Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 42: Bức tranh chết chóc (10)




Phần 4: Bức tranh chết chóc

Chương 42

Thi thể Thu Bạch Mai được đưa về cục cảnh sát. Thông qua kiểm tra, pháp y xác định rằng thời gian tử vong của cô ta đã được trên một tháng.

“Trước khi chết, nạn nhân đã bị trói. Những vết máu tụ trên tay và chân có thể chứng minh rằng thủ pháp giết người của hung thủ quả thực giống như tranh Mỹ Nhân Địa Ngục: Trói chặt rồi cắt động mạch cảnh.” Úc Thung cầm dao phẫu thuật nói với Dương Minh Trăn, “Trên cổ cô gái có ba vết cắt, hai vết rất nông, không đủ giết người. Vết thương trí mạng là đây.”

Úc Thung chỉ tay vào vết thương thứ ba, “Nhát dao này đã cắt đứt động mạch cảnh.”

Dương Minh Trăn cúi xuống nhìn thi thể Thu Bạch Mai. Đúng như lời họa sĩ nói, ban đầu hung thủ vốn không định giết chết Thu Bạch Mai mà chỉ muốn đe dọa họa sĩ, ép hắn nhanh chóng hoàn thành bức tranh.

“Trong bức tranh mùa hạ của Mỹ Nhân Địa Ngục, cô gái bị ngâm trong hồ nước.” Úc Thung nói. “Thi thể Thu Bạch Mai thực sự cũng đã bị ngâm nước.”

Dương Minh Trăn không đưa ra ý kiến gì, chỉ nhìn chằm chằm thi thể trắng bệch vì từng bị ngâm nước.

Căn cứ manh mối họa sĩ cung cấp, bọn họ tìm được thi thể Thu Bạch Mai trong kho đồ của tiệm cá Số 7. Ngoại hình của hung thủ do họa sĩ miêu tả lại cực kỳ khớp với Hà Phục. Giả sử Hà Phục chính là hung thủ, ai lại giấu xác kẻ mình đã giết trong nhà để người ta phát hiện ra? Chuyện này không phù hợp với logic bình thường. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhỡ đâu Hà Phục có sở thích đặc biệt, thích sưu tập thi thể thì sao?

Nếu Hà Phục là hung thủ, y đã đưa cái xác này vào kho chứa đồ trong tiệm cá Số 7 như thế nào? Rõ ràng vị trí của tiệm cá Số 7 cũng không quá hẻo lánh, muốn đưa được vào, thể nào cũng có người qua đường trông thấy chứ nhỉ? Nếu vận chuyển thi thể vào ban đêm, tại sao hung thủ giết người, Hà Phục, lại để cho họa sĩ nhìn thấy tất cả?

Dương Minh Trăn nghĩ nếu hắn là hung thủ, sau khi giết người, chắc chắn hắn sẽ không để lại nhân chứng. Họa sĩ biết tất cả những chuyện kia đáng ra phải bị diệt khẩu ngay mới đúng.

Nhưng bọn họ vẫn tìm ra được họa sĩ, hơn nữa vụ án cũng được phá cực kỳ thuận lợi, mọi manh mối đều hướng về Hà Phục.

Tuy hắn chưa từng thực sự tin tưởng Hà Phục nhưng hắn chắc chắn không phải tên ngốc mặc cho người khác định đoạt.

Cục cảnh sát bọn họ nhiều ngày liền không có tiến triển gì, đến khi tìm được họa sĩ, tốc độ phá án lại nhanh đến bất thường.

Theo những gì Tiêu Giả miêu tả, hai họa sĩ bọn họ tìm được không có vấn đề gì cả. Qua quá trình thăm dò, Tiêu Giả khẳng định rằng họa sĩ Từ Mân có vết sẹo trên tay chính là tác giả của Mỹ Nhân Địa Ngục. Giả sử trong giai đoạn này, Tiêu Giả không nói dối, những gì hắn nhớ cũng không có sai lệch, vậy thì họ đã tìm được chính xác người đưa tranh lúc trước.

Nhưng ai dám khẳng định họa sĩ này không phải yếu tố nhiễu do hung thủ đẩy ra?

Ngay từ đầu, khi thẩm vấn họa sĩ, Dương Minh Trăn đã nghĩ đến vấn đề này. Đến khi biết hung thủ giấu xác trong tiệm cá Số 7, Dương Minh Trăn đã có thể chắc chắn rằng có kẻ muốn Hà Phục phải gánh tội.

Một khi đã như vậy, hắn quyết định tương kế tựu kế, dẫn người tới lục soát tiệm cá Số 7 tìm thi thể.

Nếu họa sĩ kia nói dối, trong tiệm cá Số 7 sẽ không có thi thể Thu Bạch Mai.

Nhưng bọn họ lại thật sự tìm được thi thể. Suy nghĩ trong lòng Dương Minh Trăn lung lay. Dù chuyện này không phải do Hà Phục làm thì chắc chắn y phải có liên quan. dẫu sao thi thể cũng được tìm thấy trong nhà y.

Bất kể thi thể là do Hà Phục giấu vào hay bị kẻ khác hãm hại, hắn nhất định phải tìm được Hà Phục.

Úc Thung bên cạnh vẫn tiếp tục khám nghiệm tử thi. Anh ta luôn cực kỳ tỉ mỉ, sợ sẽ bỏ qua mất tiểu tiết nào đó.

Dương Minh Trăn không tiếp tục đứng xem nữa. Hắn mở cửa, rời khỏi phòng khám nghiệm tử thi nhanh như một cơn gió.

Hình Đình đang ngủ trong phòng làm việc của Dương Minh Trăn. Không phải hắn coi nơi này thành nhà mình mà là từ sau khi Dương Minh Trăn nhận định hung thủ là Hà Phục, hắn cũng bị kéo vào diện tình nghi theo.

Tiếng cót két vang lên, cửa bị đẩy ra. Hình Đình giật mình, suýt nữa ngã lăn khỏi ghế. Mở mắt ra, hắn lập tức nhìn thấy gương mặt tái xanh của Dương Minh Trăn, trợ thủ Thôi Lương đi sau cúi gằm đầu, dè dặt nói: “Từ Mân… Từ Mân chết rồi.”

Dương Minh Trăn tức giận đập bàn, “Không phải tôi đã bảo cậu canh chừng hắn và con gái hắn hả!”

“Không phải thế.” Thôi Lương lí nhí giải thích, “Ý em là Từ Mân thật chết rồi.”

Hình Đình đứng phắt dậy, nhìn hai người trước mặt.

Thôi Lương giải thích: “Hôm đó, em thả Từ Mân về nhà như đội trưởng dặn. Suốt quãng đường đi, em luôn bám theo hắn, phát hiện sau khi về nhà, hắn lên thẳng phòng riêng. Chưa đầy một tiếng sau, con gái hắn khóc không ngừng, thế nhưng Từ Mân cứ ngồi im lìm bên cửa sổ.”

“Bọn em mai phục bên ngoài nhà họ Từ, cảm thấy khá kỳ lạ. Từ Mân cực kỳ yêu con gái, không thể có chuyện hắn để mặc con khóc lâu như thế không quan tâm. Thế là bọn em xông vào nhà họ Từ, lên tầng hai thì phát hiện phòng hắn đã bị khóa, thế là em bảo mọi người phá cửa xông vào.” Thôi Lương tạm dừng một lát, “Sau đó bọn em thấy thi thể Từ Mân ngồi bên cửa sổ, con gái hắn cứ lay xác hắn mãi.”

Dương Minh Trăn sầm mặt, lạnh lùng truy hỏi: “Cậu bảo thi thể trong phòng mới là Từ Mân thật còn kẻ bị bắt đến cục cảnh sát thẩm vấn là giả mạo?”

“Đúng vậy, Từ Mân trong phòng đã chết từ lâu rồi.” Thôi Lương rất sợ bị Dương Minh Trăn mắng nên tiếng càng lúc càng nhỏ, “Hôm đó bọn em đến nhà họ Từ bắt Từ Mân về điều tra thì không lên tầng hai nên không phát hiện trên đó còn có người.”

“Tại sao các cậu không lên!”

“Lúc đó Từ Mân nói rằng con gái hắn bị thiểu năng trí tuệ, sợ người lạ, không cho bọn em lên trên.” Thôi Lương thành thật trả lời.

Hình Đình phân tích: “Nếu Từ Mân thật đã chết, vậy thời gian tử vong của hắn và Thu Bạch Mai sẽ giống nhau. Lâu như thế mà con gái hắn vẫn không phát hiện ra cha mình là do kẻ khác cải trang, cô bé này thiểu năng bẩm sinh, khả năng nhận thức kém cũng là chuyện dễ hiểu.”

Dương Minh Trăn giận dữ nói: “Con gái hắn thiểu năng bẩm sinh, chẳng lẽ các cậu ngu bẩm sinh? Bảo đi tìm người thôi mà cũng tìm sai được.”

Để hạ hỏa Dương Minh Trăn, Thôi Lương lập tức lấy đồ mình tìm được ra: “Đội trưởng, em phát hiện thứ này, nằm trong tay thi thể Từ Mân.”

Dương Minh Trăn nhận lấy món đồ Thôi Lương gói ghém kỹ càng bằng khăn mùi xoa, mở ra liền thấy nó trông như một miếng da người to bằng ngón tay cái.

“Đây chẳng phải là vết sẹo trên tay tên “họa sĩ Từ Mân” chúng ta thẩm vấn hôm nọ sao?” Hình Đình tinh mắt, nhìn thoáng đã nhận ra. “Thật không ngờ luôn, tên này lắm trò thật đấy, lại còn dán sẹo giả. Mà tay nghề cũng khá ghê, lừa được cả hỏa nhãn kim tinh của đội trưởng Dương Minh Trăn nhà chúng ta.”

Mấy chữ “hỏa nhãn kim tinh” rõ ràng đang châm chọc Dương Minh Trăn, bản thân Dương Minh Trăn cũng nghe hiểu. Hắn trừng mắt lườm Hình Đình rồi quay sang Thôi Lương, hỏi: “Thi thể Từ Mân đang ở đâu rồi?”

Thôi Lương trả lời: “Vẫn chưa kịp đưa sang chỗ pháp y.”

“Tốt, tôi muốn tự qua xem trước đã.” Dương Minh Trăn thấp giọng dặn dò, “Cậu khoan hẵng nói với người khác.”

“Vâng.”

“Ngoại trừ cậu, còn ai phát hiện ra thi thể Từ Mân nữa?” Dương Minh Trăn hỏi.

“Chỉ có em với lão Tửu thôi.”

Nghe vậy, Dương Minh Trăn gật nhẹ đầu. Lão Tửu là một cảnh sát lâu năm trong đội, sống khá an phận thủ thường, không có đam mê gì đặc biệt, chỉ thích uông đôi ba chén rượu nên người trong cục cảnh sát đều gọi hắn là lão Tửu.

Sau khi dặn dò Thôi Lương xong, Dương Minh Trăn kéo Hình Đình ra khỏi văn phòng.

“Ê, bảo này, anh muốn đưa tôi đi đâu?” Hình Đình bị Dương Minh Trăn kéo đau cả người, bực dọc kêu sau lưng hắn, “Tôi đã nói với anh rồi, chắc chắn Hà Phục không phải hung thủ. Làm gì có hung thủ nào ngu đến mức giấu thi thể trong nhà cho anh tìm thấy. Giờ chân tướng rõ rành rành thế rồi, sao anh vẫn không chịu tin thế hả…”

Dương Minh Trăn ngoảnh lại, nhìn thẳng vào Hình Đình: “Tôi muốn cậu biến hình cho tôi xem.”

“Gì cơ?” Hình Đình trợn tròn mắt nhìn Dương Minh Trăn với thái độ không thể tin nổi.

Dương Minh Trăn mở cánh cửa phía sau, đẩy Hình Đình vào trong. Hình Đình suýt nữa đã tiếp xúc thân mật với thi thể trên bàn.

“Biến thành hắn.”

Hình Đình đứng thẳng dậy, thấy rõ thi thể trước mặt là Từ Mân.

“Sao phải biến?” Hình Đình không hiểu cho lắm.

“Chẳng phải cậu bảo cậu biết đổi mặt à, vậy thì đổi mặt biến thành Từ Mân rồi trở về nhà hắn đi. Tôi muốn xem thử hung thủ có quay lại đó nữa không.” Dương Minh Trăn khoanh tay nói, “Nếu kẻ đó dám đến tôi sẽ tóm ngay, vậy thì Hà Phục nhà cậu sẽ được rửa oan. Nếu là Hà Phục tới, vậy vừa khéo để tôi bắt y lại.”

“Sao anh có thể như thế được, nhỡ các anh chưa bắt được hung thủ mà tôi bị xử luôn rồi thì sao?” Hình Đình cảm thấy bản thân rất oan ức, bèn trêu chọc tên ngốc Dương Minh Trăn này một chút.

Dương Minh Trăn nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ dốc toàn lực bảo vệ cậu.”

Hình Đình đảo mắt khinh thường. Ai cần anh bảo vệ, một mình ông đây đang sống yên lành, tự nhiên lại dây vào đám các anh.

“Nói rõ trước nhé, mặt tôi không duy trì được lâu đâu. Nếu cảm thấy không ổn, tôi sẽ phải rút ngay.”

Dương Minh Trăn đồng ý ngay lập tức: “Được.”

Sau đó, Hình Đình phẩy tay với hắn: “Vậy phiền anh ra ngoài trước đã. Tôi không muốn bị người khác nhìn trong quá trình biến hình.”

Dương Minh Trăn ngoan ngoãn ra ngoài, đóng cửa lại, còn canh chừng cho Hình Đình.

Chưa đầy ba mươi phút sau, cửa mở, Từ Mân bước ra khỏi phòng.

Dương Minh Trăn một lần nữa cảm nhận được sự đáng sợ của khả năng đổi mặt. Trông giống y như đúc, chẳng khác gì Từ Mân sống lại.

Sau đó, Thôi Lương chạy vào từ bên ngoài. Trông thấy Từ Mân, cậu ta sợ khiếp vía.

“Đội trưởng, xác chết sống dậy, xác chết sống dậy!” Thôi Lương hoảng sợ rút súng ra, chắn trước mặt Dương Minh Trăn, “Đội trưởng mau chạy đi, em yểm trợ anh.”

Dương Minh Trăn sầm mặt, “Cậu mau lái xe đưa tôi với cậu ấy tới nhà Từ Mân.”

“Dạ?” Thôi Lương khó hiểu nhìn Dương Minh Trăn. Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? Sao đội trưởng chẳng hề sợ hãi chút nào thế?

Từ Mân mỉm cười với Thôi Lương: “Cảnh sát Thôi, bánh bao súp sáng nay ngon lắm, cảm ơn nhé.”

Thôi Lương ngẩn người, nhoáng cái đã hiểu ra: “Anh là Hình…”

“Ừ, chúng ta đi thôi.” Hình Đình đội mũ lên đầu, giấu tiệt khuôn mặt Từ Mân dưới vành mũ.

Ba người cùng tới nhà Từ Mân.

Hình Đình không có quá nhiều thời gian, nếu thuật đổi mặt của hắn bị phát hiện, hung thủ chẳng những không đến mà còn phái kẻ khác tới,

Ví dụ như thợ săn.

Hắn ngẩng đầu nhìn lịch, hôm nay chính là ngày mùng một tháng mười, ngày thợ săn ra khỏi cửa.

Thực chất hắn cũng không muốn biến thành Từ Mân theo yêu cầu của Dương Minh Trăn. Nhưng vì Hà Phục, hắn chỉ có thể đánh cược một phen.

Nếu người xuất hiện tại đây đêm nay là Hà Phục thì hắn nên làm gì?

Đồng hồ treo trên tường, kim giờ chỉ vào số mười, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen. Hình Đình đi tới cạnh cửa sổ, hắn muốn lộ gương mặt này ra để hung thủ nhìn thấy rằng Từ Mân vẫn còn sống, tiện thể quan sát xem rốt cuộc Dương Minh Trăn và Thôi Lương đang nấp ở đâu, hai tên ngốc đó liệu có đảm bảo được an toàn cho hắn hay không.

Đã quá nửa đêm, gió lớn thốc vào từ ngoài cửa sổ. Hình Đình cảm thấy mặt mình hơi khác thường, hắn lập tức chạy tới chỗ công tắc đèn. Bật tắt đèn liên tục ba lần, đây là tín hiệu hắn gửi cho Dương Minh Trăn.

Sau đó Hình Đình rời khỏi nhà họ Từ bằng cửa sau.

Dương Minh Trăn và Thôi Lương quan sát động tĩnh xung quanh từ phía xa, không có bất kỳ điều gì khác thường.

Hình Đình đi tới, ba người cùng lên xe rời đi, chuyện hôm nay kết thúc tại đây.

Trở lại cục cảnh sát, gương mặt Hình Đình đã quay về như ban đầu,

“Tôi đã bảo kế hoạch này không thực hiện được đâu mà.” Hình Đình nhỏ giọng nói với Dương Minh Trăn, hai người tiếp tục đi về phía văn phòng.

“Đội trưởng, muộn vậy rồi mà các anh còn đi đâu?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, hai người cùng ngoảnh lại.

Úc Thung đang xách một chiếc đèn đi về phía bọn họ, Hình Đình giật mình. Cảnh tượng này giống hệt như cảnh hắn gặp Hà Phục lần đầu tiên, khi ấy, Hà Phục cũng xách một chiếc đèn trên tay.

Dương Minh Trăn nói: “Đi ăn khuya.”

Úc Thung mỉm cười, “Vậy à, sao không gọi tôi. Tôi đã ở trong phòng khám nghiệm tử thi suốt cả buổi chiều đấy.”

“Có phát hiện gì không?” Dương Minh Trăn hỏi.

Úc Thung lắc đầu ảo não, “Không.”

“Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi.”

“Vâng.” Úc Thung gật đầu. Anh ta đổi tay xách đèn, chuẩn bị rơi đi. Hình Đình tinh mắt nhìn thấy dấu vết trên tay Úc Thung.

“Pháp y Úc, cổ tay anh chảy máu.” Hình Đình khá bất ngờ, “Bị cái gì cứa vào à?”

Dương Minh Trăn cũng nhìn thấy dấu vết trên cổ tay Úc Thung.

Úc Thung kéo tay áo che lại, cười cười: “Bị vật sắc cứa phải thôi, không sao đâu.”

“Vậy cũng phải cẩn thận đấy, nhỡ chẳng may bị nhiễm trùng. Tôi nghe nói gần đây đang nhốn nháo bệnh gì ấy, pháp y Úc mảnh khảnh thế này, nhớ chú ý nhé.” Hình Đình thân thiện nhắc nhở, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cổ tay đã bị giấu dưới lớp áo.

Úc Thung gật đầu: “Vâng, đúng là nên cẩn thận, ở cạnh thi thể lâu như thế cơ mà.”

Nói rồi, anh ta xách đèn đi vào phòng mình.

Lúc này Hình Đình mới thu ánh mắt lại, theo Dương Minh Trăn trở về phòng làm việc.

Dương Minh Trăn thở dài: “Cả đêm mà chẳng thu hoạch được gì.”

“Anh không nhưng tôi có.” Hình Đình cười bí hiểm.

Dương Minh Trăn nhìn hắn, chờ đợi hắn nói tiếp.

“Vết thương trên tay Úc Thung không giống xước da.” Hình Đình nói. “Mắt tôi tinh hơn các anh nhiều. Tuy anh ta giấu nhanh nhưng tôi đã kịp thấy rồi, vết thương trên cổ tay đó rõ ràng là do bị dây siết.”

“Dây mảnh như thế…” Hình Đình giơ tay miêu tả, “Chỉ y mới có.”

Đương nhiên Dương Minh Trăn biết “y” mà Hình Đình nói là ai. Bất kể Hình Đình có đoán đúng hay không, chung quy vẫn phải dựa vào chứng cứ. Nếu giờ tùy tiện đi hỏi Úc Thung, sợ rằng sẽ đánh rắn động cỏ.

“Giờ muộn vậy rồi, chịu khó ngủ lại đây một đêm đi.” Nói rồi, Dương Minh Trăn lấy hai cái chăn từ trong tủ treo quần áo ra. May mà bàn trong phòng làm việc của hắn đủ rộng, dẹp hết đồ đạc bên trên xuống sàn, hai cái bàn ghép lại cũng đủ làm giường cho hai người họ nằm.

“Giường này bé quá.” Hình Đình quấn chăn, kêu ca.

Dương Minh Trăn hừ lạnh một tiếng, “Chê bé thì cút xuống sàn mà ngủ!”

Hình Đình tức giận: “Rõ ràng anh có thể thả tôi về. Giường của tôi to gấp mấy cái bàn của anh.”

“Không được.” Dương Minh Trăn phản đối, “Trước khi bắt được hung thủ, cậu phải ngủ cùng tôi.”

Hình Đình nhíu mày, cảm thấy tình hình hiện tại cứ kỳ quặc làm sao ấy.

“Ê, chúng ta có nên đi thăm dò Úc Thung chút không. Tôi cảm thấy anh ta rất đáng nghi.” Hình Đình nhỏ giọng đề nghị.

“Câm miệng.” Dương Minh Trăn quát, “Mặc kệ anh ta có đáng nghi hay không, khi chưa nắm được chứng cứ, đừng hành động bộp chộp.”

“Ờ.” Hình Đình nắm bắt trọng điểm, “Tóm lại, anh cũng nghi ngờ anh ta?”

Dương Minh Trăn không nói gì. Hắn nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, bên ngoài đang mưa xối xả.

Thực ra có khoảnh khắc hắn cảm thấy không một ai trên đời này đáng tin. Có lẽ hắn vẫn luôn sống trong một lời nói dối khổng lồ, tất cả những người xung quanh đều đang lừa gạt hắn. Đây là cảm giác hắn có từ lúc nhỏ, khi ấy, mẹ nói rằng hắn còn nhỏ, đừng nghĩ linh tinh.

Tuy hắn cao to, thô kệch nhưng tâm tư hắn rất nhạy cảm, chỉ là đầu óc hắn phản ứng chậm hơn so với người khác nên làm việc từng ấy năm trong cục, hắn vẫn mãi là một viên cảnh sát nhỏ nhoi. Mãi đến hai năm trước, sau vụ án kia, là cảnh sát duy nhất sống sót, thành công giải cứu bốn nạn nhân, hắn được cục cảnh sát tuyên dương, trở thành đội trưởng.

“Ê, sao anh không nói gì? Không trả lời, tôi coi như anh thừa nhận đấy nhé.” Chẳng biết từ bao giờ Hình Đình lại lắm lời đến thế, muốn nói chuyện cả đêm với Dương Minh Trăn.

Dương Minh Trăn đã bắt đầu ngáy như sấm.

Hình Đình không nói gì. Hắn rất hâm mộ khả năng đặt đầu xuống là ngủ ngay được này của đội trưởng Dương.

Hắn cũng nhắm mắt lại, lười suy nghĩ tiếp, chuyện gì cũng không bằng ngủ một giấc.

Thôi thì cứ ngủ cho ngon một đêm đi.

Tỉnh dậy lại đi tìm Hà Phục tiếp.