứu một lần, hiện tại trời đầy mây, trời mưa cũng không đau nhức nhiều.

Đào Hoa cái hiểu cái không gật đầu, lại cười sáng lạn, ánh mắt sáng quắc “Chưởng quầy cùng nhị chưởng quầy đều là người tốt, Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ các người!”

Triển Linh gật đầu, “Mượn cát ngôn của muội!”

Hai ông cháu nói cười vào nhà ăn bánh chưng, Triển Linh nhìn bóng dáng bọn họ cũng cười cười, lại quay đầu hướng phòng chưng cất Tịch Đồng đi.

Càng đi bên kia mùi thơm càng nồng, vừa mới đẩy cửa ra, mùi rượu nồng nặc ập vào trước mặt, nàng đưa tay che miệng mũi lại, điều chỉnh hô hấp thích ứng trong chốc lát mới đi vào, “Thành sao?”