Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị

Chương 67




Hiên Viên Tố!


Nghe được thanh âm, Mễ Vị đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng đồng thời cũng giận dữ, "Ngươi làm cái gì vô thanh vô tức đứng ở sau lưng ta vậy! Ngươi làm ta sợ muốn chết!"


Hiên Viên Tố cười lạnh một tiếng, trực tiếp ôm ngang lấy Mễ Vị đi về hướng trong phòng, không để ý Mễ Vị giãy dụa mà quăng người lên trên giường, nàng còn chưa phản ứng, thân hình cường kiện của nam nhân liền từ phía trên đè xuống, môi lưỡi nóng bỏng nháy mắt bao trùm lấy môi nàng, hung hăng hôn xuống như muốn xả giận, vừa giống hôn vừa giống cắn.


Môi Mễ Vị bị hắn làm cho đau đớn không thôi, dùng sức đá đạp lung tung hai tay hai chân để phản kháng, nhưng khí lực của nàng càng không là gì so với nam nhân ở trên người, ngoại trừ làm cho hắn càng hôn độc ác hơn thì chẳng lay động được hắn một phân một hào.


Đời Mễ Vị chán ghét nhất là nam nhân đi cưỡng ép nữ nhân, khi mình bị đối đãi như vậy, quả thực tức giận đến phổi đều muốn nổ, tức giận đến mức máu nóng bốc lên đầu, trực tiếp há miệng, chờ đầu lưỡi Hiên Viên Tố vói vào đến, hung hăng cắn một cái, khoang miệng liền tràn ngập mùi máu tanh.


Hiên Viên Tố kêu lên một tiếng đau đớn, động tác hôn người nhịn không được dừng lại, Mễ Vị tìm được cơ hội, dùng hết sức lực từ khi ăn sữa hung hăng đẩy ra, rốt cuộc cũng đẩy được người ra, nàng hai lời không nói liền hung hăng quăng một bàn tay ra, "chát" một tiếng, đánh vào trên mặt Hiên Viên Tố.


Lập tức, một dấu tay năm ngón trùng khắc lên trên mặt hắn.


Hiên Viên Tố bị đánh quay đầu đi, đột nhiên yên lặng lại.


Mễ Vị khí tức giận trừng hắn, trừ một chữ "biến" thì thật không muốn cùng hắn nhiều lời.


Qua thật lâu sau, Hiên Viên Tố mới chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đỏ lên như nhỏ máu, cứ như thế lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, trong mắt giống tức giận, giống đau buồn, giống tổn thương, giống hối hận, phức tạp đến làm người nhìn không hiểu, lại cũng làm cho người ta nhịn không được cảm thấy khó chịu.


Trong lòng Mễ Vị đột nhiên xông lên một cảm giác xót xa và đau lòng khó có thể khống chế lại, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt, dần dần ép lại nộ khí trong lòng nàng xuống.


Thôi được rồi , đây chính là một nam nhân thất tình phát điên, tính toán nhiều với hắn như vậy làm cái gì.


Mễ Vị chỉ vào cửa lớn nói, "Ngươi bây giờ lập tức rời khỏi nhà ta, nơi này không chào đón ngươi."


Hiên Viên Tố tất nhiên sẽ không đi, chỉ dùng chất giọng vô cùng khàn khàn, như bị cát sỏi cào hỏng cổ họng lên tiếng hỏi: "Nàng không muốn ta, là vì yêu người khác rồi ? Nàng thích tên nam nhân mới vừa rồi kia?"


Mễ Vị giờ mới hiểu được hắn là hiểu lầm quan hệ của nàng cùng Lưu Thanh Vân , trong lúc nhất thời trong lòng lại do dự, không biết đến cùng có nên mượn cơ hội này để chấm dứt, làm cho hắn triệt để hết hy vọng hay không.


Nếu như nói nàng thật sự yêu người khác , dựa niềm kiêu ngạo của hắn, cũng sẽ không dây dưa nữa a?


Nhưng mà, loại lý do này thật sự có được không? Vì một một lời dối liền phải dùng vô số lời nói dối khác để bảo toàn nó, hơn nữa sớm hay muộn cũng có một ngày bị vạch trần, đến thời điểm đó phải làm thế nào?


Nghĩ tới nghĩ lui, Mễ Vị lựa chọn im lặng, không đáp.


Nàng trừng hắn, giọng lạnh như băng nói: "Chuyện của ta không cần phải báo cáo với ngươi chứ ? Đây là chuyện riêng của ta, ngươi không có quyền hỏi đến, ngược lại chuyện của ngươi cũng vậy, chúng ta không có quan hệ gì , kính xin ngươi tự trọng, lập tức rời khỏi nhà ta đi."


Hiên Viên Tố hít sâu một hơi, áp chế lửa giận đang bốc lên trong lồng ngực, nắm đấm nắm chặt lại trong tay áo mới ngăn được xúc động muốn lại ôm nàng vào lòng hung hăng hôn một trận, qua một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Hôm nay là sinh nhật ta."


Mễ Vị sửng sốt, vẻ mạnh mẻ giả vờ lạnh lùng trên mặt bị một câu nói này thiếu chút nữa duy trì không nổi, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.


Không nghĩ đến ngày sinh nhật hắn vậy mà là ngày 30 Tết, chính là hôm nay.


Nàng hơi mím môi, cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói: "Vậy chúc ngươi sinh nhật vui vẻ." Ngoài ra nàng cũng không biết còn có thể nói cái gì, quan hệ của bọn họ, nói cái gì cũng không đúng; còn không bằng không nói.


Hiên Viên Tố lẳng lặng nhìn chằm chằm mắt của nàng, trong mắt giống như hoài niệm, lại giống bi thương, có chút giật giật khóe miệng, lộ ra vẻ hơi mỉm cười, nhưng lại làm người ta còn thấy khổ sở hơn so với không cười.


Thanh âm của hắn thấp đến mức gần như là lẩm bẩm, nói: "Trước kia khi sinh nhật ta, nàng sẽ làm cho ta bánh sinh nhật ta, còn có thể hát bài hát mừng sinh nhật vui vẻ cho ta, nàng còn nói, về sau hàng năm mỗi khi sinh nhật ta nàng đều chúc mừng cùng với ta, đều hát cho ta nghe." Nhưng hiện tại, nàng lại xem ta như dã thú hồng thủy.


Hôm nay là sinh nhật hắn, tuy rằng hắn không nói nhưng từ buổi sáng mở mắt ra liền ngóng trông nàng sẽ nhớ, sẽ làm cho hắn một cái bánh sinh nhật, nhưng hết đợi lại chờ, chờ đến lại là nàng đuổi hắn về nhà, còn nói ra lời tuyệt tình như vậy. Hắn tức giận đến trở về một mình luyện công ba canh giờ ở luyện võ trường, nhưng vẫn lo lắng nàng một mình ăn tết sẽ cô đơn, mong đợi chạy về muốn qua năm cùng nàng, kết quả thấy nàng cùng một người nam nhân khác đứng trước cửa, hai người nói cười vui vẻ, tặng lễ lẫn nhau, thật đúng là đâm vào mắt của hắn, cũng đâm vào tim của hắn.


Nàng không nhớ rõ mình thì hắn có thể chịu đựng, nhưng hắn tuyệt đối không chịu được nàng thích nam nhân khác.


Hai người cách nhau khá gần, cho dù thanh âm Hiên Viên Tố trầm thấp nhưng Mễ Vị vẫn nghe được , trong lúc nhất thời trong lòng chấn động, khó có thể tin mà tròn mắt nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt không tự giác trừng lớn, nhịn không được hoài nghi lỗ tai mình có phải xảy ra vấn đề hay không, "Ngươi nói cái gì?"


Hiên Viên Tố lại bi thương cười một tiếng, "Ta nói, ta muốn nàng làm bánh sinh nhật cho ta, muốn nghe nàng hát bài hát chúc mừng sinh nhật vui vẻ cho ta. Muốn nàng ở bên cạnh ta, vĩnh viễn không xa rời!"


Mễ Vị ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng quả thực như mới thổi qua một trận lốc xoáy, làm cho đầu óc nàng một mảnh mông lung.


Trước đây nàng chưa từng quen biết hắn, như thế nào có thể làm bánh sinh nhật cho hắn chứ ? Hơn nữa, sao lại có cái bài hát mừng sinh nhật vui vẻ gì ở đây ? Thời đại này hoàn toàn không có cái gì gọi là bánh sinh nhật hay bài hát mừng sinh nhật vui vẻ cả!


Sắc mặt Mễ Vị lập tức trắng bệch, vội vàng hỏi: "Ta hát bài hát mừng sinh nhật vui vẻ là bài đó như thế nào ?"


Hiên Viên Tố mím môi không nói, giống như dỗi, cứ như thế nhìn nàng.


Mễ Vị bất đắc dĩ, đành phải hát lên, "Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ ~ chúc ngươi sinh nhật vui vẻ ~ chúc ngươi sinh nhật vui vẻ ~ chúc ngươi sinh nhật vui vẻ! Có phải hát như vậy hay không ?"


Hiên Viên Tố chợt nâng mắt, mang theo vẻ mong đợi hỏi: "Có phải nàng nhớ lại cái gì rồi không ?"


Xem ra đúng thật là hát như vậy . Trong đầu Mễ Vị  ông một tiếng nổ tung .


Vì sao lại như vậy? Nàng căn bản không có khả năng từng hát cho hắn hát nghe bài này , nhưng vì sao hắn lại từng nghe qua?


Trừ phi nguyên chủ cũng biết hát bài này, chẳng lẽ nguyên chủ cũng là người hiện đại xuyên không đến đây ?


Nhưng tỷ lệ này cũng khả năng sao?


Nhưng trừ cái giải thích này, thì chỉ còn một giải thích duy nhất có thể hiểu chính là ——


Mễ Vị gắt gao nhìn chằm chằm Hiên Viên Tố, trái tim phù phù phù phù nhảy lên nhanh chóng, toàn bộ đầu óc ông ông kêu to lên, cảm giác thế giới đều sắp bị đảo điên .


Vì xác nhận suy đoán trong lòng, thanh âm nàng run run hỏi: "Trước đây ta cũng tên là Mễ Vị đúng không?"


Hiên Viên Tố nhăn mày, "Nàng tất nhiên tên là Mễ Vị, vì sao hỏi như vậy?"


Mễ Vị hít sâu một hơi, lại hỏi: "Ta có từng nói với ngươi thân thế của ta chưa ?"


Hiên Viên Tố chỉ cho rằng nàng đã nhớ lại một chút chuyện trước kia, tất nhiên nguyện ý nói, "Nàng từ nhỏ không cha không mẹ, là người hảo tâm nhặt về nuôi lớn , nghe nói là lớn lên ở một nơi tên là cô nhi viện gì đó. Ta hỏi nàng đó là nơi nào, ngươi lại nói nàng rốt cuộc trở về không được, nói với ta cũng vô dụng."


Trước mắt Mễ Vị nháy mắt nổ tung một mảnh ánh sáng trắng, bên tai cũng ầm vang lên một tiếng, sau đó thì cái gì cũng không biết.


Mãi đến khi Hiên Viên Tố lo lắng kêu lên tên của nàng, mới làm nàng hồi phục tinh thần từ trận choáng váng mắt hoa này lại, nhìn gương mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Tố trước mắt, trong lòng Mễ Vị nhất thời tâm rối như đay.


Cô nhi viện, không thể quay về... Đây còn không phải chính là quá khứ của nàng sao? Cho dù nguyên chủ cũng trùng tên là Mễ Vị, nguyên chủ cũng là cô nhi, nhưng nguyên chủ không có khả năng biết cô nhi viện là gì, càng không có khả năng nói mình không thể quay về.


Điều này đại biểu cho cái gì, đã không cần nói cũng biết, người mà Hiên Viên Tố yêu sâu đậm kia, có thể không tồn tại cái gì gọi là nguyên chủ, mà chính là —— nàng?


Nhưng rõ ràng nàng sau khi bỏ mình ở hiện đại mới đến nơi này, đầu tiên thức tỉnh đã phát hiện mình lạnh cóng trên núi, phát hiện mình hoài thai, sau đó thì ngốc trong miếu Quảng Hoa hết bốn năm, hơn nửa năm trước mới lần đầu tiên xuống núi a. Làm sao có thể biết Hiên Viên Tố được ?


Không nghĩ ra, như thế nào cũng không nghĩ ra, đầu Mễ Vị đau như muốn nổ tung, nhịn không được che huyệt Thái Dương, co rút toàn thân lại.


Hiên Viên Tố giật mình, ôm chặt nàng, trong thanh âm mang theo lo lắng, " Nàng làm sao vậy? Có phải đau đầu lắm hay không? Ta mang nàng đi tìm Gia Cát Lão Đầu nhìn xem."


Mễ Vị lắc đầu, thò tay bắt lấy quần áo của hắn, "Không đi, chỉ là hơi nhức đầu, ta muốn nghỉ ngơi một hồi."


Xác định nàng thật sự không có việc gì, Hiên Viên Tố vội vàng nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng xong, hắn an vị ở bên giường canh chừng nàng. Nhìn thấy nàng chau mày sắc mặt tái nhợt, trong lòng hối hận một trận, vừa mới rồi không nên  vì tức giận đến máu dồn lên não, mất lý trí làm vậy với nàng, nàng nhất định là bị dọa rồi , nàng lúc trước còn bị thương trên đầu, nếu như phát tác lên thì không biết phải bị bao nhiêu tội.


Hắn trước giờ kiêu ngạo tự tin như vậy, Hiên Viên Tố hiếm khi thất bại thế này, quả thực đem bất đắc dĩ cùng luống cuống cả đời đều cho nữ nhân này. Không nhìn được nàng đẩy mình ra, không nhìn nổi nàng cùng nam nhân khác nói chuyện vui vẻ, nhưng càng nhìn không được nàng khó chịu phát khóc, thật sự không biết nên đối xử với nàng như thế nào mới tốt.


Gặp được nữ nhân này, đời này của hắn xem như gặp hạn rồi.


Mễ Vị nhắm mắt lại, qua một lúc lâu mới miễn cưỡng áp chế được hoảng sợ trong lòng, mở to mắt nhìn về phía nam nhân ngồi ở bên cạnh mình, trong lúc nhất thời thật sự không biết nên dùng cái tâm tình gì để đối mặt hắn.


Cái vốn dĩ mình cho rằng là chân tướng có khả năng hoàn toàn sai lầm, mà người vốn dĩ mình vẫn cho là nguyên chủ có khả năng hoàn toàn chính là bản thân nàng!


Hoang đường, vớ vẩn, lại không thể không tin được.


"Ta, trước đây ta có từng nói với ngươi một số lời gì mà ngươi nghe không hiểu không ?" Mặc dù biết hẳn là nên tin tưởng, nhưng Mễ Vị vẫn nhịn không được hoài nghi, muốn thông qua một vài sự tình xác nhận thêm chút.


Hiên Viên Tố không rõ vì sao nàng lại hỏi thế này, nhưng vẫn nghiêm túc nghĩ nghĩ, trả lời: "Nàng lần đầu tiên nấu cơm cho ta, nói ta thật đúng cái thùng cơm, vậy có tính không ?" Hắn mãi đến sau này mới hiểu được cái từ này có ý gì.


"..." Mễ Vị: "Còn nữa không?"


Hiên Viên Tố là người nhạy bén, tất nhiên có thể nhìn ra thái độ của Mễ Vị đối với hắn đột nhiên buông lỏng , tuy không rõ là vì cái gì, nhưng tóm lại là chuyện tốt, cho nên rất phối hợp nói ra: "Ta lần đầu tiên thi triển khinh công trước mặt nàng, nàng sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, còn nói một câu mà đến nay ta vẫn còn nghe không hiểu, ngươi nói cái gì sức hút của trái đất không tác dụng cái gì đó."


Mễ Vị: Xác định rồi, cái này xác định , trừ phi nguyên chủ cũng là người xuyên không, không thì đó chính là bản thân nàng, không thể nghi ngờ .


Mễ Vị quyết định hỏi ra câu hỏi cuối cùng, một câu mà ngay cả nguyên chủ nếu cũng là người hiện đại cũng không thể giống được, nàng hỏi: "Vậy ngươi biết nhũ danh của ta gọi cái gì không ?"


Hiên Viên Tố vừa nghe, đột nhiên cong khóe miệng lên, ánh mắt có chút trêu ghẹo, "Nàng không phải không cho phép ta gọi nhũ danh của nàng sao?"


Mễ Vị có loại dự cảm không tốt, "Ngươi thật sự biết sao?"


"Tất nhiên." Hiên Viên Tố nhớ lại sự tình khi đó, sau khi bọn họ xác định quan hệ, hắn liền hỏi nhũ danh nàng là cái gì, dù sao giữa người yêu với nhau lại gọi thẳng tên họ không quá thân mật, nhưng ngay từ đầu Mễ Vị đã kiên quyết không nói ra nhũ danh của mình. Sau này vẫn là khi nàng uống say mới chủ động nói ra, lúc ấy mới biết được cái nhũ danh kia, đến bây giờ nhớ lại ngay cả hắn cũng không nhịn được bật cười, bởi vậy chọc nàng tức giận hồi lâu mới dỗ dành được; sau đó liền bị nàng ép về sau không được gọi nhũ danh của nàng nữa.


Hiên Viên Tố gằn từng chữ: "Nhũ danh của nàng là —— Đại Tráng."


Mễ Vị che trán, trong lúc nhất thời không biết nên khóc hay nên cười. Cái này nàng rốt cuộc xác nhận , người yêu trong miệng Hiên Viên Tố kia chắc chắn là nàng, từ đầu tới đuôi đều là nàng, không tồn tại cái người khác gì, là nàng cùng Hiên Viên Tố yêu nhau , là nàng cùng Hiên Viên Tố tạo người , Mễ Tiểu Bảo là kết tinh của nàng cùng hắn.


Đại Tráng là nhũ danh của nàng, lúc trước bị viện trưởng nhặt về, nàng được bọc trong một cái tả rách, hơi thở thoi thóp, gầy yếu đến làm cho người ta cảm thấy nàng căn bản không có khả năng lớn lên, viện trưởng lại không đành lòng từ bỏ nàng, liền cho đặt cho nàng nhũ danh gọi là Đại Tráng, hy vọng về sau lớn lên tráng kiện khoẻ mạnh. Cũng không biết có phải tên này có tác dụng hay sao, nàng thật sự bình an trưởng thành, thân thể cũng càng ngày càng tốt.


Bất quá, cái nhũ danh này quả thực là ác mộng trong đời của nàng, có thể tưởng tượng một chút cái cảnh tượng đó, một tiểu cô nương lớn lên gầy teo, xinh xắn đẹp đẽ, tóc dài phiêu phiêu lại bị người gọi là Đại Tráng thì cỡ nào doạ người chứ. Từ nhỏ đến lớn, bởi vì cái nhũ danh này mà nàng không biết đã bị bao nhiêu người cười nhạo, làm nàng tức giận đến không bao giờ cho viện trưởng cùng các bạn trong cô nhi viện kêu nhũ danh của nàng, chỉ có người thân cận nhất nàng mới có thể nói cho đối phương biết nhũ danh của nàng.


Dù cho nguyên chủ cũng là người xuyên không, nhưng cũng không thể cũng có nhũ danh gọi là Đại Tráng đi?


Hoá ra nàng đã xuyên không đến nơi này sớm hơn nữa, và gặp Hiên Viên Tố.


Nàng không khỏi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Hiên Viên Tố nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, nội tâm mình sinh ra cảm giác xót xa cùng đau lòng, rồi sau đó, bản thân mình cũng liên tiếp xuất hiện cảm xúc mà không chịu khống chế của mình. Lúc trước nàng chỉ cho rằng đó là do nguyên chủ còn chưa rời đi, còn ký thác  trong thân thể này mới có thể như vậy, hiện tại nàng rốt cuộc hiểu rõ, những cảm xúc mà ngay cả chính nàng cũng không hiểu rõ, căn bản không phải là kiến thức của nguyên chủ, mà là của chính nàng!


Nàng cho dù có quên mất Hiên Viên Tố, nhưng trong tiềm thức vẫn để ý hắn, cho nên nhìn thấy hắn liền không khống chế được mà sản sinh ra những cảm xúc kia.


Nhưng mà, vì sao trong trí nhớ của nàng không có một chút quá khứ nào về Hiên Viên Tố ? Chẳng lẽ thật sự là nàng mất trí nhớ, bản thân thật sự quên mất đoạn ký ức kia ?


Trước đây Mễ Vị vẫn luôn không có hỏi chuyện của Hiên Viên Tố và nương của Tiểu Bảo, bởi vì nàng cảm thấy đó thuộc về quá khứ của nguyên chủ, không có quan hệ gì với nàng, dù cho hỏi cũng chỉ tăng thêm phiền não, cho nên đến nay vẫn không biết lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng giờ phút này, nàng lại bức thiết muốn biết tất cả những chuyện phát sinh ra, muốn làm rõ nàng vì sao lại mất đi đoạn ức dài như như vậy.