Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 49: Áo da thêu hoa (7)




Phần 5: Áo da thêu hoa

Chương 49

Ba thi thể trong tiệm Ghi Dấu Thời Gian được đưa về cục cảnh sát Trà Thành.

Dương Minh Trăn vừa xuống xe cùng những người khiêng xác liền thấy Lưu Trường Đông đang đứng ngoài cổng cười giả lả bắt chuyện: “Đội trưởng Dương, cậu sắp thành đội trưởng đội khiêng xác rồi đấy.”

Dương Minh Trăn phớt lờ gã. Rõ ràng tên vô dụng này đang cố ý đi nhạo báng người khác giữa ban ngày ban mặt. Gã không ngại, Dương Minh Trăn cũng thấy ngại thay.

Thấy Hình Đình ôm mèo bước ra từ phía sau Dương Minh Trăn, đôi mắt như hai hạt đậu xanh của Lưu Trường Đông như nhìn thấy trò hề, gã vểnh râu cười, bước đến gần Dương Minh Trăn: “Cục đã mời chuyên gia từ bên ngoài tới, chẳng mấy nữa là cậu hết việc.”

Dương Minh Trăn bình thản đáp: “Vậy thì trước khi chuyên gia tới, tôi vẫn sẽ làm tốt bổn phận của mình.”

“Cậu ngang ngạnh như thế thì có ích gì?” Lưu Trường Đông phì cười, “Đã bảo cậu rồi, cứ dí một thằng ra làm tốt thí là xong. Cậu không nghe tôi khuyên, bị điều chuyển chắc chắn chỉ có cậu.”

Dương Minh Trăn biết gã đang nhắm vào Hình Đình, bèn mỉa mai: “Đội trưởng Lưu, anh ngoan ngoãn thế, nhỡ một ngày nào đó bị điều chuyển, vậy chắc chắn anh còn khổ hơn tôi.”

“Cậu!” Lưu Trường Đông tức nghẹn cả họng, chỉ có thể chỉ tay vào Dương Minh Trăn.

Dương Minh Trăn lạnh lùng lừ mắt với gã: “Nghĩa tử là nghĩa tận, án còn chưa phá, đội trưởng Lưu nói những lời này ngay trước thi thể họ, chẳng lẽ không sợ đêm nay họ về tìm anh báo oán à?”

Trước nay hắn không thích để tâm tới những kẻ tiểu nhân như thế này, cảm thấy việc đấu võ mồm rất vô nghĩa nhưng tên kia lại không biết điều, cứ khăng khẳng phải đâm chọc hắn. Vậy chẳng thể trách Dương Minh Trăn phản kích.

Nói xong câu đó, Dương Minh Trăn đi thẳng vào phòng làm việc của mình mà không thèm ngoảnh lại, Thôi Lương và Hình Đình cũng bám sát theo hắn.

Trong phòng làm việc, Dương Minh Trăn đập mạnh tờ giấy khiêu khích hung thủ để lại xuống bàn. Đã lâu lắm rồi Thôi Lương mới thấy Dương Minh Trăn tức giận đến thế.

Xem ra bốn chữ trên tờ giấy đã thực sự chọc giận Dương Minh Trăn rồi.

Thôi Lương nuốt nước bọt, dè dặt tiến tới gần, báo cáo lại tình hình.

“Vì đã bị lột da, rất khó để nhận dạng được ba thi thể này. Em đã gọi cha mẹ Tần Vi tới cục cảnh sát, bọn họ nhận ra được một thi thể nữ trong số đó là Tần Vi mất tích.”

Dương Minh Trăn bình ổn lại tâm trạng, quay sang hỏi Thôi Lương: “Hai thi thể còn lại thì sao?”

Thôi Lương nói: “Em cũng đã mời người nhà cũng những người nằm trong danh sách người mất tích tại Trà Thành tới. Vợ chồng họ Trần nhận ra một thi thể là Trần Quất.”

Dương Minh Trăn hỏi: “Vậy cái xác còn lại là Nghiêm Thanh Thanh, chủ tiệm Ghi Dấu Thời Gian?”

“Vâng.” Thôi Lương đáp, “Pháp y mới tới đang thử phục chế thi thể. Nghe bảo đêm nay là sẽ xong, đội trưởng muốn xem không ạ?”

Dương Minh Trăn nảy sinh nghi ngờ: “Cậu ta biết phục chế xác?”

Thôi Lương nói: “Em cũng thấy lạ lắm luôn. Kỹ thuật phục chế xác gần như đã thất truyền ở Trà Thành, không ngờ pháp y này lại tài đến thế, chỉ hai tiếng đã khôi phục được một nửa gương mặt Tần Vi.”

Kỹ thuật phục chế xác là phục chế lại một phần gương mặt hay cơ thể người chết cho trọn vẹn, bọn họ cũng được gọi là thầy nhập liệm. Nhưng vì Trà Thành thích những cái tên kêu nên đã gọi họ là thầy hóa trang, nghe nói kỹ thuật hóa trang này đã thất truyền từ ba mươi năm trước. Những thầy hóa trang hiện tại chẳng qua chỉ biết chút kỹ thuật bề nổi trong khi thầy hóa trang thực thụ có thể chỉnh sửa, phục chế hoàn chỉnh gương mặt người chết.”

“Được, lát nữa tôi sang xem.” Dương Minh Trăn bóp trán, cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Thôi Lương biết ý rời đi. Cậu ta biết tâm trạng đội trưởng không ổn đã nhiều ngày, cấp trên muốn phải người đến tiếp quản đội của bọn họ vì đội trưởng phá án không tốt. Chủ nhân tiệm cá Số 7 chưa bắt được, giờ lại ồn ào thêm một vụ án áo da thêu hoa, cả hai đều là chuyện xuất hiện trong phạm vi đội trưởng quản lý.

Đến khi Thôi Lương rời đi rồi Dương Minh Trăn mới nhớ ra trong phòng còn một người khác: Hình Đình vẫn đang ngồi trên ghế.

“Gần đây cậu còn theo dõi Tô Tây không?” Dương Minh Trăn hỏi.

Từ sau lần bị Tô Tây đuổi ra khỏi cửa hàng Âu phục, Hình Đình một mực khẳng định thân phận của người này không đơn giản. Có thể nhìn qua đã biết chuyện hắn đổi mặt, kẻ kia chắc chắn là dị nhân.

Hình Đình trả lời thành thật: “Tên đó cảnh giác lắm. Tôi hai lần suýt bị hắn phát hiện.”

“Sau cái hôm tôi nói với anh tôi nghi ngờ hắn là dị nhân, tôi lại đổi một gương mặt khác bám theo hắn. Tôi đi theo hắn ở khoảng cách xa, phát hiện hình như hắn muốn đến trường học của Trà Thành.”

Dương Minh Trăn hỏi lại: “Trường học?”

“Ừ. Chính là trường cho con nhà giàu kia ấy. Nghe nói Mã Lam Hoa làm trong cửa hàng hắn học ở trường đó.” Hình Đình dừng lại một lát rồi mới nói, “Anh đoán xem tôi trông thấy gì?”

“Đừng có úp úp mở mở.” Dương Minh Trăn giận dữ, hiện tại tâm trạng hắn cực kỳ tệ.

“Tôi thấy Tô Tây có hành động cực kỳ thân mật với một nữ sinh trong trường.”

Dương Minh Trăn chờ Hình Đình nói tiếp: “Sau đó thì sao?”

Hình Đình nhún vai: “Làm gì có sau đó. Tôi suýt bị hắn phát hiện.”

Dương Minh Trăn không nói gì, nghĩ ngợi một lúc lại hỏi: “Vậy lần thứ hai thì sao?”

“Ngày đó, thấy cửa hàng Âu phục đóng cửa, Tô Tây dẫn Tiểu Nam về nhà, suốt đường đi tôi nghe thấy hắn liên tục nói rẽ trái, rẽ phải.” Hình Đình nói, “Lúc đó tôi nghĩ đầu óc tên này không bình thường, chẳng hiểu đang lẩm bẩm cái gì. Về sau tôi mới nhận ra hắn đang chỉ đường cho Tiểu Nam.”

Dương Minh Trăn hỏi ngay: “Sao cậu biết là chỉ đường?”

Hình Đình giải thích: “Vì ở một ngã rẽ nọ, tôi bất cẩn phát ra tiếng, bị Tô Tây phát hiện. Hắn quên đọc rẽ trái rẽ phải, Tiểu Nam cứ thế đi thẳng, kết quả đâm đầu vào tường.”

“Mắt Tiểu Nam không mù, cậu ta không biết tự rẽ hay sao?” Dương Minh Trăn cảm thấy rất kỳ lạ. Khi tới Nguy Thủy điều tra, hắn phát hiện ra thân phận thật của Tiểu Nam chính là Lục Tín Dung. Hồi trước, Lục Tín Dung mắc bệnh lạ, vậy liệu tình trạng không phân biệt được phương hướng này có liên quan gì đến căn bệnh lạ kia không?

Hình Đình nói: “Đương nhiên cậu ta không mù.”

“Vậy thì tại sao?”

Hình Đình nói: “Anh đã từng nghe về thuật dẫn xác không?”

“Dẫn xác Tương Tây*?” Dương Minh Trăn sực hiểu ra, hoảng hốt trợn trừng hai mắt, “Ý cậu là Tiểu Nam chết rồi?”

Hình Đình ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định kể về quyển bí kíp hắn từng đọc được trong nhà họ Thiện ra, “Hồi trước tôi từng học tập trong một gia tộc lớn, nghe nói có một thuật pháp lợi hại hơn cả dẫn xác Tương Tây được gọi là “con rối người”. Ý nghĩa đúng như tên, chính là biến người thành con rối. Người điều khiển có thể dùng giọng nói để ra lệnh.”

“Một tên trộm như cậu còn từng học về mấy thứ này?” Dương Minh Trăn tỏ ra ngờ vực, “Giả sử Tiểu Nam bị Tô Tây điều khiển cũng không hợp lý. Cậu ta là thi thể, ở trong cửa hàng lâu như vậy chẳng lẽ khách hàng không ngửi thấy mùi xác thối?”

“Vậy mới đáng nói. Đây là thuật dẫn xác siêu cao cấp, yêu cầu người dẫn xác và thi thể gắn liền sinh mạng với nhau. Người thường không làm được nhưng dị nhân thì có thể.”

Dương Minh Trăn phản bác: “Đó chỉ là suy đoán của cậu thôi. Cậu không có chứng cứ chứng minh Tô Tây là dị nhân.”

“Tôi biết anh không tin tôi, thế nên tôi mới chẳng muốn nói với anh.” Để khẳng định bản thân không sai, Hình Đình nói, “Đơn giản thôi, đêm nay anh tới nhà Tiểu Nam cùng tôi là biết ngay.”

“Đi thì đi.”

Đêm đến rất nhanh, không khí lạnh lẽo hòa cùng cơn mưa tí tách.

Dương Minh Trăn và Hình Đình cùng nhau đi tới nhà Tiểu Nam. Thực ra nhà của Tiểu Nam cũng chính là nhà Tô Tây, vì trí tuệ của Tiểu Nam không phát triển đầy đủ, Tô Tây lo cậu ta không tự sinh hoạt được nên đã đưa về sống chung. Nếu Tiểu Nam thực sự là thi thể như Hình Đình nói, vậy thì Tô Tây đã nói dối, chẳng qua là thi thể và người dẫn xác phải ở cùng nhau mà thôi.

Trên đường đi, Dương Minh Trăn hỏi Hình Đình: “Nếu những gì cậu nói là thật, Tiểu Nam kia cũng là Lục Tín Dung đã chết ở nhà họ Lục bên Nguy Thủy từ mấy năm trước, tại sao Tô Tây lại muốn đưa một cái xác từ Nguy Thủy tới Trà Thành?”

Hình Đình nhìn Dương Minh Trăn bằng ánh mắt “Làm sao tôi biết được”. “Điều tra là việc của anh chứ, tôi chỉ phụ trách cung cấp manh mối thôi.”

Dương Minh Trăn không nói nữa, cầm chiếc ô đen cúi đầu đi thẳng.

Đã gần đến nhà của Tô Tây và Tiểu Nam.

Dựa theo kế hoạch đã đề ra, căn nhà này có cửa sau. Vào bằng cửa sau là con đường đến được phòng Tiểu Nam nhanh nhất.

Hình Đình lấy đồ nghề phá khóa của mình ra như khoe khoang bảo bối. Món đồ màu trắng bạc trông như một cây kim nhưng to hơn khá nhiều, “Anh đừng có mà coi thường. Tôi có thể giúp anh vào được chỉ trong vài phút thôi đấy.”

Dương Minh Trăn lườm hắn: “Tôi cũng có thể bắt cậu về cục cảnh sát chỉ trong vài phút.”

“Vậy tôi đếch làm nữa.” Hình Đình làm mình làm mẩy.

“Mở nhanh lên.” Dương Minh Trăn ra lệnh. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải đột nhập nhà dân trái phép với một tên trộm như thế này. Rõ ràng có thể tìm tới vào sáng mai, thế mà chẳng hiểu sao nghe Hình Đình kể xong hắn lại muốn tới ngay trong đêm?

Tiếng “lạch cạch” vang lên, khóa cửa bị cạy mở. Hình Đình nhếch môi cười: “Mời.”

Hai người rón rén đột nhập nhà Tô Tây.

Nến trong phòng Tiểu Nam vẫn đang cháy. Ánh nến leo lét lay động theo gió, có hai bóng người in trên cửa sổ.

“Biết tại sao tôi lại bảo anh tới vào ban đêm không?” Hình Đình kiêu ngạo hỏi Dương Minh Trăn.

Dương Minh Trăn trợn mắt nhìn hắn.

“Vì con người hay đói đêm, thi thể cũng thế, người điều khiển sẽ phải cho nó ăn. Chúng ta đánh lén Tô Tây vào lúc này là hợp lý nhất.”

Nói xong, Hình Đình lập tức vươn tay đẩy cửa ra.

Cửa không khóa, bị hắn đẩy ra, mọi thứ trong phòng đều có thể nhìn thấy rõ mồn một.

Bụng Tiểu Nam toang hoác, lộ hết máu thịt bên trong. Bên cạnh là một người đàn ông đang đứng. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ được rằng người đàn ông hai tay đầy máu đó lại là Hà Phục.

Hình Đình hét tên y, Dương Minh Trăn rút súng ra.

Chỉ trong chớp mắt, Hà Phục biến mất khỏi căn phòng như một vết sáng chợt lóe lên. Dương Minh Trăn đuổi theo nhưng lại đụng phải Tô Tây đang đưa cơm tới.

Thấy Dương Minh Trăn xuất hiện tại đây, Tô Tây luống cuống, vội vàng lao vào phòng xem tình hình Tiểu Nam, sợ đến mức nhũn chân ngã ngồi ra đất.

“Các anh giết nhân viên của tôi! Các anh phải đền mạng.” Nói rồi, Tô Tây ngồi bên cửa sổ khóc nức nở.

Bộ dạng đầm đìa nước mắt này khiến người ta khó lòng nào tin nổi hắn là người dẫn xác. Dương Minh Trăn giận dữ quắc mắt nhìn Hình Đình. Hình Đình vô cùng khó xử: “Không phải bọn tôi giết.”

Ba người đưa thi thể Tiểu Nam về cục cảnh sát, Tô Tây được dẫn đi lấy lời khai.

Hình Đình bị Dương Minh Trăn giám sát chặt chẽ: “Không phải trước đó cậu bảo Tiểu Nam là thi thể à. Người ta đã đưa ra kết luận rồi, Tiểu Nam chỉ vừa chết một tiếng thôi.”

Hình Đình vò đầu: “Tôi cũng chịu, là y bảo tôi nói vậy…”

Lời vừa nói ra đã lộ tẩy hết, Dương Minh Trăn càng điên lên: “Quả nhiên cậu vẫn lén lút qua lại với y. Hôm nay tôi bắt được tại trận rồi, Tiểu Nam chính là do Hà Phục giết. Chưa biết chừng ba người kia cũng vậy. Tôi chống mắt lên xem cậu còn bao che cho y bao nhiêu lâu nữa!”

Hình Đình thật sự không tài nào hiểu nổi. Tối nọ, một tờ giấy được ném vào từ cửa sổ, bảo hắn nói như vậy với Dương Minh Trăn, khẳng định chỉ cần thực hiện theo, Tô Tây sẽ bị bắt về kết án.

Hắn mừng rỡ. Đây nhất định là Hà Phục đang âm thầm giúp bọn họ phá án nên chẳng nghĩ ngợi gì đã nói chuyện với Dương Minh Trăn luôn.

Ai ngờ đến nhà Tô Tây, bọn họ lại chứng kiến cảnh Hà Phục giết người.

Đây là chân tướng Hà Phục muốn cho hắn xem ư?
* “Dẫn xác” là một loại thuật pháp dân gian được lưu truyền trong truyền thuyết của người Miêu Cương.

Trong nội dung truyện này, “thuật dẫn xác” được tác giả sử dụng nhằm chỉ hành động điều khiển xác chết hoạt động, thực hiện mục đích nào đó của người điều khiển, khá khác so với “thuật dẫn xác” nguyên bản.