Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 55: Người gương (2)




Phần 6: Người gương

Chương 55

“Em gái của anh là ai?”

Dương Minh Trăn nhìn tên đạo sĩ điên trước mặt, kiên nhẫn hỏi, “Cô ấy chết lúc nào?”

Giả Đạo Sĩ được Dương Minh Trăn đưa về cục cảnh sát lấy lời khai hỗ trợ điều tra. Gã tỏ ra khá bất an, hai tay nắm chặt cái chén trên bàn. Nghe thấy câu hỏi của Dương Minh Trăn, gã kích động: “Em gái tôi chết hồi nửa tháng trước. Tôi đến cục cảnh sát trình báo, bọn họ chửi tôi là thằng điên, còn đuổi tôi ra ngoài!”

Dương Minh Trăn nghiêng đầu nhìn Thôi Lương đứng cạnh mình, lạnh giọng hỏi: “Cậu đuổi anh ta?”

“Oan cho em quá đội trưởng ơi. Nửa tháng trước anh đi Nguy Thủy mà.” Nghe Giả Đạo Sĩ nói thế, Thôi Lương lập tức nhớ ra đầu đuôi câu chuyện, “Lúc đó đội Vương Thành nhận được trình báo, một cô gái tên Giả Nguyệt chết ở số 14 phố Dương Hỉ. Lúc đến hiện trường, bọn họ phát hiện cô gái này tự sát vì trên tay cô ấy có vết dao rất rõ ràng. Hơn nữa vết thương không chỉ có một, nói cách khác, cô gái này đã nhiều lần cắt cổ tay hòng tự sát rồi.”

Nghe thế, Giả Đạo Sĩ vô cùng kích động: “Không thể có chuyện em gái tôi tự sát. Con bé bị vu thuật hại chết.”

Dương Minh Trăn hơi biến sắc: “Vu thuật gì?”

“Một loại vu thuật có thể khiến người ta trở nên xinh đẹp.” Giả Đạo Sĩ nhìn Dương Minh Trăn, nói một cách cực kỳ nghiêm túc. “Loại vu thuật này cần dùng máu tươi nên em gái tôi mới cắt cổ tay nhiều lần như thế.”

Thôi Lương chen vào nói: “Đã biết thế rồi mà sao anh không cứu em gái?”

Nghe vậy, Giả Đạo Sĩ đau khổ đưa tay túm tóc: “Tôi phát hiện ra quá muộn.”

Dương Minh Trăn lập tức lấy xấp ảnh lúc trước Giả Đạo Sĩ đưa cho mình ra. Trong ảnh, tay trái Ngạn Thủy Hoa luôn đeo găng, chỉ có một bức không đeo, trên đó có vẻ có vết thương.

Nếu những gì Giả Đạo Sĩ nói là sự thật, vậy thì những bức ảnh này chính là chứng cứ về cái chết của Ngạn Thủy Hoa. Cô gái này cũng sử dụng phương pháp tương tự, biến mình từ một con vịt xấu xí thành một con thiên nga trắng xinh đẹp. Chỉ có điều, ngày cô biến thành thiên nga, vẻ đẹp của cô đã bị dừng hình mãi mãi.

“Khi còn bé, em gái tôi rất đáng yêu. Nhưng sau trận ốm lúc mười hai tuổi phải uống quá nhiều thuốc, diện mạo con bé thay đổi hoàn toàn. Trở nên xấu xí, con bé vô cùng tự ti, khóc lóc suốt ngày…” Giả Đạo Sĩ rơi vào những ký ức đau thương.

“Trong thôn chúng tôi có một truyền thuyết: Chỉ cần đối thoại với bản thân trong gương một canh giờ mỗi ngày, cứ như vậy, anh sẽ thấy bản thân hoàn toàn mới trong gương. Anh sẽ phải dùng máu nuôi người này, chờ đợi một thời gian nhất định, gương mặt anh sẽ dần dần trở nên giống người trong gương. Tuy vậy, toàn bộ cơ thể anh sẽ giống như bị phản chiếu qua gương, tất cả các bộ phận trong người đều bị lật ngược lại, thứ vốn nằm ở bên trái sẽ nằm ở bên phải…”

“Người gương!” Thôi Lương hô lên kinh ngạc. “Bảo sao lúc giải phẫu, pháp y phát hiện trái tim trong cơ thể Ngạn Thủy Hoa nằm ngược bên, còn tưởng là dị tật kết cấu cơ thể chứ.”

Dương Minh Trăn hừ lạnh một tiếng, chỉ vào bức ảnh đen trắng của Ngạn Thủy Hoa trên bàn: “Không chỉ tim nằm ngược, cậu nhìn kỹ nốt ruồi trên mặt cô ấy.”

Thôi Lương nhận lấy ảnh, cúi đầu quan sát thật kỹ. Trong bức ảnh đầu tiên của Ngạn Thủy Hoa, bên trái cằm cô có một nốt ruồi nhưng đến khi trở thành thi thể, nốt ruồi đó đã chuyển sang bên phải.

“Sao có thể như thế được, kỳ lạ quá.” Thôi Lương kinh ngạc. “Rõ ràng chỉ là một truyền thuyết thôi mà, sao có thể là sự thật. Tôi còn lâu mới tin có loại gương có thể khiến người ta biến thành xinh đẹp tồn tại. Nếu mà thế thật, trên đời này làm gì còn phụ nữ xấu nữa.”

Giả Đạo Sĩ nói: “Ban đầu tôi cũng không tin. Bọn tôi biết đến truyền thuyết này từ khi còn rất nhỏ nhưng trong thôn chưa một ai thực hiện thành công. Vì muốn trở nên xinh đẹp, em gái tôi đã mua rất nhiều gương để trong phòng, ngày nào cũng nói chuyện với gương, hàng xóm xung quanh đều coi con bé là người điên.”

Nói tới đây, Giả Đạo Sĩ hối hận không thôi: “Tôi đành phải đưa con bé lánh tới Trà Thành, thuê một căn phòng ở số 14 phố Dương Hỉ. Tôi ngày ngày ra ngoài kiếm tiền, đến khi về nhà chỉ toàn trông thấy em gái đang lẩm bẩm nói chuyện với gương.”

“Tôi thật sự không chịu nổi những ngày tháng như thế nữa, quyết định kiếm thêm tiền thuê thêm một căn phòng khác cho mình, để lại căn phòng ở phố Dương Hỉ cho con bé,”

“Một ngày nọ, con bé đột nhiên tới chỗ tôi làm việc, nói rằng nó đã trở nên xinh đẹp. Lúc đó tôi đang buồn bực, không mấy chú ý tới con bé, chỉ đưa mắt nhìn qua một cái, hình như con bé đã gầy đi. Trước kia, bất kể con bé cố gắng ăn uống điều độ để giảm cân thế nào, cơ thể nó vẫn chẳng gầy nổi nhưng hôm đó nó thật sự rất gầy. Tôi nghĩ có lẽ là do tâm trạng con bé không tốt, ăn quá ít cơm nên gầy đi chứ chẳng bận tâm nhiều.”

Giả Đạo Sĩ thở dài: “Nếu lúc đó tôi để tâm đến con bé nhiều thêm chút, chú ý tới những vết thương trên tay nó thì tốt biết bao… Thế nhưng tôi lại không làm vậy, tôi chỉ lo nghĩ chuyện của mình, không thèm nhìn nó. Rõ ràng nó là người thân duy nhất của tôi, vậy mà tôi lại bỏ nó ở phố Dương Hỉ một mình.”

“Anh biết phố Dương Hỉ là chỗ thế nào không?” Giả Đạo Sĩ hỏi Dương Minh Trăn.

“Ở đất Trà Thành này, phố Dương Hỉ chính là ranh giới phân biệt giàu nghèo. Một con hẻm nhỏ ngăn cách người giàu và người nghèo ra thành hai phần riêng biệt. Số 14 con bé ở là khu người nghèo, chỉ cách khu người giàu đúng một con hẻm. Phòng con bé đối diện với sảnh Long Môn, chốn trăng hoa lớn nhất Trà Thành. Đàn bà ở đó đẹp thế nào, chắc anh cảnh sát đây cũng thừa biết.”

Dương Minh Trăn gật đầu. Đương nhiên hắn biết phụ nữ trong sảnh Long Môn ai cũng đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Giả Đạo Sĩ nói tiếp: “Hôm đó, khi tôi và bạn vào sảnh Long Môn uống rượu, nghe có người nói cửa sau sảnh Long Môn có mỹ nữ miễn phí, chỉ cần đứng dưới lầu khen cô ta, cô ta sẽ có lên phòng.”

“Vì tò mò, tôi cùng bạn ra cửa sau sảnh Long Môn, ngẩng đầu lên liền thấy hướng đó chính là phòng em gái tôi. Thế nhưng cô gái ở đó lại khiến tôi thấy vô cùng lạ lẫm. Cô ta không phải em tôi, tại sao lại ở trong phòng con bé. Tôi lập tức chạy đến gõ cửa phòng 14, một người đàn ông quần áo xộc xệch đi ra từ trong phòng. Khoảnh khắc đó tôi như chết điếng.”

Cô gái đứng phía sau tên đàn ông kia chính là Giả Nguyệt. Cô cười với Giả Đạo Sĩ, nói: “Anh à, giờ em có đẹp không? Bọn họ ai cũng khen em đẹp.”

Nghe được những lời đó, Giả Đạo Sĩ lần đầu tiên đưa tay tát em gái mình: “Em thật lăng loàn!”

“Lăng loàn?” Giả Nguyệt cười nhạt, “Anh à, lúc anh bỏ chỗ này đi, bọn họ nhục mạ em thế nào, anh không hề biết. Anh dựa vào đâu mà đánh em, mắng em! Giờ em trở nên xinh đẹp, bọn họ khen ngợi em, không nhục mạ em nữa, anh dựa vào đâu mà tới mắng em!”

Giả Nguyệt đẩy Giả Đạo Sĩ ra ngoài như đã phát điên. Bất kể gã có gọi thế nào, Giả Nguyệt cũng nhất quyết không chịu ra.

“Tôi gõ cửa suốt hồi lâu bên ngoài phòng con bé, cuối cùng đánh động đến cả cảnh sát tới bắt tôi đi.” Giả Đạo Sĩ nói, “Tôi nào có ngờ đấy lại là lần cuối cùng tôi được gặp Giả Nguyệt. Con bé chỉ để lại cho tôi đúng một câu: Anh sẽ thấy em càng đẹp hơn nữa.”

“Tôi thực sự đã được nhìn thấy con bé với diện mạo đẹp nhất. Khi được thả khỏi cục cảnh sát, phá cửa phòng xông vào, thứ tôi nhìn thấy là một thi thể vô cùng xinh đẹp.”

Nghe hết câu chuyện Giả Đạo Sĩ kể, Thôi Lương và Dương Minh Trăn cảm thấy đầu óc mình như không đủ dùng. Bọn họ nhìn chằm chằm Giả Đạo Sĩ, băn khoăn liệu lời gã đàn ông điên điên khùng khùng này nói có phải thật hay không?

“Tôi không điên.” Giả Đạo Sĩ nhìn ánh mắt hoài nghi của Dương Minh Trăn, cố gắng biện giải, “Sau khi Giả Nguyệt chết, để điều tra chân tướng cái chết của con bé, tôi giả điên.”

Dương Minh Trăn sửng sốt: “Chân tướng?”

Chẳng phải đã nói Giả Nguyệt chết vì vu thuật đến từ một chiếc gương à?

“Đây là ảnh tôi chụp lại em gái tôi sau khi con bé chết.” Giả Đạo Sĩ đưa ảnh cho Dương Minh Trăn.

Cô gái trong ảnh có gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi lông mày lá liễu, môi hồng răng trắng.

“Khuôn mặt này trông quen quá.” Thôi Lương sợ hãi cảm thán. Dương Minh Trăn lập tức so sánh ảnh chụp thi thể Giả Nguyệt và Ngạn Thủy Hoa với nhau.

“Trời ơi! Sau khi chết, gương mặt hai người họ trông giống hệt nhau.”

Giả Đạo Sĩ nói: “Trong truyền thuyết ở thôn chúng tôi, chiếc gương kia không phải gương bình thường. Gương bình thường không thể khiến người ta trở nên xinh đẹp. Trên đời này, chỉ có một chiếc gương có thể làm được điều đó, thế nhưng hiện giờ nó không thể nào còn tồn tại!”

“Nếu nó xuất hiện, vậy nghĩa là tiếp theo sẽ không chỉ có một mình em gái tôi chết.”

Giả Đạo Sĩ cố tình hạ giọng, nói: “Sự thật cũng chứng minh rằng sau khi em gái tôi chết, Ngạn Thủy Hoa nhà bên cạnh cũng đã trở thành kẻ thế mạng thứ hai.”

“Kẻ thế mạng?” Dương Minh Trăn cảm giác vụ án lần này lại vượt khỏi tầm nhận thức của hắn về thế giới. Thay đổi dung mạo, gương giết người, giờ lại thêm chuyện thế mạng, chẳng lẽ lại do dị nhân gây ra?

Nếu đúng là như vậy, hắn buộc phải tới chào hỏi chủ nhân của tiệm cá Số 7 tiếp rồi.