Phần 7: Đảo Tật Lê
Chương 73
Một đêm chiến đấu kết thúc, Hà Phục ngã xuống. Vừa nãy, y đã tiêu tốn rất nhiều sức mạnh để đối phó với đám dị nhân kia, tơ máu đã vằn vện kín khuôn mặt.
Dương Minh Trăn chạy tới đỡ lấy y, đau lòng nhìn gương mặt ấy, “Hà Phục, cố chịu một chút. Chúng ta sẽ về nhà ngay thôi…”
Hình Đình buông bàn tay đang ôm trên ngực mình xuống, gắng gượng nhìn Hà Phục, nói một cách khó nhọc: “Hà Phục, uống máu… Uống máu tôi đi.”
“Vô ích thôi.” Hà Phục khẽ nói.
Hình Đình khóc: “Không, hữu dụng! Tôi chính là dị nhân chìa khóa cơ mà. Anh ăn thịt tôi đi, ăn thịt tôi, anh sẽ sống.”
Hà Phục vô cùng mệt mỏi, giọng y thều thào: “Kể cả có ăn thịt cậu, tôi cũng không sống nổi qua mười ngày.”
“Vậy chúng ta về nhà thôi, tôi làm thật nhiều món ngon cho anh bồi bổ.” Hình Đình nức nở nắm lấy tay Hà Phục. Sợi tơ đỏ trong tay y đã hoàn toàn biến mất, chẳng còn lại dù chỉ là một dấu chấm, “Sao lại như thế được.”
Hà Phục vươn tay chỉ lên mặt mình: “Nó không phải sinh mệnh của tôi, nó là độc. Nếu tôi dùng quá thường xuyên, nó chỉ khiến tôi chết dần chết mòn.”
“Để tôi cho anh uống máu giải độc.” Vừa nói, Hình Đình vừa loay hoay muốn cứa lên cổ tay mình, thế nhưng trên người hắn không hề có dao.
Dương Minh Trăn giữ tay hắn lại, bình tĩnh nói: “Giờ chúng ta phải rời khỏi hòn đảo này, biết đâu Hà Phục vẫn cứu được.”
“Ừ.” Hình Đình gật đầu, “Chúng ta về nhà thôi.”
Mặt trời nhú ra khỏi rặng mấy, ánh nắng tỏa khắp nơi, chiếu sáng hòn đảo máu me này. Dương Minh Trăn cõng Hà Phục, Hình Đình đi bên cạnh, ba người cùng trở về nhà.
“Đội trưởng Dương!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên gọi Dương Minh Trăn lại.
Ba người ngoảnh đầu nhìn, hai người chạy vọt ra từ hang núi, chính là Thôi Lương và Thân Đại Võ mất tích từ đó tới giờ.
“Hai cậu còn sống?” Dương Minh Trăn mừng rỡ hỏi.
Thôi Lương chạy về phía Dương Minh Trăn, “Bọn em ở trong hang núi suốt. Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy, sao mọi người bị thương nặng thế?”
“Bọn tôi…” Dương Minh Trăn đang định trả lời, Hà Phục chợt ghé vào tai hắn thì thầm: “Bọn họ không phải người.”
Dương Minh Trăn và Hình Đình đều thấy trên cánh tay Thôi Lương và Thân Đại Võ có một ít tơ trắng của nhện.
Ba người cảnh giác nhìn Thôi Lương và Thân Đại Võ. Có thể hai người kia chính là bất ngờ cuối cùng Long Quyện để lại cho bọn họ.
Dương Minh Trăn bình tĩnh đỡ Hà Phục xuống, đưa mắt ra hiệu với Hình Đình: “Trông chừng y, để tôi lên.”
Lúc này, đến phiên hắn bảo vệ mọi người. Hà Phục và Hình Đình đều đã bị thương nặng, hắn không thể tiếp tục ỷ lại vào dị năng của họ được nữa.
Dương Minh Trăn rút súng ra, bắn vào ngực Thôi Lương. Thôi Lương cúi đầu nhìn vết thương trên người mình, tiếp tục điềm nhiên tiến tới. Phía sau cậu ta, Thân Đại Võ tăng tốc, cả hai cùng nhảy lên, vồ lấy Dương Minh Trăn.
Dương Minh Trăn bị Thôi Lương cắn một nhát. Dương Minh Trăn hét to với Hình Đình: “Đi mau! Bờ sông có thuyền, hai người mau về đi!”
Thấy tình hình ấy, Hình Đình muốn tới giúp Dương Minh Trăn.
Dương Minh Trăn bị hai người kia tấn công gắt gao, hắn sắp bị cấp dưới của mình cắn chết tươi.
“Cậu không cứu được cậu ta đâu.” Hà Phục nói.
Dương Minh Trăn liên tục hét lên, “Hà Phục, đi mau!”
Hình Đình nhìn Dương Minh Trăn bị cắn chỉ còn lại nửa cái đầu, đành nén đau lòng, đưa Hà Phục rời đi.
Vừa chạy, hắn vẫn vừa ngoảnh lại nhìn.
Dương Minh Trăn ngã xuống.
Hắn đang cười.
Rốt cuộc hắn cũng cứu được bạn mình.
Hắn là một cảnh sát tốt, cũng là một người bạn tốt.
Tương lai, bọn họ sẽ không còn được gặp lại hắn nữa.
Hình Đình đưa Hà Phục lên con thuyền tồi tàn kia, điên cuồng chèo đi.
Rõ ràng sông Phách Lan không rộng đến vậy nhưng giờ phút này, trong mắt hắn, nó như biến thành đại dương mênh mông còn bọn họ thì cách quá xa bờ.
Nhưng chỉ cần con người còn nỗ lực, chung quy thuyền sẽ đến bến.
Hình Đình không biết mình đã chèo thuyền bao nhiêu lâu, khi đến được bờ bên kia, hắn đã kiệt sức. Ngoảnh sang nhìn Hà Phục nằm trên thuyền, y đã nhắm nghiền hai mắt. Hắn đưa tay tới kiểm tra xem Hà Phục còn thở hay không, may mà y vẫn còn sống.
Lên bờ, hắn khổ sở nhìn về phía đảo Tật lê một lần nữa.
“Đội trưởng Dương, tạm biệt.”
Hình Đình đưa Hà Phục trở về tiệm cá Số 7. Thấy hai người đã về, Meo vui vẻ kêu meo meo.
Hình Đình đặt Hà Phục nằm xuống sô pha rồi lấy đồ ra tự băng bó vết thương trên ngực mình.
Một ngày sau, có người gõ cửa tiệm cá Số 7.
Hình Đình ra mở cửa, hóa ra là một cậu bé trai. Trên tay cậu bé là một cuốn Liêu trai chí dị mới tinh.
“Ai gõ cửa thế?” Giọng Hà Phục vang ra từ trong phòng. Hình Đình nhận cuốn sách, kinh ngạc ngoảnh lại nhìn y, không ngờ y đã hồi phục hoàn toàn, tơ máu trên gương mặt đã biến mất. Hình Đình chẳng màng tới việc cảm ơn cậu bé kia nữa, vội vàng quay sang níu lấy Hà Phục: “Anh khỏe rồi?”
“Tôi vẫn luôn khỏe mà?” Hà Phục hơi nhíu mày, “Sách này ai đưa tới vậy?”
Hình Đình nói: “Là người ta tặng anh.”
“Ồ?” Hà Phục mở cuốn sách ra, một lá thư rơi xuống từ bên trong.
Thấy lá thư ấy, Hình Đình vô cùng kinh ngạc. Hắn đã từng trông thấy nó! Đây là thư Dương Minh Trăn gửi Hà Phục!
“Thư cầu cứu của Dương Minh Trăn?” Hà Phục đọc thư rồi nói.
Hình Đình hoảng hốt kêu lên: “Không thể nào, anh ta chết rồi. Người chết sao có thể viết thư cầu cứu?”
Hà Phục ngơ ngác nhìn Hình Đình: “Cậu ta chết khi nào?”
“Anh quên rồi sao?” Hình Đình nói, “Chúng ta tận mắt trông thấy anh ta bị mấy người kia cắn chết mà.”
Hà Phục lắc đầu: “Không, trong trí nhớ của tôi, cậu ta chưa chết.”
“Chưa chết?” Hình Đình kinh ngạc, “Ý anh là anh ta còn sống?”
Hà Phục nói: “Chúng ta lên đảo thôi.”
“Được!”
Nếu có thể cứu Dương Minh Trăn, hắn tình nguyện lên đảo.
Tới được đảo Tật Lê, Hình Đình không thể tin vào mắt mình.
Dương Minh Trăn thật sự còn sống.
“Anh…” Hình Đình chỉ vào Dương Minh Trăn, nói, “Không phải anh chết rồi à?”
Dương Minh Trăn mắng: “Cái thằng nhãi nhà cậu tệ thật đấy. Sau khi chúng ta cùng nhau giết chết Long Quyện, hai người bỗng nhiên biến mất.”
“Gì cơ?” Hình Đình không tài nào hiểu nổi, cảm tưởng mọi chuyện cứ như một giấc mơ.
Dương Minh Trăn nhếch môi cười: “Đi thôi, giờ chúng ta có thể về nhà rồi. Đưa Hà Phục về ăn một bữa thật ngon, bồi bổ cơ thể.”
Hình Đình cảm thấy khá kỳ quái. Hắn cứ nhìn chằm chằm Dương Minh Trăn cho đến khi thấy hai người Thôi Lương và Thân Đại Võ tiến tới từ đằng xa.
Thấy ánh mắt của Hà Phục và Hình Đình đều nhìn về phía sau mình, Dương Minh Trăn ngoảnh lại. Thấy người đang đi tới, hắn vô cùng mừng rỡ: “Thôi Lương, hai cậu còn sống?”
Thôi Lương chạy về phía Dương Minh Trăn, “Bọn em ở trong hang núi suốt. Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy, sao mọi người bị thương nặng thế?”
“Bọn tôi…” Dương Minh Trăn đang định trả lời, Hà Phục chợt ghé vào tai hắn thì thầm: “Bọn họ không phải người.”
Hình Đình rùng mình. Những gì bọn họ từng trải qua đang lặp lại!
Nói cách khác, Dương Minh Trăn sẽ lại chết thêm một lần nước trước mắt bọn họ.
Hắn cúi đầu, thấy vết thương lại xuất hiện trên ngực mình, đau đến khó chịu.
Đồng thời, tơ máu đỏ cũng xuất hiện trên mặt Hà Phục.
“Lịch sử tái diễn!” Hình Đình kinh hãi kêu lên.
Hiển nhiên, Dương Minh Trăn không biết chân tướng của chuyện này.
Hà Phục lại vô cùng bình tĩnh mà nói: “Đây không phải lịch sử tái diễn. Chúng ta vốn chưa thoát khỏi hòn đảo này. Chúng ta đã bị nhốt lại trong một vòng lặp ngay thời khắc Dương Minh Trăn tử vong.”
Hình Đình tuyệt vọng. Hắn những tưởng bọn họ đã thoát được khỏi hòn đảo này.
Nhưng hiện tại, mọi thứ đã quay trở về vạch xuất phát.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ…” Hình Đình nhìn Hà Phục.
“Nếu lần này người chết vẫn là Dương Minh Trăn, vậy thì chúng ta sẽ tiếp tục bị nhốt trong vòng lặp chết chóc này.” Hà Phục nói.
Dương Minh Trăn nhìn Hà Phục: “Ý anh là tôi chết rồi?”
“Phải, cậu chết rồi.” Hà Phục mỉm cười. “Nhưng lần này cậu sẽ không chết.”
“Gì cơ?” Dương Minh Trăn kinh ngạc nhìn Hà Phục.
Hình Đình không kịp ngăn cản, Hà Phục đã tiến về phía Thôi Lương và Thân Đại Võ.
“Hà Phục!”