Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 37: 37: Bánh Đậu Xanh Hoa Hồng 3





Giữa hai người tràn đầy mùi thuốc súng, bầu không khí hết sức căng thẳng giống như là muốn làm ầm ĩ.Bạch Nhất Nặc ở bên cạnh biết rõ sự tình, ông cụ Tô - một khách hàng quen thuộc của tiệm cơm - mặc dù không tính là nói dối, nhưng ông ấy đang chơi chữ.Để hòa giải cuộc chiến giữa hai người, cô trực tiếp kết luận: "Đến trước thì sẽ được phục vụ trước, con gà này thuộc về chị gái này.

Ông cụ Tô à, ngày mai ông có thể đến để mua lại, cháu sẽ giữ lại một con cho ông.

Nếu cả hai cãi nhau thì cháu sẽ không để dành cho ông nữa đâu."Bạch Nhất Nặc lên tiếng, hai người vốn dĩ đang đối đầu gay gắt đột nhiên mất hết khí thế.


Sau khi nghe cô chủ nói như vậy, hai người tự nhiên không còn tâm trạng để mà cãi nhau nữa.Đinh Lâm vui vẻ cầm món gà sốt tiêu ra về với dáng vẻ của một người thắng cuộc, bỏ ông cụ Tô ở lại như một con gà trống bại trận...................Sau khi tiễn hai vị khách hàng suýt xảy ra tranh cãi với nhau đi thì có một người quen đến tiệm cơm.Chỉ trong vài ngày, uống nước ô mai đã trở thành truyền thống định sẵn của mấy bà thím trong phòng cờ bạc khu vực lân cận.Sau nửa ngày chiến đấu bên bàn đánh bài, họ khó có thể tránh khỏi cảm giác bồn chồn, cơ thể mệt mỏi lả rời.

Lúc này mà uống nước ô mai chua chua ngọt ngọt thì lửa giận trong người và cả lửa giận trong lòng đều tiêu tan hết, quả là một sự tận hưởng có một không hai, cho dù có uống như thế nào đi chăng nữa thì cũng không biết ngán.Một ngày mà không uống nước ô mai thì lòng dạ sẽ như thiếu đi một thứ gì đó.Vừa đến nơi, các dì trong phòng cờ bạc lập tức điều động binh tướng, cử một dì rảnh rỗi đến tiệm cơm Bạch Ký mua hơn hai mươi phần nước ô mai đem về phòng cờ bạc.Hôm nay là đến lượt dì Lâm.Bạch Nhất Nặc mang nước ô mai đã chuẩn bị sẵn ra cho dì Lâm, nhưng sau khi dì Lâm quét mã QR để thanh toán xong, bà đã để lại một số thứ cho Bạch Nhất Nặc."Đây là đậu xanh được gửi từ quê dì Vương của cháu.

Dì nhìn thấy hạt đậu có vẻ lớn đấy, trông có vẻ ngon, cháu ăn thử xem sao.""Đây là thứ mà dì Vương cho dì nên cháu không thể nhận được đâu ạ.""Cũng không hẳn đâu, dì đã lấy phần của mình đem về nhà rồi.

Đây là phần mà dì Vương chỉ đích danh cháu để tặng cho đấy.

Cháu đừng ngại."Bạch Nhất Nặc có hơi bất đắc dĩ, mấy bà dì này thật sự là nhiệt tình quá.

Từ sau khi dùng bữa ở tiệm cơm Bạch Ký, thỉnh thoảng họ mời cô đồ ăn ngon.


Vì mọi người biết cô mở một tiệm ăn nên thích cho cô nguyên liệu, cảm thấy là hợp lý.Mấy dì vẫn chưa chịu nhận tiền, hễ mà cô nhắc đến chuyện tiền nong là họ lại tức giận.Vì vậy, trong bếp của cô có không ít hàng hóa với xuất nguồn từ khắp trời nam biển bắc.Bên cạnh việc giao du gặp gỡ, Bạch Nhất Nặc thực sự rất thích những thứ mà các dì tặng cho cô.

Có rất nhiều nguyên liệu không thể mua được ở địa phương, các dì đều có thể kiếm được.Cứ như thế, Bạch Nhất Nặc nhận được hơn mười lăm ký đậu xanh, nhất thời không biết làm gì với chúng.

Sau khi xem xét các nguyên liệu trong bếp, cô quyết định dùng những hạt đậu xanh này làm bánh đậu xanh hoa hồng.Cô ngâm đậu xanh vào nước cho đến khi đậu xanh nở hút cạn nước rồi sau đó cho vào nồi hấp chín.


Đem toàn bộ đậu xanh đã hấp chín đi nghiền nhuyễn, không để lại một chút hạt to nào.

Sau đó cho vào nồi sên, sên cho đến khi đậu xanh nhão khô lại, thêm hoa hồng tươi, nước bạc hà và các nguyên liệu khác vào.Cuối cùng, ấn nhân vào khuôn là bánh đậu xanh hoa hồng đã được hoàn thành.Cô làm theo các bước tương tự để tạo ra một hương vị khác, thêm hoa quế khô đã được ngâm vào làm ra bánh đậu xanh hoa quế.Buổi tối, cô lấy một vài cái bánh bánh đậu xanh đã làm ra, gói riêng rồi tặng một ít cho dì Lâm.

Sau đó, cô nhờ dì Lâm mang những chiếc bánh đậu xanh khác đến phòng mạt chược để tặng cho dì Vương.Kết quả là khi dì Lâm nhìn thấy mấy chiếc bánh đậu xanh hoa hồng tinh xảo được đựng trong hộp, bà ấy liền trợn tròn mắt.Từ trước đến nay, bà chưa bao giờ nhìn thấy chiếc bánh đậu xanh nào đẹp đến như vậy, có thể nhìn thấy những cánh hoa hồng đỏ tươi trên thân bánh màu xanh lá cây, trông thật tinh xảo, khiến cho người khác nhìn mà phát thèm..