Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An

Chương 90: Lời nói thật lúc say




Sáng sớm, Thẩm Thiều Quang ôm chăn ngồi trên giường, xốc màn lên xem cửa sổ, trắng xóa, hơi lạnh phả vào, trận tuyết này lớn đấy nhỉ?

Trên hành lang ngoài cửa loáng thoáng có tiếng nói chuyện: “Cô nương đã dậy chưa? Hôm nay nhà bếp làm hoành thánh canh gà, đã gói xong rồi, nếu cô nương dậy rồi thì để nấu đưa tới.”

A Viên: “Đợi lát nữa đi, cô nương vẫn còn đang ngủ.”

Thẩm Thiều Quang ở trong phòng cao giọng lên tiếng: “Dậy rồi.”

A Viên vén rèm nỉ lên, mang theo hơi lạnh vào phòng, Minh Nô cũng theo phía sau nàng ta.

A Viên vừa giúp Thẩm Thiều Quang móc màn lên, thu lại bình phong thì Minh Nô đã nhảy vọt lên trên chăn của Thẩm Thiều Quang. Thẩm Thiều Quang chê nó: “Này này, trên người ngươi có bẩn không mà đòi lăn trên chăn của ta hả?”

Minh Nô dùng đầu cọ cọ Thẩm Thiều Quang, lại liếm tay nàng, ưỡn người lên lộ ra cái bụng.

Thẩm Thiều Quang bất đắc dĩ, không phải ngươi là một con mèo lạnh lùng kiêu ngạo sao? Sao mà tiết tháo của mèo cũng vứt đi đâu rồi? Lại vừa sờ mặt mũi xoa cằm nó vừa nghĩ, nếu cái người nào đó có tên liên quan tới tên ngươi cũng biết làm nũng thế này thì ta đã vứt vũ khí đầu hàng lâu rồi.

Thẩm Thiều Quang dứt khoát vùi đầu vào bụng nó, hít một hơi, được, không có mùi nước bùn, sạch sẽ khô ráo, xem ra còn chưa kịp ra tuyết lăn lộn.

“Nó ngoan lắm, chỉ ngồi dưới hành lang ngắm cảnh một hồi, sau đó quay về phòng khách, nhảy lên sạp, nằm trên cái túi vải ủ hoa quế mà cô nương thường dùng.”

Thẩm Thiều Quang bật cười, tưởng tượng ra cảnh một con mèo ngồi dưới hành lang trước cửa phòng, yên lặng nghiêm túc nhìn trời tuyết trắng xóa, nghĩ về cuộc đời làm mèo của mình.

Càng nghĩ càng thấy vui, Thẩm Thiều Quang ôm Minh Nô lên, mặt đối mặt với nó: “Là giáo sư McGonagall sao? Cảnh tuyết Trường An của bọn ta thế nào?”

* Giáo sư Minerva McGonagall là một nhân vật trong truyện Harry Potter, bà rất yêu mèo, ngoài hình dạng biến hình là một con mèo tam thể ra, Thần Hộ Mệnh của bà cũng là một con mèo.

A Viên thì chẳng biết giáo sư gì đó là ai, chỉ khuyên nàng: “Cô nương đừng chỉ lo chơi mèo, chăn đã tuột hết cả rồi.”

Thẩm Thiều Quang nhanh chóng mặc y phục xong xuôi, lồng giày xuống giường, có tỳ nữ khác xách nước nóng nước lạnh tới cho nàng rửa mặt, Thẩm Thiều Quang rửa mặt xong, tỳ nữ lại đưa cho nàng một bát nước gừng.

Uống từng chút từng chút nước gừng ấm áp xong, Thẩm Thiều Quang cũng thấy người ấm lên.

Tỳ nữ chải tóc cho nàng, Thẩm Thiều Quang xua tay: “Các ngươi đi làm việc của các ngươi đi.” Nàng tự búi tóc thành hình mũi chày kiểu Hồ đơn giản, lấy một sợi dây buộc lại là xong.

Mấy tỳ nữ xách hoành thánh canh gà tới, mấy người cùng nhau ăn sáng. Thẩm Thiều Quang cũng không phải quý nữ thế gia thật sự, không có quy củ của thế gia, vì vậy nên trong nhà chủ tớ như nhau, trước kia bốn người ở quán rượu nhỏ như vậy, bây giờ mua được nhà to rồi, có cả đám nô bộc tỳ nữ vẫn như thế – chỉ là nhiều người quá, khó mà tất cả đều quây quần lại ăn cơm với nhau.

Vừa nhìn đã biết ngay nhân bánh là do công chúa Vu Tam trộn, trong thịt lợn có trộn một ít tôm khô băm nhỏ và thịt đông, ăn cực kỳ thơm! Bây giờ công chúa Vu Tam làm thang bao đã trò giỏi hơn thầy rồi. Thẩm Thiều Quang có chút cảm giác sư phụ bị sóng xô chết trên bờ cát*.

* Người Trung Quốc có câu nói “Trường Giang sóng sau xô sóng trước” để chỉ việc trò giỏi hơn thầy, người thế hệ sau giỏi hơn người thế hệ trước. “Sư phụ bị sóng xô chết trên bờ cát” bắt nguồn từ câu nói này, khi chỉ việc trò vượt hơn hẳn thầy. “Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng sau xô chết sóng trước” là một câu nói kinh điển của Quách Đức Cương trong một đoạn diễn, nhằm tỏ ý kỳ vọng vào học trò của mình.

Ngày nghỉ, trời lại không đẹp, có thể làm gì được? Thẩm Thiều Quang kéo đám tỳ nữ của mình cùng vẽ tranh.

Bởi vì rảnh rỗi, cho nên bức tranh này vẽ rất tỉ mỉ, đám tỳ nữ đều hỗ trợ, ngay cả Minh Nô cũng góp thêm một móng vuốt.

Tranh còn chưa vẽ xong thì người canh cổng báo là Phúc Tuệ trưởng công chúa tới.

Thẩm Thiều Quang vội vàng ra nghênh đón.

“Ta nghĩ, tuyết lớn thế này thì nhất định phải tìm một người tao nhã mà cùng thưởng tuyết, thế là nhớ đến ngươi.” Phúc Tuệ trưởng công chúa cười nói.

Thẩm Thiều Quang gật đầu: “Vừa rồi ta còn nhớ tới trưởng công chúa đấy, nghĩ tuyết lớn thế này thì thích hợp cùng nhau làm chút chuyện phong nhã, ví dụ như là ăn lẩu chẳng hạn.”

Trưởng công chúa cười ha ha: “Ngươi đừng có nói toạc ra suy nghĩ của ta thế chứ! Sao ngươi biết là ta muốn ăn lẩu của ngươi?”

Thẩm Thiều Quang cười nói: “Cái này chắc là… người thông minh cùng chung ý nghĩ?”

Trưởng công chúa làm gì đã nghe qua mấy lời thô thiển thế này, vui khỏi nói.

Thẩm Thiều Quang bung ô, Phúc Tuệ trưởng công chúa khoác tay còn lại của nàng, hai người đi qua sân trước, sân giữa, đi thẳng ra hậu trạch.

Thẩm Thiều Quang kể cho trưởng công chúa nghe một điển cố: “Nói đến ý nghĩ ta lại nhớ tới một câu. Có một câu ngạn ngữ của người Hồ nói là “hai cái đầu dù sao cũng hơn một cái đầu”. Một cô nương người Hồ còn thêm vào sau đó nửa câu là… ở trên gối*.”

* Trích lời bạn của Trương Ái Linh là Viêm Anh. [tác giả]

Phúc Tuệ trưởng công chúa cười đến nỗi đập vào tay Thẩm Thiều Quang, vừa cười vừa nói: “Người này hợp ý ta! Hợp ý ta! Thật tiếc không thể gặp gỡ.”

Thẩm Thiều Quang lại không cười: “Quan trọng nhất là câu này được nàng ta viết trên cuốn vở của mình, phu tử của nàng ta là một tăng nhân người Hồ…”

Phúc Tuệ trưởng công chúa lại càng cười to hơn.

Đi tới hành lang, Thẩm Thiều Quang thu ô lại đưa cho A Viên, có tỳ nữ khác vén rèm ra, hai người đi vào phòng khách, phân chỗ ngồi chủ khách. Tỳ nữ dâng nước táo đỏ câu kỷ tử với gừng và đường lên, cùng với chút bánh ngọt hạt khô.

Trưởng công chúa uống một hớp nước, quan sát gian phòng khách: “Người tinh tế như ngươi mà lại thích kiểu bày biện mộc mạc thế này cũng lạ thật.”

Thẩm Thiều Quang nhíu nhíu mày, cười nói: “Có lẽ là giấu đi đôi chút thông minh của mình? Tỏ vẻ thật thà ngốc nghếch.”

Trưởng công chúa: “Lại còn nói mấy lời lạ lùng vậy nữa!”

Thẩm Thiều Quang nói rõ đạo lý với nàng ta: “Ngốc mới khiến người ta thương được.”

Quân sư tình cảm Phúc Tuệ trưởng công chúa nói: “Phải hay không thì còn phải xem người kia có để ý tới ngươi không. Nếu để ý thì cho dù ngươi có tinh ranh cỡ nào, vào mắt hắn cũng là vừa yếu đuối vừa đáng thương, nếu không để ý thì cho dù có ngốc thật e là cũng bị người ta nghi rằng mưu mô giả dối*.”

* Cải biên từ danh ngôn của Diệc Thư. [tác giả]

Thẩm Thiều Quang không cãi lại được, lời của trưởng công chúa thật là sâu sắc!

Phúc Tuệ trưởng công chúa hơi buồn bã: “Rõ ràng là ta chẳng mấy khôn khéo, thế nhưng lại vẫn luôn bị nghĩ thành mưu mô giả dối, thật bất hạnh thay…”

Thẩm Thiều Quang đang nghĩ xem nên an ủi nàng ta thế nào thì Phúc Tuệ trưởng công chúa đã cười nói: “Cũng may ta cũng không để ý nữa.”

Phúc Tuệ trưởng công chúa đổi đề tài, cười hỏi Thẩm Thiều Quang: “Lúc ta tới, ngươi còn đang làm gì đấy?”

Thẩm Thiều Quang cười đáp: “Kiếm chút chuyện làm cho hợp cảnh thôi, vẽ tranh giết thời gian với đám tỳ nữ.”

Thẩm Thiều Quang gọi người lấy tới, trưởng công chúa bèn vẽ cùng với nàng, vừa vẽ vừa nói chuyện phiếm. Có thể nói chuyện gì chứ? Chẳng qua là nói về cái ăn, nói về tục lệ trong kinh, nghĩ tới cái gì thì nói tới cái đó, cũng không khác cảnh đám con gái thời hiện đại buôn chuyện với nhau là mấy.

Vẽ xong tranh thì cũng đã trưa. Nô bộc mang bàn ăn tới, bưng hai nồi nước lẩu cùng các loại thịt lát cá viên rau xanh đậu phụ, thêm một vò rượu vàng.

Thẩm Thiều Quang cười nói: “Vò rượu này nghe nói là được cất trong hầm rượu đã mười mấy năm, ta không am hiểu cái này, trưởng công chúa nếm thử xem.”

Phúc Tuệ trưởng công chúa đúng là am hiểu khoản này, cười nói: “Ta giúp ngươi giám định thử xem.”

Thẩm Thiều Quang hâm rượu, lại nhặt mấy quả mơ ngâm đường cho vào trong. Hâm xong rồi thì tự mình rót cho Phúc Tuệ trưởng công chúa.

“Mùi rất thuần, đúng là rượu tốt mười mấy năm.” Phúc Tuệ trưởng công chúa gật đầu, lại cười nói: “Mơ này của ngươi thêm vào đây cũng khéo, vị mơ chua chua ngọt ngọt, rất sướng miệng. Trước kia ta chỉ mới uống rượu ngâm mơ, không biết là còn có kiểu uống này đấy.”

Thẩm Thiều Quang cười nói: “Nếu là mùa hè, dùng băng ướp lạnh thì sẽ còn ngon hơn nữa.”

Phúc Tuệ trưởng công chúa cười nói: “Chờ tới hạ chí ta lại tới uống cái này ướp lạnh.”

Hai người ăn lẩu, uống rượu, rồi lại nói chuyện phiếm.

“Nghe nói ở miền nam người ta chưng cất rượu, lúc nữ nhi chào đời thì chôn rượu xuống đất, tới lúc nữ nhi xuất giá thì đào lên đãi khách, gọi là nữ nhi tửu, cũng có tên khác là nữ nhi hồng. Hằng năm miền nam đều tiến cống một ít, ta nếm thử rồi, còn chẳng thơm nồng bằng rượu này của ngươi.” Trưởng công chúa nói.

Thẩm Thiều Quang cười nói: “Ta còn nghe nói là nếu là tiểu nhi lang thì rượu đó sẽ được gọi là trạng nguyên hồng.”

* Trích “Cây cỏ phương nam” của Kê Hàm thời Tấn: “Nữ nhi tửu là thứ mà những nhà phú quý trước kia chuẩn bị lúc sinh và gả nữ nhi.” Nhưng về trạng nguyên hồng thì hình như về sau mới có. [tác giả]

Trưởng công chúa cười nói: “Gọi là “rượu tiến sĩ” thì hợp lý hơn, lấy đâu ra nhiều trạng nguyên như thế?”

Trưởng công chúa gặp nhiều tiến sĩ thì cho rằng chuyện này dễ, Thẩm Thiều Quang cho nàng ta hay: “Thi đậu tiến sĩ cũng không dễ, người ta có câu “thiếu tiến sĩ năm mươi”, biết bao nhiêu người thi cả đời cũng thi không đậu.”

* “Thiếu tiến sĩ năm mươi” ý là năm mươi tuổi làm tiến sĩ vẫn chưa phải là già.

“Nói thế thì chẳng phải mấy người còn trẻ đã đậu tiến sĩ như Lâm Yến Bùi Phỉ đều là nhân vật kinh tài tuyệt diễm cả sao?”

Thẩm Thiều Quang nói một cách khách quan: “Tuyệt diễm hay không thì không biết, nhưng ít nhất là có bản lĩnh thật sự.”

Cuối cùng hai người lại nói tới đám lang quân.

Phúc Tuệ trưởng công chúa cảm thấy bất đắc dĩ trước sự e dè của Thẩm Thiều Quang: “Ta nói cho ngươi biết, nam tử là thiếu kiên nhẫn nhất, ngươi đừng có bắt hắn phải chờ ngươi cả đời. Ngươi không gả cho hắn thì rồi hắn cũng sẽ cưới vợ sinh con thôi. Với tính tình của ngươi thì khi đó sẽ tương vong vu giang hồ thật. Đến cả ngủ cũng chưa ngủ được, lỗ biết bao…”

Thẩm Thiều Quang gật đầu, thử tưởng tượng nhiều năm sau gặp lại Lâm Yến, nàng dẫn theo một đống tôi tớ tỳ nữ, Lâm Yến có lẽ đang sánh vai cùng phu nhân của hắn, hai người đứng xa xa hành lễ với nhau, sau đó mỗi người bước tiếp con đường riêng của mình. Có lẽ phu nhân kia sẽ hỏi: “Nương tử kia là ai?” Lâm Yến có lẽ sẽ đáp: “Đó là bà chủ của Thẩm Ký, lẩu của Thẩm Ký rất ngon.” Nghĩ tới cảnh này, Thẩm Thiều Quang cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đau nhói.

Phúc Tuệ trưởng công chúa lắc đầu: “Tiền đồ!” Nhưng ngẫm lại bản thân hình như cũng chẳng tiền đồ hơn bao nhiêu, mà thôi, lươn ngắn chẳng chê chạch dài: “Không nói về bọn họ nữa, uống rượu, uống rượu đi!”

Hai người nâng chén, đều uống cạn rượu trong chén, lại rót tiếp.

Rượu này bỏ thêm mơ ngâm đường, uống vào ngon miệng, thế là hai người uống hơi nhiều. Thẩm Thiều Quang vẫn bận tâm người uống với mình là trưởng công chúa, cho nên vẫn cố giữ tỉnh táo, Phúc Tuệ trưởng công chúa thì thật sự uống quá chén, bước đi cũng hơi lảo đảo.

Thẩm Thiều Quang khuyên nàng ta: “Bây giờ vẫn còn chưa muộn, nếu trưởng công chúa không chê thì nằm lại chỗ ta một lát rồi lại về.”

Phúc Tuệ trưởng công chúa xua tay: “Hôm khác tới tìm ngươi sau, hôm nay uống đã thật!”

Đám tỳ nữ đỡ nàng ta, Thẩm Thiều Quang đi theo sau đưa tiễn. Nhìn nàng ta lên xe, hai người lại nói với nhau mấy câu qua cửa sổ, nhìn theo xe nàng ta đi rồi, Thẩm Thiều Quang mới quay vào.

A Viên đỡ nàng: “Cô nương đi đứng cũng không ngay nữa rồi.”

Thẩm Thiều Quang quay đầu nhìn vết chân của mình, vẫn ổn mà.

Đám tỳ nữ thu dọn đồ ăn thừa, Thẩm Thiều Quang nhìn hơn nửa bầu rượu đã hâm nóng còn dư lại: “Cái này để lại đó cho ta.”

A Viên ngạc nhiên hỏi: “Cô nương còn uống nữa?”

Thẩm Thiều Quang ngồi xếp bằng trên sạp, nhíu mày nghĩ ngợi: “Uống chưa đã.”

Còn uống chưa đã… Rõ ràng là đã say rồi! Nhưng cũng giống như Thẩm Thiều Quang không nỡ lòng bắt A Viên kiêng thịt kiêng đồ ngọt, A Viên thấy nàng như vậy thì rồi cũng giữ rượu lại: “Thế chỉ uống từng này thôi, uống xong sẽ đi ngủ luôn?”

Thẩm Thiều Quang nghe giọng điệu như đang căn dặn hài tử của nàng ta, bật cười: “Biết rồi, dài dòng.”

A Viên lại hỏi nàng có muốn đồ nhắm rượu không, Thẩm Thiều Quang lắc đầu, chỉ mứt quả ở trên bàn.

Lúc Lâm Yến tới thì thấy Thẩm Thiều Quang đang duỗi một chân, co một chân, ngồi dựa vào hai cái gối dựa, ăn mơ ngâm, cầm bầu rượu uống rượu.

Thẩm Thiều Quang nheo mắt nhìn hắn, cười chào hỏi: “Lâm lang quân, sao ngươi lại tới đây? Không phải hôm nay có tiệc rượu sao?”

“Ta gặp trưởng công chúa bên ngoài phường.”

Thẩm Thiều Quang gật đầu, quay đầu nhìn hắn: “Hình như hôm nay ngươi không uống nhiều lắm.”

“Ừ, còn nàng thì uống nhiều rồi.”

Thẩm Thiều Quang híp mắt cười: “Nói chuyện với trưởng công chúa vui quá nên uống nhiều một chút.”

Lâm Yến nhấp môi: “Nếu đã biết là uống nhiều rồi sao còn muốn uống nữa?”

Thẩm Thiều Quang đột nhiên không nhớ ra nổi mấy lời vừa nãy nói để đối phó với A Viên, chỉ đành nhíu mày lại, bịa cái khác: “Dù sao cũng say rồi, thêm chút có sao đâu?” Thẩm Thiều Quang nhìn bầu rượu trong tay, đột nhiên lóe lên một ý: “Không uống thì tiếc lắm.”

Lâm Yến bị nàng chọc tức đến nỗi cũng phải cười, thì ra là tiếc của! Đây là cái cớ quỷ quái gì.

Thấy nàng như thể còn muốn uống nữa, Lâm Yến đi tới lấy bầu rượu: “Nàng không thể uống tiếp nữa, để đám tỳ nữ giúp nàng rửa mặt rồi ngủ một giấc thật ngon, kẻo ngày mai lại đau đầu.”

Thẩm Thiều Quang lắc đầu, vỗ vỗ xuống sạp, ý bảo hắn ngồi xuống: “Ngươi ngồi nói chuyện với ta một lát.”

Lâm Yến bèn ngồi xuống với nàng. Nàng mặc áo trong kiểu người Hồ màu đỏ mận, búi tóc trên đầu chỉ dùng một sợi dây tơ để buộc lại, đã hơi rũ xuống, hai bên trán có vài sợi tóc tản ra, hai má ửng hồng như đánh phấn, trông ngốc ngốc. Lâm Yến mềm lòng: “Sau này đừng có uống rượu với trưởng công chúa như vậy nữa, nàng không hay uống, say rồi lại khó chịu.”

Thẩm Thiều Quang không tiếp lời, chỉ cười nhìn hắn, sau đó kéo tay hắn sang đùa nghịch.

Thẩm Thiều Quang so tay mình với tay Lâm Yến, lại đan tay vào nhau, Lâm Yến cũng phối hợp với nàng, sau đó Thẩm Thiều Quang lại nhìn thấy trên ngón tay hắn có mấy vân “hoa” và mấy vân “tròn”.

“Ngươi có ba vân tròn, đáng lẽ cũng nên làm buôn bán, mở cửa hàng như ta.” Thẩm Thiều Quang giám định xong xuôi.

Lâm Yến chưa từng nghe lời nói nào vô căn cứ như vậy, chỉ cười.

Thẩm Thiều Quang buông tay hắn ra, bực bội nói: “Tiếc là ngươi lại chẳng mở cửa hàng.”

Thẩm Thiều Quang ngồi thẳng dậy nhìn Lâm Yến, một hồi lâu sau mới nói: “Ta không quấn lấy ngươi thế này nữa, cuối cùng cũng chẳng có kết quả gì, ngươi tự lấy vợ sinh con đi.”

Lâm Yến nhìn nàng: “Sao lại nói vậy?”

“Chúng ta không phải người đi chung một đường, ai đi đường của người nấy thì đều có thể sống rất tốt, cứ miễn cưỡng ghép lại với nhau khó tránh khỏi xung đột. Thời gian vừa rồi ta cứ nghĩ có thể đi thêm được đoạn nào hay đoạn nấy…” Thẩm Thiều Quang nhấp môi, gục đầu xuống: “Là lỗi của ta. Thôi thì tương nhu dĩ mạt chi bằng tương vong vu giang hồ đi.”

Lâm Yến nâng khuôn mặt nàng lên, phát hiện khuôn mặt nàng đã nhòe nước mắt. Lúc đầu nghe nàng nói còn thấy hơi bất đắc dĩ, bây giờ trong lòng lại đau nhói, thật đúng là một kẻ ngốc nghếch, lúc nên suy nghĩ nhiều thì không suy nghĩ nhiều, lại cứ thích nghĩ ngợi linh tinh mấy cái không nên nghĩ. Lúc đầu thấy nàng vui vẻ mày mò các loại đồ ăn, dốc sức mở quán rượu thì hơi không nỡ phá ngang, huống hồ hai người ở bên nhau như vậy, dù rằng không thể… thì cũng rất tốt, Lâm Yến bằng lòng chậm rãi cọ xát. Bây giờ xem ra thật sự không thể mặc cho nàng cả ngày cứ bày ra vẻ vui tươi hớn hở nhưng thực ra trong lòng lại đè nén như vậy được, nếu không sẽ không chỉ là khóc như thế này.

Lâm Yến nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng: “Chúng ta phải tương nhu dĩ mạt cả đời, không phải nàng vẫn luôn mong mỏi điều này sao?”

Thẩm Thiều Quang nào còn nhớ được chuyện mình bóp méo điển cố, chỉ còn cảm thấy đau lòng, thế là dứt khoát bật khóc, cọ hết nước mắt nước mũi lên vạt áo Lâm Yến.

Lâm Yến nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, một lát sau, không nghe thấy âm thanh gì nữa, nhẹ nhàng xoay mặt nàng sang, hóa ra là đang ngủ.