Phần 7: Đảo Tật Lê
Chương 71
“Hình Đình, nguy hiểm!” Dương Minh Trăn nhìn Hình Đình với đôi mắt đỏ tươi đang lao thẳng về phía bốn gã đàn ông. Bất kể hắn có gọi to đến thế nào, Hình Đình vẫn nhất quyết không dừng lại. Hà Phục tiến tới, giữ chặt Dương Minh Trăn, “Hiện giờ cậu ta mới là thứ nguy hiểm nhất.”
Vừa dứt lời, Hình Đình đã lao vọt tới chỗ bốn gã đàn ông, dùng tay không chọc thủng lồng ngực, moi tim một tên trong số đó bằng tốc độ cực nhanh. Dương Minh Trăn còn chưa kịp phản ứng, tay Hình Đình đã vung lên cao, cào nát mặt kẻ đang đứng đối diện mình.
Trong tích tắc, gã đàn ông ngã xuống đất, chỉ còn là một cái xác.
Dương Minh Trăn sững sờ. Hắn nhìn trân trân theo bóng Hình Đình. Vậy ra vụ án moi tim xéo mặt hồi trước ở Trà Thành có liên quan tới Hình Đình.
“Anh biết vụ án đó liên quan đến cậu ta?” Dương Minh Trăn ngoảnh sang nhìn Hà Phục. Biểu cảm của này vẫn chẳng hề suy suyển, hệt như y không có chút bất ngờ nào khi thấy Hình Đình biến thành như thế này, trái lại còn quan sát từng động tác giết chóc của Hình Đình với vẻ tán thưởng.
Sau khi Hình Đình giết chết người thứ hai, Hà Phục nói với Dương Minh Trăn: “Đây là uy lực của ngọc bội. Khi xưa, Long Dịch đưa ngọc bội cho Lưu Thanh, Lưu Thanh chỉ là người thường nên không thể khống chế ngọc bội, chỉ có thể để mặc cho nó thay đổi cơ thể mình. Nhưng Hình Đình thì khác, cậu ấy là dị nhân bẩm sinh, là thanh đao hữu dụng nhất.”
Dương Minh Trăn trợn tròn mắt mà nhìn Hình Đình, hắn đã bị ngọc bội biến thành quái vật có uy lực vô cùng khủng khiếp.
“Cậu không cần lo lắng về trạng thái quái vật này của cậu ấy.” Hà Phục bình thản nói, “Chí ít, dù có là quái vật, cậu ấy cũng không làm hại chúng ta.”
Dương Minh Trăn nghẹn họng không nói được gì. Hắn cầm súng hỏi Hà Phục: “Nhưng giờ chúng ta cũng phải giúp cậu ấy chút gì đó chứ?”
“Giúp gì?” Hà Phục nghiêm túc ngẫm nghĩ, “Không thể vẫy cờ cổ vũ, vậy giúp cậu ấy dụ con quái vật bên ngoài kia vào giết luôn một thể đi.”
Dương Minh Trăn tưởng đâu mình nghe nhầm. Hắn nhìn Hà Phục đầy kinh ngạc, “Anh đang bảo con nhện tinh bên ngoài ấy hả?”
Hà Phục mỉm cười, gật đầu: “Chắc chắn cậu cũng rất muốn xem quái vật Hình Đình và nhện tinh đánh nhau, ai sẽ chiến thắng đúng không.”
“Tôi đâu có muốn…” Nói rồi, Dương Minh Trăn vẫn đi về phía cửa hang, “À thì… Tôi nên dụ con nhện đó thế nào?”
“Chọc giận nó.” Hà Phục trả lời rất nghiêm túc.
Dương Minh Trăn gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi tiếp tục đi về phía cửa hang. Hắn nghĩ chọc giận một con quái vật rất đơn giản, nã một phát súng về phía nó là xong. Nhưng nếu hắn có thể cầm súng bắn nó, vậy tại sao hắn không thẳng tay bắn chết nó luôn? Ôm tâm trạng muốn dốc sức giúp anh em, Dương Minh Trăn cầm khẩu súng quý của mình, chầm chậm tiếp cận chiếc quan tài trên thảm cỏ. Còn chưa đến gần, hắn đã bắn một phát trúng phóc chiếc quan tài nghe “pằng” một tiếng.
Cực kỳ hoàn hảo.
Hắn nghĩ vậy.
Giây tiếp theo, tơ nhện dày đặc như một tấm lưới lớn phóng ra từ trong quan tài. Dương Minh Trăn lùi về sau vài bước, con nhện khổng lồ kia ung dung bò ra ngoài.
Mặc dù đã là lần thứ hai nhìn thấy gương mặt người trên bụng con nhện nhưng Dương Minh Trăn vẫn không nhịn được mà nôn khan thêm lần nữa. Vì số gương mặt trên bụng nó hình như đã nhiều lên, chủ nhân của gương mặt mới đó chính là cấp dưới của hắn: Thân Tiểu Văn.
“Con quái vật, mày chết mẹ mày đi!” Dương Minh Trăn phẫn nộ nổ súng về phía bụng con nhện. Viên đạn này bắn trúng mặt Thân Tiểu Văn, để lại trên gương mặt ấy một vết thương khó coi. Con nhện đã thực sự bị chọc giận, tơ nhện trắng phun thẳng về phía Dương Minh Trăn lần này nhanh hơn hẳn lần trước.
Dương Minh Trăn lảo đảo suýt ngã sấp xuống đất. Một bàn tay giữ hắn lại, kéo hắn ra phía sau.
Đứng vững, hắn trông thấy người vừa kéo mình chính là Hà Phục.
“Cậu bắn không chết nó đâu.” Hà Phục nói.
Lời còn chưa dứt, Hình Đình trong hang đã lao ra. Hai tay hắn đầy máu tươi, hắn lạnh lùng liếc nhìn Dương Minh Trăn và Hà Phục.
Dương Minh Trăn nhìn vào trong hang, dường như trong đó đã chẳng còn động tĩnh gì nữa. Hắn thấy hơi lạnh sống lưng. Bốn kẻ kia bị giải quyết chỉ trong chớp mắt, uy lực của miếng ngọc bội đúng là đáng sợ.
“Đã lâu rồi không thấy người tươi.”
Con nhện phát ra tiếng cảm thán. Giọng nói nó dùng lần này vậy mà lại chính là giọng của Thân Tiểu Văn.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Dương Minh Trăn ngoảnh phắt lại nhìn con nhện tinh, nó đang tiến về phía bọn họ.
Thấy ba người lạ mặt, con nhện phát ra tiếng cười cổ quái, “Một người, hai dị nhân. Ngày chết của bọn mi tới nhanh quá.”
“Ta ghét kẻ nói nhiều.” Hình Đình hơi nhăn mày, “Cũng ghét thứ sinh vật gớm ghiếc như mi.”
“Mày!” Con nhện tinh tức giận phun tơ trắng.
Tơ trắng còn chưa kịp bay tới, một mồi lửa đã thiêu rụi nó.
Người cầm đuốc chính là Hà Phục. Y giao ngọn đuốc cho Hình Đình, hạ giọng nói: “Thời gian của cậu không nhiều, nếu ngọc bội ngủ mất, cả ba chúng ta đều gặp nguy.”
Hình Đình nhận lấy đuốc, lao thẳng về phía con nhện như một mũi tên, đánh vào đầu nó một cách chuẩn xác.
Con nhện lại một lần nữa phun tơ. Tơ nhện trắng như tuyết quấn chặt lấy Hình Đình.
Hà Phục đưa bao diêm trong tay cho Dương Minh Trăn, “Tìm ít củi đốt lên, ném về phía nó.”
“Được.” Dương Minh Trăn nhận lấy bao diêm, nhặt mớ vài cành củi gần mình nhất lên. Vì hai hôm trước trời mới đổ mưa, cành củi khá ẩm, rất khó bắt lửa. Dương Minh Trăn chật vật mãi, thấy diêm trong tay sắp quẹt hết, hắn quyết định cởi áo khoác ra, một chiếc không đủ, hắn bước tới lấy luôn cả áo khoác của Hà Phục.
Hai chiếc áo khoác nhanh chóng cháy phừng phừng. Dương Minh Trăn mừng rõ: “Hình Đình, đón lấy!”
Hình Đình chui ra khỏi lớp mạng trắng của con nhện, nhanh tay đón được chiếc áo Dương Minh Trăn ném tới. Hắn cầm áo chạy nhanh về phía con nhện. Nhện sợ lửa, vừa thấy đám lửa lớn như thế, nó hoảng hốt liên tục lùi về sau. Nó vừa lùi vừa kêu, âm thanh kỳ quái ấy nghe cứ như đang kêu cứu.
Hình Đình cười lạnh: “Thủ hạ của mi đã bị ta giết sạch rồi. Giờ thì tới lượt mi.”
Chiếc áo cháy bay thẳng vào mặt con nhện tinh. Hình Đình lùi lại một chút, giơ chân đạp lên đầu nó.
“Giết mi ta không muốn dùng tay, bẩn.” Hình Đình khinh khỉnh ném chiếc áo cháy còn lại lên người con nhện tinh. Gặp lửa, con nhện bốc lên thứ mùi vừa thối vừa khét, cơ thể cũng cuộn tròn lại.
Hình Đình đạp mạnh một cước vào bụng con nhện.
Con nhện phát ra tiếng hét chói tai, chất giọng vẫn là của Thân Tiểu Văn.
Dương Minh Trăn đứng đằng xa kích động, “Có phải Thân Tiểu Văn vẫn chưa chết không?”
“Đó là nhện tinh đang bắt chước giọng của cậu ta.” Hà Phục nói, “Cậu bình tĩnh chút đi.”
Nói rồi, Hà Phục giành lấy khẩu súng trong tay Dương Minh Trăn, bước nhanh về phía con nhện tinh, bắn một phát đạn vào trán nó. Hình Đình đá văng con nhện đi, nó dùng giọng Thân Tiểu Văn không ngừng kêu la thảm thiết, lăn lộn trên mặt cỏ như một quả cầu lửa, cuối cùng nằm phơi bụng.
Hà Phục bước tới bắn một súng vào bụng nó, trúng ngay mặt Thân Tiểu Văn.
Lúc này, Thân Tiểu Văn rốt cuộc cũng nhắm mắt rồi biến mất.
Dương Minh Trăn khó chịu khép mắt lại. Hắn đã không thể bảo vệ được anh em của mình.
Vốn tưởng con nhện đã chết, mọi chuyện đã lắng xuống.
Nào ngờ trên người nó bỗng nhiên rơi xuống rất nhiều mảnh nhỏ. Nhìn kỹ mới thấy tất cả những mảnh vụn ấy đều là nhện con trên bụng nó.
“Trời ơi!” Dương Minh Trăn sợ hãi kêu lên, “Gớm quá đi mất.”
Trước đó, hắn mãi chưa nghĩ ra thứ màu trắng trên cỏ rốt cuộc là gì, đến tận lúc này, thấy nhện phun tơ, cuối cùng hắn mới biết “sương trắng” đẹp mắt đó đều là tơ nhện. Một con nhện sao có thể phun được nhiều tơ đến thế, bây giờ thấy hàng trăm con nhện con, Dương Minh Trăn đã có đáp án cho điều hắn băn khoăn.
“Làm sao giờ, diêm đã dùng hết rồi!” Dương Minh Trăn hỏi.
Hà Phục bình tĩnh nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mặt. Y chậm rãi xòe bàn tay phải, tay trái đưa tới, nhẹ nhàng kéo sợi tơ đỏ ra. Sợi tơ càng kéo càng dài. Như một con thú cưng nghe lời, sau khi đáp xuống mặt cỏ, nó ngoan ngoãn khoanh lại thành một vòng tròn.
“Sát.”
Hà Phục bình tĩnh nói ra từ ấy.
Trong phút chốc, một luồng sáng đỏ lóe lên, hàng trăm con nhện biến thành thịt vụn.
“Quá đẹp!”
Người đưa ra lời khen ấy không phải Dương Minh Trăn, cũng không phải Hình Đình. Đó là một giọng nói vô cùng xa lạ.
Ba người chầm chậm ngoảnh lại. Một người đàn ông đang bước xuống từ phía sườn núi phía nam. Gã ta mặc đồ Tây màu trắng, đầu đội mũ cũng màu trắng, đang tiến về phía bọn họ với phong thái tao nhã.
Ánh trăng lạnh chiếu lên người gã khiến bộ trang phục màu trắng trông càng nổi bật hơn.
“Tiên sinh Thù Vinh, mới đó mà đã ra đòn sát thủ rồi, vậy lát nữa sẽ dùng gì để đối phó với ta đây?”
Chiếc mũ trắng được cởi, một gương mặt cực kỳ tinh xảo xuất hiện.
Cả ba người họ đều đã từng trông thấy gương mặt ấy. Đó chính là gương mặt trên ngọc bội, tên kẻ đó là:
“Long Quyện!”
“Chính là tại hạ.” Gã đàn ông xinh đẹp gật đầu cười tao nhã. Đôi con ngươi đen thăm thẳm lại tỏa ra ánh sáng xanh âm u trông cực kỳ ma mị giữa đêm tối.
Mắt gã nhìn chằm chằm vào Hà Phục: “Đã lâu không gặp, bạn cũ của ta.”
“Cậu không phải bạn tôi, từ trước tới nay, chưa bao giờ.”
Long Quyện nở nụ cười, gương mặt mê đảo chúng sinh kia trông càng đẹp hơn. “Anh sắp chết rồi, sao không chịu nhún nhường? Nếu anh chịu lấy lòng ta, có lẽ ta có thể giữ anh lại làm chó để vẫy đuôi với ta mỗi ngày.”
“Tôi không có đuôi, cũng không muốn lấy lòng cậu.” Hà Phục nắm nhẹ tay phải, sợi tơ đỏ trên mặt đất quay trở lại lòng bàn tay y.
“Ồ?” Long Quyện cũng không giận, đôi mắt hoa đào vẫn cười rất tươi, “Vậy đành để anh chết ở đây giống như hơn một ngàn năm trước bị ta chôn ở cái xó chim không thèm ỉa này. Nhưng lần này anh nên vui lên, vì hai vị này sẽ chôn cùng anh.
Nghe thế, Hình Đình rất tức giận. Mười ngón tay hắn như mười con dao liên tục tấn công.
Long Quyện nghiêng người né tránh. Gã lạnh lùng nhìn Hình Đình, vừa rồi Hình Đình suýt nữa đã cào trúng góc áo gã.
“Ngọc bội của ta ở trong cơ thể cậu?” Long Quyện nhận ra rất nhanh, gã nở nụ cười hài lòng. “Cậu đúng là một chiếc chìa khóa tốt. Vậy thì đêm nay ta sẽ ăn cậu trước.”