Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị

Chương 20




Nhưng nàng chính là đứa ít chữ, cái tên Mễ Tiểu Bảo này đã là nàng cố gắng cố gắng lại cố gắng mới có , tuy rằng bảo hay thì không hay bao nhiêu, nhưng có thể tạm thời dùng nha, chờ về sau thằng bé đi học biết chữ, lại tự đặt cho chính mình một cái tên cao dương thượng đẳng nào đó .


Chẳng qua không nghĩ đến sau cái chuyện đặt tên cho Mễ Tiểu Bảo, còn lòi ra nguy cơ phải đặt tên cho tiệm cơm này.


Giờ phút này nàng cực kỳ sợ.


Suy nghĩ hồi lâu vẫn là không nghĩ ra được cái tên gì hay, vì thế nàng dứt khoát dời tầm mắt xuống, nhìn nhóc con bên chân.


"Tiểu Đầu Trọc, không bằng con đặt tên cho tiệm cơm chúng ta đi, con thông minh như thế, nhất định sẽ lấy được tên tốt hơn nương."


Tiểu hài nhi được khen thông minh, trong lòng đắc ý , sờ cái đầu trọc của chính mình, liền bắt đầu nghĩ tên, sau một lúc lâu đột nhiên "A" một tiếng, hưng phấn nói: "Nương, con nghĩ ra một cái tên siêu cấp hay a, cứ gọi là 'Tiệm cơm nhà ta Thật Mỹ Vị' đi, như vậy người đến ăn đều biết cơm của quán chúng ta rất ngon đây ~ "


Mễ Vị mắt sáng lên, cái ý nghĩ này thật là khá, Tiểu Đầu Trọc quả nhiên là đầu trọc có tiền đồ.


"Tiểu Đầu Trọc, con thật không phải tiểu hài nhi đơn giản a." Mễ Vị nhìn nó giơ ngón tay cái lên.


Tiểu hài nhi cười hì hì, lập tức nghệch mặt cười ra hai cằm. (Editor: mặt phúng phính khi cúi xuống sẽ có hai cằm nha !^^)


Nhưng sư phó làm tấm biển nói bảy chữ quá dài , tên vẫn nên ngắn một chút mới tốt; cho nên Mễ Vị liền giảm bớt bốn chữ phía trước, chỉ giữ lại ba chữ sau, từ nay về sau, quán cơm nhỏ chính thức có danh tự —— Thật Mỹ Vị.


Nhìn một cái xem, tiệm cơm Thật Mỹ Vị, nghe là thấy ấn tượng, còn thông tục dễ hiểu.


Ba ngày sau, tấm biển làm xong, treo lên ngay ngắn trên quán, quán cơm nhỏ xem như chính thức khai trương.


Tuy không có người nào đến vây xem, nhưng Mễ Vị vẫn mua một chuỗi pháo đốt bùm bùm trước cửa ra vào một trận, xem như chúc mừng quán cơm nhỏ chính thức khai trương.


Mấy chủ cửa hàng hàng xóm ngược lại cũng không khách sao, đều sôi nổi đến cửa nói với Mễ Vị một tiếng chúc mừng, tuy rằng biết rõ này quán cơm nhỏ này cuối cùng kết cục nhất định là đóng cửa, nhưng vẫn là trái lương tâm chúc Mễ Vị sinh ý thịnh vượng, khách đến như mây.


Mễ Vị cười híp mắt, nhận lời chúc phúc của mọi người, còn mời các bằng hữu hàng xóm này giữa trưa qua quán cơm nhỏ ăn bữa cơm, xem như chúc mừng.


Mọi người hàng xóm vốn không muốn ăn không của một tiểu nương tử một mình còn phải nuôi hài tử, nhưng cũng do Mễ Vị mời quá thịnh tình, liền thương lượng một chút, sôi nổi mang theo lễ vật trong nhà đến ăn cơm.


Bên trái tiệm cơm là một cửa hàng lương dầu ( bán lương thực, gạo, muối), bà chủ họ Lý, tất cả mọi người đều gọi nàng ta là Lý đại nương tử, trượng phu của nàng ta cũng mất sớm, một mình mở cửa hàng nuôi lớn hai đứa nhỏ, là người rất lanh lẹ, trực tiếp lấy trong cửa hàng một túi gạo xem như quà khai trương đưa cho Mễ Vị.


Kế bên cửa hàng lương dầu là một nhà bán rượu, bởi vì mở bên trong con hẻm nhỏ cho nên sinh ý cũng không tốt, thường ngày thu không đủ chi, nghe nói cũng có tính toán bán cửa hàng rời đi. Nơi này ông chủ họ Bao, là một đôi vợ chồng già, bởi vì sinh ý không tốt nên cũng không tính giàu có, nhưng vẫn mang theo cho Mễ Vị một vò rượu ngon nhà mình sản xuất xem như lễ vật.


Đối diện tiệm cơm là một tiệm thợ rèn, chủ tiệm là một đôi phu thê sắp ba mươi tuổi, trượng phu họ Khâu, tất cả mọi người gọi hắn là Khâu Đại, gọi nương tử hắn là nhà Khâu đại, hai vợ chồng có một trai một gái, nữ nhi lớn năm nay 13 tuổi, tiểu nhi tử mới năm tuổi, là tuổi vui chơi hoạt bát. Hai vợ chồng Khâu Đại dứt khoát lấy một cái nồi thiết lớn từ trong tiệm ra làm lễ vật đưa đến, thẩ sự còn rất thực dụng.


Bên cạnh tiệm của Khâu đại là một quầy bán hương nến, chủ yếu là làm sinh ý cho người chết, ông chủ họ Vương, gọi Vương Lai Tài, thường ngày cũng là nhân vật khéo léo, hắn nhìn tất cả mọi người lấy đồ vật trong tiệm làm lễ vật, nghĩ đến nhà mình đều là đồ vật dùng cho người chết, cũng không dám lấy đi đưa cho người ta, vì thế bảo nương tử hắn  lấy con cá mang qua. Cá là đệ đệ hắn ở nông thôn đưa tới , tổng cộng đưa tới ba con, ăn hai con, vừa vặn còn lại một con, có thể dùng để tặng lễ.


Mễ Vị sáng sớm nay mua không ít đồ ăn, thấy cũng không còn sớm, liền vào phòng bếp bắt đầu bận việc, hôm nay khai trương, tất nhiên phải phong phú một chút, cho nên chuẩn bị làm một bàn đồ ăn: thịt thăn sốt chua ngọt, gà trống hầm, thịt kho tàu, xôi sườn, đậu hũ Ma Bà, thịt gà xào đậu phộng, gỏi vịt ngó sen, mặt khác còn dùng cá của nhà họ Vương mang đến làm một nồi canh cá hầm ớt.


Toàn bộ ngõ nhỏ tràn ngập một mùi thơm mê người trước nay chưa từng có.


Mấy hộ gia đình và chủ cửa hàng bên trong con hẻm đang ngồi trong nhà, mùi thơm từ trên trời bay đến, mỗi người đều ngồi không yên, sôi nổi chạy ra đứng trước cửa tìm nơi phát ra mùi thơm.


"Sao lại thơm dữ vậy! Ai a? Nhà ai đang nấu cơm?"


"Trời ơi, ai nấu cái gì mà thơm như vậy!"


"Trong hẻm chúng ta nhà nào nấu cơm mà thơm quá vậy ? Hay không phải mùi thơm này là từ trong hẻm chúng ta ?."


"Này cũng quá thơm rồi, nghe mùi thôi đã thấy đói bụng, muốn ăn quá."


Lúc này, có người chỉ vào tiệm cơm mới khai trương nơi cuối con phố, không xác định nói: "Có phảitừ chỗ tiệm cơm mới khai trương kia truyền đến  hay không ?"


Lập tức liền có người phủ định, "Không có khả năng, cái tiệm cơm vừa nhỏ vừa nát như vậy, làm sao làm ra đồ ăn thơm thế này được? Có tay nghề như vậy thì đến cái hẻm ngay cả chim cũng thèm ị của chúng ta mở tiệm cơm làm gì chứ ? Tùy tiện vào tửu lâu nổi tiếng nào đó mà chả kiếm được đống tiền a."


Mọi người lập tức cảm thấy có lý, có tay nghề này thì có đồ ngốc mới đi mở tiệm cơm trong này.


"Nhưng ta thực sự cảm thấy mùi thơm này là trong hẻm của chúng ta bốc ra nha ." Một người nói ra: "Ta đi chỗ tiệm cơm kia ngửi ngửi thử xem có phải hay không." Nói xong, hắn nhanh như chớp chạy đến trước tiệm cơm Thật Mỹ Vị, hít một hơi thật sâu.


Sau đó mọi người liền nhìn thấy trên mặt hắn lộ ra một  biểu tình say mê đến cực điểm, cả người ngơ ngác đứng trước cửa nhà người ta, nửa ngày cũng không chịu về.


Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng lộp bộp một chút, chẳng lẽ thật sự đúng là mùi hương từ trong cái tiệm nhà kia truyền đến?


Nhưng vào lúc này, bọn họ lại nhìn thấy  Lý đại nương tử của tiệm lương dầu, vợ chồng Bao lão của quán rượu, một nhà Khâu Đại của hiệu rèn, còn có một nhà Vương Lai Tài của tiệm hương nến trùng trùng điệp điệp đi vào tiệm cơm Thật Mỹ Vị.


"Sao bọn lại lại đều đi vào cái tiệm cơm rách nát kia? Đi ăn cơm hả ?"
Đang lúc mọi người còn nghi hoặc, người lúc nãy chạy tới đó nghe mùi hương rốt cuộc cũng dứt ra được chạy trở về , kích động nói: "Mùi hương thật sự là từ trong tiệm cơm Thật Mỹ Vị kia truyền tới nha, ta đứng trước cửa ngửi được hương vị kia, nước miếng sắp chảy ra đầy đất, quá thơm."


Có người nhanh chóng hỏi vì sao đoàn người Lý đại nương tử lại vào tiệm cơm.


"Bọn họ sáng nay đi chúc mừng bà chủ tiệm cơm Thật Mỹ Vị kia khai trương, còn hình như đều mang lễ vật chúc mừng, cho nên bà chủ tiệm kia mới mời bọn họ ăn cơm trưa."


Nghe nói như thế, những chủ cửa hàng không đi chúc mừng trong nội tâm đều có chút hối hận, vì trong lòng bọn họ khinh thường tiệm cơm này, nghĩ là không mở được một tháng tất nhiên sẽ đóng cửa, cho nên cảm thấy không cần phải chậm trễ thời gian mình làm sinh ý mà đến chúc mừng, cho nên không đi. Lúc ấy thấy đám người Lý đại nương tử bọn họ đi chúc mừng một cái tiệm cơm nát khai trương, trong lòng còn cười bọn họ ngốc.


Làm sao nghĩ đến bà chủ tiệm cơm nhà kia lại hào phóng như vậy, thế mà chiêu đãi bọn hắn ăn cơm trưa, ăn cơm trưa còn không nói , làm đồ ăn còn thơm như vậy! Nếu buổi sáng bọn họ cũng đi, bây giờ cũng có thể quang minh chính đại đi vào nếm thử hương vị rồi.


Người bên này hối hận như thế nào, nhóm người Lý đại nương tử tất nhiên không được biết rồi, bọn họ vừa tiến vào tiệm cơm Thật Mỹ Vị, xoang mũi liền nhận được trùng kích to lớn.


Sao lại có thể thơm như vậy!


Khi nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn trước mặt thì càng chịu không nổi ! Những món ăn này cũng quá đẹp mắt đi, bất kể là màu sắc hay là bày biện, đều hết sức mê người, các nữ nhân đang ngồi đây ở nhà cũng quen làm đồ ăn , tự nhận tay nghề cũng không đến nỗi, nhưng nếu so sánh với đồ ăn bày trên bàn, tay nghề của các nàng quả thực không thể nhìn.


Đợi đến khi bọn họ được Mễ Vị mời động đũa, vậy cảm thụ liền càng đừng nói nữa.


Bọn họ ăn cơm cả đời, cũng chưa từng ăn ngon như vậy.


"Ô cái món thịt kho tàu này đúng là quá ngon, béo mà không chán, tươi mới mềm mại ; trước nay ta cứ nghĩ thịt kho tàu ởNhất Phẩm Lâu là ngon nhất toàn kinh thành rồi chớ, nhưng so với món thịt kho tàu này của bà chủ, vẫn là không bằng." Vương Lai Tài vừa há miệng lớn ăn vừa  khen ngợi.


"Mễ tiểu nương tử làm xôi sườn là ăn ngon nhất! Mấy người nhanh nhanh nếm thử đi, dẻo mà thơm thật thơm!" Lý đại nương tử đã liền ăn ba cục xôi sườn vẫn còn định gặp thêm cục thứ tư.


"Ngươi chưa ăn mấy món khác nên mới nói xôi sườn là ngon nhất, ngươi thử nếm cái món canh cá hầm ớt này xem, vừa cay vừa thơm, thịt cá trơn mềm, đảm bảo ngươi ăn xong một miếng còn muốn ăn thêm nữa."


"Phụ thân, cái này ngon quá, cái này ăn ngon nhất." Tiểu nhi tử Bảo Thụ của nhà Khâu đại, miệng nhét hai cục thịt thăn sốt chua ngọt, hai bên quai hàm đều phồng lên.


Bao Đại Nương gật đầu phụ họa: "Đích xác là rất ngon, cái này gọi là gì ấy nhỉ? là thịt thăn sốt chua ngọt đúng không ? Chua chua ngọt ngọt thật ngon miệng, không chỉ có tiểu hài tử thích ăn, lão thái bà như ta đây cũng ăn không ngừng được. Ai nha, lão bà tử ta sống cả đời, còn chưa từng nếm qua món nào ăn ngon như vậy, ăn được bữa tiệc này, đời này của ta cũng đáng ."


Mọi người đều cảm thấy lời này không có chút khoa trương nào.


Lý đại nương tử dựng ngón cái cho Mễ Vị, "Muội tử, không nói gạt ngươi ; trước đó trong lòng ta còn đang nghĩ tiệm này của ngươi phỏng chừng mở ra cũng không được bao lâu, chẳng mấy chố ngươi cũng sẽ bán sang tay đi thôi. Nhưng bây giờ ta không nghĩ như vậy , cứ với tay nghề này của ngươi, dù cho là chỗ hẻo lánh cũng có người đến ăn, cái này gọi là cái gì nhỉ? Gọi là..."


Vương Lai Tài  bổ sung cho nàng ta, " gọi là "rượu thơm không sợ ngõ sâu.""


Lý đại nương tử vỗ tay, "Đúng đúng đúng, chính là những lời này, vẫn là người có học có khác."


Khâu Đại cũng bội phục nhìn Mễ Vị, nói: "Bà chủ Mễ, tay nghề này của ngươi thật là tuyệt , ta lúc trước còn cảm thấy ngươi mở quán cơm ở chỗ này của chúng ta đúng là quá ngốc nghếch, hiện tại mới biết ngươi không phải ngốc, ngươi là tin tưởng với trù nghệ của chính mình, với tay nghề này cũng cửa, mở ra ở trên núi cũng có người mò tới ăn."


"Cũng không phải sao, mùi hương ở đây àm bay ra cả con đường, nghe mùi hương liền có thể tìm được."


Nhà Khâu đại cười nói đùa, "Ta chờ xem nha, sau bữa tiệc hôm nay xong, sau khi về nhà ta đoán là ta ăn cơm mình nấu chắc cũng thấy như ăn cơm heo, làm sao nuốt xuống nổi đây giờ đây~ "


Tất cả mọi người nở nụ cười  ha ha.


Cuối cùng, thức ăn trên bàn đều đã trở thành hư không, ngay cả một mẩu hành thái cũng tìm không thấy, canh rau dư lại trong đĩa cũng bị mọi người trộn cơm vào ăn đến trống trơn, một đám hai tay đỡ lưng ưỡn bụng rời khỏi tiệm cơm Thật Mỹ Vị.


Bị mùi hương chọc thèm đến trào tâm cong phổi, những người khác vẫn luôn vô tình hay cố ý đi lòng vòng gần đó, giờ phút này vừa thấy bọn họ đi ra, vội vàng đón hỏi: "Các ngươi sao đi vào trong ăn lâu như vậy a, đồ ăn của tiểu nương tử kia làm có ngon không?"


Vương Lai Tài vỗ vỗ cái bụng giống như mang thai, "Ăn ngon không? Ngươi xem bụng ta này, ăn không ngon có thể thành như vậy sao?"


Có người không quá tin, "Thực sự có ăn ngon như vậy không? Ngươi cũng quá khoa trương a."


Vương Lai Tài liếc xéo hắn, "Tuyệt đối không khoa trương, ta nói với các ngươi a, Mễ tiểu nương tử làm đồ ăn là thứ ngon nhất đời này ta từng ăn, Nhất phẩm Lâu các ngươi từng đi ăn chưa ? Ta không chém gió đâu nhé, Mễ tiểu nương tử làm đồ ăn còn ngon hơn cả Nhất Phẩm Lâu."


"Ngon hơn cả Nhất Phẩm Lâu? Vương Lai Tài ngươi đừng nói quá đi, làm sao mà một cái tiệm cơm rách nát thế này lại có thể so sánh với Nhất Phẩm Lâu chứ?"


Vương Lai Tài mất hứng , "Hắc" một tiếng, "Ta không nói quá, nói quá ta có lợi gì không ? Các ngươi nếu như không tin, ngày mai tự mình đi nếm thử liền biết ta có nói quá hay không thôi."


Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, trong lòng bắt đầu không xác định , chẳng lẽ thật sự còn ngon hơn cả Nhất Phẩm Lâu sao?