Tiệm Cơm Nhỏ

Chương 42-2




Tới nơi này được hai ngày bà phát hiện, mặc dù thay đổi chỗ ở nhưng ngày ba bữa vẫn được ăn cơm trắng!

Từ sau khi đi theo Triển cô nương, tiểu thiếu gia thay đổi rất nhiều, mọi việc cá nhân đều tự mình làm, từ việc thay y phục, rửa mặt và dùng cơm, còn lại mười hai canh giờ đều đi theo Triển cô nương, bà là nhũ mẫu, trừ bỏ thu phập dọn phòng ở, ngoài thêu thùa may vá thì những việc khác đều không giúp được gì.

Mọi người trong khách điếm đều vội vàng, bà càng cảm thấy mình là kẻ “Ham ăn biếng làm” thật có chút đứng ngồi không yên.

Triển cô nương này là người không tầm thường, đến lão gia và phu nhân còn cam phục, huống chi bà là nhũ mẫu mới phục vụ được mấy năm? Nếu không tỏ ra thành ý, chỉ sợ không sống chờ chết già.

Nhất cử nhất động của nhũ mẫu Triển Linh đều xem thấy, biết đây cũng là người thành thật nên không cố ý làm khó, giờ phút này thấy bà chủ động lại tìm việc làm tất nhiên là vui mừng, ai mà vui nổi nếu sống kiểu ta là Tôn phật gia?

“Cũng tốt, đang có nhiều việc lo liệu có chút không xuể, bà giúp ta xay gạo nếp được không?”

“Ai!” Tưởng việc gì khó khăn, nhũ mẫu vui mừng nhận, mặt đầy tươi cười nói với Triển Linh “Triển cô nương không cần khách khí như vậy, gọi ta là Tần tẩu tử là được.”

Triển Linh cười gật đầu “Hảo, Tần tẩu tử!”

Nghe nói nhũ mẫu nhà quyền quý thường hay cậy thế chủ mà tác oai tác quái nên đối với vị Tần tẩu tử này nàng có hơi nhiều cố kỵ, hiện giờ xem ra đây cũng là người an phận.

Thấy Triển Linh sửa miệng, Tần tẩu tử cũng nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy nháy mắt mình có thể dung nhập cùng nơi này.

Bà vốn xuất thân gia đình nghèo khó, thân thể khỏe mạnh lại làm việc cẩn thận nên mới được chọn làm nhũ mẫu cho Lam gia. Bởi vậy, không bao lâu bà liền xay được một bồn bột nếp lớn, lại chủ động giúp đỡ ra viên vỏ bánh, có Tịch Đồng cùng Tần tẩu tử trợ thủ, nhất thời Triển Linh khỏe hơn nhiều nên đi kiếm việc khác làm. Thấy còn bộ thịt sườn ngon, nàng đi lóc thịt lấy mấy cây xương, trước ướp với rượu vàng, đường và nước tương, định hầm một bình xương sườn.

Hiện giờ bên ngoài mầm cây đã bắt đầu nhú xanh, nhưng thời tiết vẫn còn lạnh, đồ ăn cần ấm nóng mới ngon.

Hầm xương với canh xương hầm nấu không giống nhau, nếu là hầm là không cho nước vào, tất cả chỉ dùng nước tương, rượu vàng thượng đẳng nấu lửa nhỏ, nấu xong màu xương hầm là một màu đỏ hồng nhuận, béo mà không ngán, không tanh mùi thịt lại hương thơm nồng nàn.

Vị tiên sinh Tịch Đồng đang ngồi kia đảo đậu phộng liền đưa ra ý kiến “Thích hợp ăn cơm.”

Món đó mà ăn cùng màn thầu thực quá phí phạm của trời, nên dùng với cơm! Chờ nước thịt sắc lại, màu chan cơm thực đẹp mê người… Lúc đó chàng có thể ăn liền ba bát cơm chan nước thịt!

Triển Linh cười “Tất nhiên rồi, buổi trưa ăn màn thầu trước cho đỡ ghiền, chờ xương sườn hầm hảo phỏng chừng cũng đã tối, vừa kịp buổi cơm chiều!”

Tịch Đồng gật đầu, lại nhìn sắc trời bên ngoài “Hôm nay sắc trời rất tốt, mây không nhiều, tối ngồi ngắm trăng cũng không tồi.”

Triển Linh bật cười, người này thế mà đã nghĩ toàn bộ cho một ngày rồi, không phải ăn no xong muốn đi tản bộ sao?

Chờ cho gia vị ướp xương sườn xong, Triển Linh đi cắt vài lá mỡ heo, loại bỏ mỡ xấu, nàng đem cắt nhỏ trộn chung với đậu phộng, hạt mè. Trộn đều xong nhân, lúc này mới lấy bột nếp ra cán mỏng, chuẩn bị bao bánh nguyên tiêu.

Tuy nói ăn mỡ heo dễ béo, dễ gây ra nhiều mầm bệnh, nhưng đó là ăn quá nhiều thôi, hay như ăn mặn cũng vậy! Nếu bao bánh nguyên tiêu mà dùng dầu thực vật không dùng mỡ heo, thì vị bánh so với dùng mỡ heo kém hơn nhiều.

Tịch Đồng tự giác ngồi bên cạnh phụ nàng, Triển Hạc ngồi trên ghế cao cũng dậm chân tuột xuống “Tỷ tỷ, bao! Bao!”

Người ta nói, quân tử tránh xa nhà bếp, từ sinh ra đến giờ vẫn là lần đầu Tần tẩu tử thấy nam nhân tiến vào phòng bếp, cả kinh đến miệng không khép được, nhưng thấy ánh mắt Tịch Đồng như lướt qua đây, bà liền lập tức cuối đầu tiếp tục làm việc.

Thôi, mọi việc không liên quan đến bà, việc quan trọng là chăm sóc thiếu gia thật tốt, hà tất phô trương can thiệp sẽ thú vị sao?

Bao bánh không yêu cầu hàm lượng nhiêu là đủ, chỉ cần bao nhân không hở là được nên mọi người thoải mái cho nhân vào bao.

Xoa nhẹ viên bánh, Triển Linh cho vào khuôn đúc đủ loại hình thù. Nghĩ đến bột nếp chín sẽ trong suốt, khi đó những chú bánh hình bột cá này sẽ rất đáng yêu.

Tần tẩu tử thấy vội nịnh hót nói “Triển cô nương thật bỏ không ít tâm tư, những hình bánh này trông thật là đẹp.”

“Tần tẩu tử quá khen,” Triển Linh cũng nói thật “Bà làm việc trong phỉ tri châu, từng đường kim mũi chỉ đều không tầm thường, ta nơi này sao so được ở đó chứ?”

Tần tẩu tử cười làm lành “Đúng là mọi thứ đều chú ý đến tinh tế, nhưng không đa dạng như ở chỗ cô nương.”

Người đọc sách luôn chú ý phong nhã, nếu chủ tử không ra lệnh hạ nhân không dám tự ý chủ trương, cho nên khi Triển Linh tới chỗ này cảm thấy có chút cổ hũ.

Mọi người đang nói chuyện thì Chư Cẳm ăn mặc một tầng áo hồng, thêu hoa văn tường vân cười nói đi vào “Triển tỷ tỷ, ta lại tới nữa!”

Triển Linh vỗ tay cười nói với Tịch Đồng “Lúc nãy ta vừa nói đến cái gì nhỉ? Mà thôi, đối với nha đầu này bao nhiêu cũng không đủ.”

Hạ Bạch đi theo phía sau, trong tay còn cầm hai cái sọt tre “Triển cô nương, cái này đặt ở nơi nào?”

Hai người này cách hai ba ngày lại tới, quen cửa quen nẻo như nhà của mình.

Không đợi Triển Linh hỏi, Chư Cẩm liền nói “Có lẽ do chuyện Vương Bính dọa sợ, năm nay phá lệ quà tặng nhiều hơn, nhà chúng ta làm sao ăn hết được nên đành phải đưa qua đây!”

Rồi nàng chỉ vô một cái sọt “Đây là lê phía tây đưa tới, vỏ mỏng ít hạt, thơm giòn ngọt nước, ta nghĩ nếu phải uống thuốc đắng dùng nó ăn bớt đắng rất hiệu quả. Lại đưa tay nhéo má thịt Triển Hạc cười nói “Lê này, tỷ đệ có thể làm lê đông lạnh, lê chưng đường phèn uống chẳng khác nào nước sơn trà, nếu ăn chưa hết, để trong phòng ngửi mùi cũng thoải mái.”

Chỉ tay sọt còn lại nàng nói “Đó là quýt mật, vỏ vàng óng ánh, không có một chút chua nào, chỉ là những thứ này để lâu không được, dạ dày phụ thân không được tốt, không được ăn quá nhiều đồ sống, ở bên này nhiều người, ăn phụ nhà chúng ta một ít!”

Triển Linh nói tạ, cũng cười theo “Lần này Chư đại nhân hành sự sấm rền gió cuốn, tất nhiên bọn họ bị một phen dọa sợ rồi!”

“Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa,” Chư Cẩm đi lại bếp lò hơ tay khinh thường nói “Bất quá có tật giật mình thôi, sớm biết như thế hà tất lúc trước làm vậy? Nếu không có việc gì, phụ thân sao làm gì được họ; Chẳng lẽ phụ thân vì họ mà thu nhận hối lộ? Cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào nữa!”

“Bất quá cái gì cũng có thể thử, chứ còn có thể nghĩ như thế nào?” Triển Linh kéo nàng ngồi xuống, lại cười “Tiểu thư tặng ta hậu lễ như vậy, ta sao có thể đuổi người đi được đây.”

Mọi người đều cười, Chư Cẩm cũng không thấy một chút ngượng ngùng nào, ngược lại còn thuận thế nói theo “Tất nhiên rồi, cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, ngươi thu ta đồ vật, tại sao ta không thu về ít thức ăn? Tỷ tỷ tốt à, món thịt nướng lần trước, còn có cái gì gỏi ngó sen, hôm nay có còn không?”

“Những món đó ăn thử rồi, để sau đi, để ta làm món bánh tô da thịt lừa cho tiểu thư nếm thử, mỗi thứ mỗi phong vị, rất không tồi” Triển Linh nói, lại chỉ ấm sành trên bếp lửa “Hôm nay hầm xương sườn đỏ, bất quá tiểu thư tới không khéo, món đó phải chờ đến tối mới ăn được, buổi trưa nếm thử bánh bao nguyên tiêu đi.”

“Chuyện này có gì khó đâu? Buổi trưa ăn nguyên tiêu, ta ở chỗ này chơi nửa ngày, buổi tối ăn xương sườn hầm xong rồi đi là được!” Chư Cẩm trả lời mọi việc đều đơn giản, cảm thấy không có gì khó khăn cả.

“Phốc!” Hạ Bạch bị trực tiếp phun nước trà trong miệng, sau đó ho khan kịch liệt, cả mặt đều nghẹn đỏ.

“Ngươi lớn như vậy rồi, uống nước trà cũng để sặc được.” Chư Cẩm khinh thường, bất quá vẫn chủ động ném khăn tay mình cho hắn “Mau lau đi, xiêm y đều ướt cả rồi, tuy rằng trời đã có chút ấm nhưng vẫn còn rất lạnh đó.”

Khăn tay của nữ nhi là đồ vật riêng tư, Hạ Bạch nào dám nhận dùng? Dùng tay phủi phủi nước rồi đi lại gần bếp lò sưởi ấm.

“Tiểu thư,” Hạ Bạch trưng biểu cảm có khổ khó nói, ngữ khí có chút khó xử “Trước khi ra cửa người đã hứa với đại nhân rồi, qua bữa cơm trưa một chút liền trở về.”

Thế mà giờ lại nói tối mới về! Đường đường thiên kim tri châu, mỗi ngày chạy ra thành cọ cơm ăn, nếu bị truyền ra… Thật quá mất mặt!