*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở Tây Thị có chợ nô lệ, Thẩm Thiều Quang dẫn A Viên tới đó dạo.
Thời này nuôi nô lệ rất phổ biến mà thuê người làm lại hiếm thấy, nếu như cần thêm sức lao động thì đều bỏ tiền mua hẳn tôi tớ.
Thẩm Thiều Quang phân tích, thứ nhất là bởi vì loại quan hệ này bền vững, tôi tớ chính là tài sản riêng của chủ nhân, không dám không nghe lời chủ nhân, thậm chí “tôi tớ phải đặt chủ nhân ở vị trí cao nhất”, ngoài các tội lớn như mưu phản thì tôi tớ còn không được tố cáo chủ nhân, nếu không sẽ bị phạt; hơn nữa tôi tớ còn rất rẻ, một nam tử thành niên có chút năng lực cũng chỉ có mấy lạng bạc.
Từ sau khi xuyên qua, Thẩm Thiều Quang đã hoàn toàn mất hết tiết tháo, trong chuyện tôi tớ nô bộc này, nàng dứt khoát nhập gia tùy tục.
Chợ nô lệ rất gần chợ ngựa, đi qua một đám la ngựa đủ màu đủ sắc, con thì ốm yếu hom hem con thì da lông bóng mượt, một lát sau đã tới chợ nô lệ.
Chợ nô lệ không hề nhỏ, bán đủ côn lôn nô, tân la tỳ trong truyền thuyết, còn độc quyền cả ca cơ vũ nữ xinh đẹp thướt tha, có người chỉ bán một vài tên, ba bốn tên, cũng có thương nhân vòng một vòng bán hẳn mười mấy tên tôi tớ.
* “Côn lôn nô” chỉ những người nô lệ da đen ở Đông Á, họ khỏe mạnh, sức lớn lại thật thà, ngay thẳng nên rất đắt đỏ, chỉ có những người có địa vị cao mới mua được. “Tân la tỳ” là những tỳ nữ được huấn luyện chuyên nghiệp, nghe lời và có rất nhiều tài khéo.
Thử hỏi thăm mấy người bán lẻ đều không thích hợp, cũng dễ hiểu thôi, nếu là đầu bếp xuất sắc thì chắc chắn chủ nhà chẳng bán làm gì.
Thẩm Thiều Quang đi tới trước mặt một thương nhân buôn nô lệ chừng hơn bốn mươi tuổi, hắn vòng một vòng hẳn hai, ba chục tên tôi tớ, đang còn đứng bán.
Hai người mua nô lệ như mua gia súc, nhìn mặt xem “chất lượng”, chẳng mấy chốc đã chọn ra ba, bốn tỳ nữ có chút nhan sắc, ngay sau đó lập tức có người dẫn tới nha môn viết khế ước mua bán.
Thấy Thẩm Thiều Quang đứng cạnh đó, thương nhân buôn nô lệ khách khí hỏi: “Cô nương có gì phân phó?”
“Ta muốn mua một nam bộc, tốt nhất là có chút tài nấu nướng.”
Xuất thân, tuổi tác, chủ cũ, tài nghệ của các nô lệ đều được thương nhân ghi lại, nhiều thương nhân buôn nô lệ hợp tác theo nhóm, người mua ban đầu với người bán sau cùng không phải cùng một người, cho nên việc ghi chép này rất cần thiết.
Mặc dù Thẩm Thiều Quang chỉ mua một tên nô bộc nhưng người thương nhân kia vẫn không hề lạnh nhạt với nàng, cười đáp: “Cô nương chờ một lát, đợi ta xem sổ đã.”
“Vừa khéo, tên Vu Tam này trước kia chính là đầu bếp.” Thương nhân buôn nô lệ chỉ vào nam tử đứng ở trên cùng, nói.
Thẩm Thiều Quang nhìn người được gọi là Vu Tam kia, hắn chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, vóc người cao, tướng mạo đoan chính, thậm chí có thể nói là khá tuấn tú, chỉ là hàng mày hơi chau, ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt, trông có vẻ như lão tử chả thèm quan tâm, ai muốn làm sao thì làm.
Được, có cá tính lắm!
Thẩm Thiều Quang nhìn quanh, không biết là xuất phát từ phong độ đối với mỹ nữ hay là đạo đức nghề nghiệp mà thương nhân buôn nô lệ kia dẫn nàng đi tới chỗ đám nô lệ.
“Ngươi biết nấu nướng sao?” Thẩm Thiều Quang hỏi.
Vu Tam hơi ngước mắt lên nhìn Thẩm Thiều Quang: “Biết.”
“Giỏi nhất là làm món gì?”
Giọng Vu Tam thản nhiên: “Canh quỳ, canh lá đậu.”
Thương nhân buôn nô lệ giận tái mặt: “Trả lời cô nương cho đàng hoàng!” Canh quỳ là một món rất bình thường, canh lá đậu lại có thể coi là thô thiển, làm gì có đầu bếp nào nói rằng giỏi nhất là làm hai món này?
Có lẽ là xuất phát từ tâm lý hảo hán không màng thua thiệt trước mắt, Vu Tam vẫn trả lời: “Lúc chủ cũ vẫn còn tiền thì cũng đã từng làm mấy món như ngỗng nướng, dê nướng, cá chép thái lát.”
Thẩm Thiều Quang gật đầu: “Sao lại bị bán?”
“Chủ nhân nghèo, bán ta đổi lấy một bữa tiệc cá ở lầu Ngọc Liễu.”
Thẩm Thiều Quang: “…” Được rồi, cũng hơi hiểu tại sao vị huynh đệ này lại có cái vẻ mặt bất cần như vậy rồi, cũng hiểu tại sao chủ cũ của hắn lại nghèo – bán đầu bếp đổi bữa cơm, đây là vụ mua bán lỗ vốn cỡ nào cơ chứ!
Thương nhân buôn nô lệ lại cảm thấy chắc chắn là do tay nghề nấu nướng của hắn không tốt, hoặc là hắn đang nói bậy, trong lòng thầm oán đồng bọn mua trước đó không đáng tin, cười lấy lòng Thẩm Thiều Quang: “Nếu cô nương không vội thì ngày kia còn một đám nữa, tới lúc đó cô nương lại tới xem sao?”
Thẩm Thiều Quang cười nói với thương nhân buôn nô lệ: “Không cần, ta mua người này luôn. Bao nhiêu tiền?”
Tên nam bộc này nằm trong nhóm từ ba lạng bạc trở lên, bây giờ xem ra tài nấu nướng có chút vấn đề, lại thêm cái tính khí này nữa, thương nhân buôn nô lệ cũng lười giữ hắn lại để dạy dỗ, tự động hạ giá, chỉ đòi hai ngàn bảy trăm văn.
Thẩm Thiều Quang cảm thấy giá này hợp lý, liền cảm ơn người thương nhân buôn nô lệ kia, giao tiền xong, đi làm khế ước mua bán.
Thẩm Thiều Quang dẫn A Viên ngẩng đầu ưỡn ngực cùng Vu Tam rũ đầu ảo não đi về nhà.
Tây Thị cái gì cũng bán, trên đường về tiện thể mua cho Vu Tam chút đồ dùng hằng ngày.
Thấy nàng tiêu rất nhiều tiền để mua đồ cho Vu Tam, hắn lại vẫn cái vẻ mặt “thích làm sao thì làm, chết thì đi chôn”, A Viên rất tức giận, trợn mắt nguýt Vu Tam mấy lần.
Thẩm Thiều Quang bật cười, người ta không biết còn tưởng A Viên ma cũ bắt nạt ma mới…
Bởi vì chưa thể chuyển tới phòng thuê mới, trong am lại không cho khách nam ngủ lại, Thẩm Thiều Quang đành để Vu Tam ở tạm trong tiệm.
Lúc quay trở lại trong tiệm thì mặt trời vẫn còn treo trên cao, còn chưa tới giờ chuẩn bị bữa chiều, Thẩm Thiều Quang cầm kẹo lúc nãy tiện thể mua ở Tây Thị đi sang cửa hàng bên cạnh cảm ơn Lý nương tử đã trông coi tiệm và bếp lò giúp, rồi lại quay về xem Vu Tam: “Đi ra sau bếp rửa tay rửa mặt trước đã.”
Vu Tam đáp lời, sắc mặt không đổi, đi ra đằng sau.
Thẩm Thiều Quang bảo A Viên đi tới chỗ Khâu đại lang mua mấy cái bánh nướng, lại múc chút xương sườn kho đặt lên bàn ăn – trước lúc ra ngoài thì bắt đầu hầm, bây giờ đã xương xốp thịt nhừ.
Ở thời này, kẻ rủng rỉnh tiền tiêu thì mới ăn ngày ba bữa cơm, người không có tiền thì chỉ ăn hai bữa, Thẩm Thiều Quang nghĩ chắc chắn Vu Tam còn chưa ăn bữa trưa.
Chờ Vu Tam quay lại, Thẩm Thiều Quang nói: “Ăn đi.”
Vu Tam nhìn Thẩm Thiều Quang, ngồi xuống trước bàn ăn, chắc hẳn là thật sự đói bụng, tốc độ ăn không chậm nhưng dáng vẻ cũng không thô lỗ.
Chờ hắn ăn xong rồi, Thẩm Thiều Quang mới hỏi khẩu vị của hắn.
“Hơi nhiều đường, hơi ít muối.”
Thẩm Thiều Quang nhướng mày.
“… Ngon hơn ta làm.”
“…!” Được đấy, chí ít cũng có cái lưỡi tốt. Thẩm Thiều Quang luôn am hiểu việc phát hiện ưu điểm của người ta.
Thẩm Thiều Quang giải thích với Vu Tam, vì người Trường An thích ngọt, lại chỉ là đồ nhắm rượu ăn vã nên mới bỏ hơi nhiều đường, muối thì bớt đi một chút.
Vu Tam gật đầu.
“Có biết làm cá không? Đằng sau có con cá chép dài hơn một thước!” Nếu đã ăn no thì có thể làm việc rồi, đương nhiên bà chủ phải kiểm tra trình độ tay nghề của đầu bếp mới một chút.
Vu Tam lại gật đầu, hỏi Thẩm Thiều Quang: “Làm bây giờ luôn sao? Phải ăn nhân lúc còn nóng.”
Thẩm Thiều Quang cười nói: “Nếu không có khách thì tự chúng ta ăn.”
Thế là Vu Tam không nói thêm câu nào nữa, tự đi tới vại nước nhỏ sau bếp bắt cá, bắt xong thì đưa đi làm thịt.
Nhìn tay nghề làm thịt cá của hắn, trong lòng Thẩm Thiều Quang nhẹ nhõm hẳn, ít nhất thì sau này cũng không phải lo chuyện làm thịt cá nữa.
Mỗi lần nhìn A Viên cầm cây gậy đập cá, Thẩm Thiều Quang đều cảm thấy đau đớn thay cho con cá, mà mấu chốt hơn là có đôi lúc đập lung tung mãi không chết, đến lúc làm thịt con cá vẫn còn quẫy đuôi giãy bình bịch.
Cái gọi là “thấy nó sống, không nỡ thấy nó chết; nghe thấy tiếng nó, không nỡ ăn thịt nó” chính là như vậy, Thẩm Thiều Quang không phải là quân tử, cũng không thể cách xa nhà bếp, nhưng trong lòng vẫn có chút không nỡ.
Vu Tam thì nhanh gọn hơn nhiều, một nhát lấy mạng, trình độ tuyệt đối có thể sánh với đao phủ.
Vu Tam giết cá sạch sẽ gọn gàng, làm thịt cá cũng sạch sẽ gọn gàng, chặt đầu chặt đuôi, chỉ lấy lớp thịt dày ở giữa, cạo vảy cắt khúc, sau đó bọc một lớp bột súng trộn lòng trắng trứng thật mỏng, bỏ vào chảo dầu chiên lên.
Nhìn đầu cá và đuôi cá bị vứt bỏ một cách vô tình, Thẩm Thiều Quang cảm thấy, với cái kiểu chế biến tinh tế tỉ mỉ này, chủ cũ của Vu Tam tám phần mười là một kẻ sành ăn. Vu Tam nói người này bán đầu bếp đổi lấy một bữa tiệc cá có khi là nói thật cũng nên.
Cá chiên đến màu vàng óng thì múc ra, bỏ vào một cái nồi khác, cho dầu, hoa tiêu, hành, gừng chiên lên, lại đổ thêm chút rượu vàng, nước tương, giấm chua, đường và các loại gia vị khác, đun với lửa lớn, thế là xong món cá.
Múc ra đĩa đặt lên bàn, phần bên ngoài miếng cá hơi phồng lên, nước cá thì bóng nhẫy đậm đà, thoạt nhìn không tệ, ngửi mùi cũng rất thơm, không phải kho, không phải chưng, không phải sốt chua ngọt, nhìn lại hơi giống cá viên ngói ở thời hiện đại.
* Cách làm cá viên ngói tham khảo tài liệu và ghi chép của Lương Thực Thu. [tác giả]
Thẩm Thiều Quang còn chưa kịp thưởng thức món cá nóng hổi thì đã thấy một vị khách quen thường tới mua ngọc tiêm diện bước vào trong tiệm.
Vị khách quen này nhìn thấy cá thì hai mắt tỏa sáng, cười hỏi Thẩm Thiều Quang: “Thái phu nhân nhà bọn ta bữa trưa ăn không ngon miệng, bây giờ ăn cháo, muốn ăn món gì đó có chút mùi vị, bảo bọn ta tới đây xem, con cá này… có bán không?”
Đối mặt với ánh mắt tha thiết như thế, Thẩm Thiều Quang nhếch miệng lên, thôi vậy: “Ngài bưng đi đi.” Lại dặn thêm một câu: “Phải ăn nhân lúc còn nóng.”
Vị khách quen kia cười đáp: “Đa tạ, đa tạ, lát nữa ta sẽ trả lại đĩa cho ngài.” Tiệm cơm chỉ bán đồ ăn không bán đĩa, đây là quy củ.
Bán đi con cá vừa múc ra khỏi nồi, Thẩm Thiều Quang còn chưa được ăn miếng cá nào, duỗi ngón tay quẹt trong nồi, hừm, mùi vị đậm đà thơm ngon, lẫn một chút chua chua ngọt ngọt, nói chung là rất được.
Lâm Yến thì có lộc ăn hơn Thẩm Thiều Quang – dù sao hắn cũng được ăn một miếng cá.
Vừa vào phòng bà nội đã ngửi thấy mùi cá thơm lừng. Bà nội ngồi trên giường, trước mặt bày một cái bàn ăn nhỏ, trên bàn ăn là nửa bát cháo, cùng với mấy đĩa đồ ăn để ăn kèm với cháo.
“A huynh đã về rồi sao?” Giang thái phu nhân cười nói, sau đó gọi người múc cháo cho Lâm Yến. Dạo gần đây lão thái thái lại trở nên hồ đồ.
“A huynh nếm thử món cá này xem, mua ở Hội Tiên Lâu bên ngoài đấy.” Trong đĩa còn hai miếng cá, Giang thái phu nhân rất hào phóng gắp cho “a huynh” nhà mình một miếng.
Hội Tiên Lâu là một quán rượu nổi tiếng ở Hàng Châu, đến giờ đã cả trăm năm tuổi, bà nội thế này là lại đang nhớ tới lúc ông nội làm thái thú ở Hàng Châu rồi.
Lâm Yến nếm thử: “Phải, rất ngon.”
“Ngon đúng không? Nhưng ta cảm thấy món này với món cá chua ngọt lần trước không phải do một đầu bếp làm.” Giang thái phu nhân nói chuyện rất ngay thẳng.
Lâm Yến nhìn người vú già bên cạnh bà nội, vú già dùng khẩu hình nói với hắn: “Thẩm Ký.”
Lâm Yến cười bất đắc dĩ, bà nội còn nhớ món cá chua ngọt của Thẩm Ký mấy hôm trước cơ đấy, chỉ là nói không phải do một đầu bếp làm thì lại sai rồi…