Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 37: Bức tranh chết chóc (5)




Phần 4: Bức tranh chết chóc

Chương 37

Sau hai trận mưa thu liên tiếp, Trà Thành như bước vào mùa đông giá rét. Bốn mùa ở nơi đây không phân biệt thực sự rạch ròi, chỉ có mùa hạ và mùa đông là rõ ràng nhất, mùa xuân và mùa thu thường bị nhảy cóc qua.

“Hắt xì.”

Dương Minh Trăn kéo kín chiếc áo măng tô dày, bưng một cốc trà nóng ngồi trong phòng làm việc. Hắn đang sắp xếp lại những manh mối thu thập được trong hai ngày vừa qua.

Hắn đã tới nhà hàng Bắc Giang điều tra về Thu Minh Lộ, phát hiện cô gái này thực sự đã vay nợ rất nhiều đúng như Hà Phục nói. Trong lần điều tra trước, nhân viên nhà hàng Bắc Giang nhất trí khen ngợi Thu Minh Lộ là vì trước khi chết, tuy cô ta ham tiền, thích đánh cược nhưng lại rất hào phóng với bạn bè. Chỉ cần trong túi có tiền, chắc chắn cô sẽ chia sẻ với mọi người, vậy nên người trong nhà hàng Bắc Giang đều thích qua lại cùng cô. Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, sau khi Thu Minh Lộ chết, đương nhiên họ sẽ nói tốt cho cô.

Vậy thì tại sao đến lần điều tra thứ hai, những người từng mang ơn Thu Minh Lộ lại bất ngờ lật mặt?

Dương Minh Trăn cảm thấy rất kỳ lạ. Đúng lúc này, Thôi Lương bưng một lồng bánh bao thịt vừa hấp vào phòng làm việc, hắn bèn gọi Thôi Lương lại: “Tiểu Thôi, tại sao đến lần điều tra sau, đám người này lại bỗng nhiên đổi khẩu cung? Cậu còn chuyện gì chưa báo cáo đúng không? Không phải tôi đã dặn cậu những gì cần ghi chép thì nhất định phải ghi chép lại cho thật rõ ràng à?”

Tay phải Thôi Lương cầm bánh bao, tay trái cầm sữa đậu nành, cậu ta chỉ có thể đẩy cửa bằng chân.

“Em viết rồi mà. Lần trước điều tra, phát hiện trong phòng Thu Minh Lộ bị mất đồ, đến lần sau thì phát hiện có người đang đặt đồ lên bàn cô ta.” Thôi Lương nói, “Người để đồ kia tên là Chương Vi, người yêu cũ của Thu Minh Lộ, từng ở bên nhau một thời gian rồi chia tay.”

“Chương Vi?” Dương Minh Trăn ngẫm nghĩ, “Hình như là tên trộm từng bị tóm được một lần với một lần bị người ta lôi đến đồn cảnh sát vì thiếu nợ không trả nhỉ.”

“Vâng, chính tên đó. Thật không tài nào hiểu nổi tại sao Thu Minh Lộ lại qua lại với hạng đó. Hắn còn trộm đồ của Thu Minh Lộ. Hôm đó em bắt gặp hắn trong lúc hắn đang trả lại đồ đã trộm. Theo như hắn nói, hầu như ai trong nhà hàng Bắc Giang cũng từng trộm đồ của Thu Minh Lộ.”

Dương Minh Trăn hỏi: “Nếu đã trộm sao còn trả lại?”

Thôi Lương đặt bánh bao và sữa đậu nành xuống bàn Dương Minh Trăn, nói: “Em cũng hỏi hắn như thế. Hắn bảo sợ bị phát hiện, bị hiểu nhầm thành hung thủ giết người.”

“Sợ bị nhầm thành hung thủ giết người là sao?” Dương Minh Trăn lấy bừa một cái bánh bao. Bánh bao vẫn còn khá nóng, hắn lại thả lại lồng.

“Chương Vi nói hắn thường xuyên lẻn vào phòng Thu Minh Lộ trộm đồ. Giờ Thu Minh Lộ chết rồi, hắn sợ đồ mình lấy bị người ta phát hiện ra nên đem trả lại.” Thôi Lương trả lời, “Anh bảo có buồn cười không, Thu Minh Lộ trộm đồ của em gái, người yêu Thu Minh Lộ lại trộm đồ của cô ta, trộm xong còn trả lại nữa chứ.”

Thôi Lương lại nói tiếp: “À phải rồi, Thu Minh Lộ biết phá khóa cũng là do Chương Vi dạy cho. Chương Vi làm chứng rằng Thu Minh Lộ thật sự từng tới sảnh Long Môn trộm đồ của Thu Bạch Mai, sau đó hai người bọn họ mang đi bán lấy tiền.”

“Vậy tại sao hai người họ lại chia tay?” Dương Minh Trăn lật đến trang ghi chép lại nội dung Thôi Lương thẩm vấn CHương Vi.

Thôi Lương dọn gọn bàn giúp Dương Minh Trăn, nói: “Chắc tại chia chác không đều, hắn nói cô ta đã thay đổi.”

Dương Minh Trăn im lặng, hắn cầm một cái bánh bao lên cắn một miếng, tay kia vẫn tiếp tục mân mê hồ sơ trên bàn.

Tất cả những điều này đều nằm trong phán đoán của Hà Phục. Thu Minh Lộ thiếu nợ nên trộm đồ của em gái là Thu Bạch Mai. Vậy rốt cuộc Thu Bạch Mai có biết chuyện hay không?

“Đội trưởng Dương, lúc em thẩm vấn Chương Vi, hắn luôn miệng bảo rằng người phụ nữ kia cực kỳ sáng nắng chiều mưa, giây trước vẫn đối tốt với hắn, giây sau đã cho hắn một bạt tai.” Thôi Lương nói, “Chương Vi hai người bọn họ chưa bao giờ cãi nhau. Trái lại, vì đều mê cá cược, hai bọn họ đúng kiểu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ngày nào cũng nghiên cứu xem làm sao kiếm chác trên chiếu bạc, chẳng có tâm trạng đâu mà cãi cọ. Nhưng sau lần tới phòng Thu Bạch Mai trộm đồ, Thu Minh Lộ đã thay đổi, cô ta tát Chương Vi một cái, cãi cọ ầm ĩ đòi chia tay.”

Dương Minh Trăn ngẩng lên nhìn Thôi Lương, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý tưởng. Nếu Thu Minh Lộ có thể đóng giả thành Thu Bạch Mai, vậy chắc chắn Thu Bạch Mai cũng có thể cải trang thành Thu Minh Lộ. Cái tát kia rất có thể là Thu Bạch Mai tát Chương Vi, mục đích nhằm khiến chị gái chia tay với tên đàn ông này.

“Tại sao Chương Vi và Thu Minh Lộ lại yêu nhau?” Dương Minh Trăn thấy Thôi Lương ghi lại rằng thời gian hai người bọn họ qua lại là hai năm trước.

Nghe vậy, Thôi Lương bật cười: “Cách hai người này ở bên nhau thật sự khiến người ta không tài nào tưởng tượng nổi. Hai năm trước, Thu Minh Lộ còn chưa mê cá cược đâu, sau khi thua cược, Chương Vi nhăm nhe giết Thu Minh Lộ cướp của. Sau khi ra viện, Thu Minh Lộ đưa hết tiền của cho Chương Vi rồi cứ lẩm bà lẩm bẩm: “Tiền có thể mua được niềm vui không?” Chương Vi bảo: “Chắc chắn là được, tôi đưa cô đi mua niềm vui. Cô đưa tiền cho tôi, hai chúng ta cùng tới một nơi vui vẻ, làm chuyện vui vẻ.”

“Sau đó hắn dẫn Thu Minh Lộ tới sòng bạc. Thu Minh Lộ đứng cạnh Chương Vi, Chương Vi như có thần giúp sức, cược điểm xúc xắc không sai ván nào. Đó là lần đầu tiên hắn thắng được nhiều tiền đến thế.” Thôi Lương nói, “Chương Vi cảm thấy Thu Minh Lộ là thần may mắn của hắn. Hắn cầm tiền thắng bạc mua tặng Thu Minh Lộ một sợi dây chuyền, thế là hai người bọn họ yêu nhau.”

Nghe xong, Dương Minh Trăn thầm cảm thán rằng thật không thể tưởng tượng nổi, không ngờ lại có người tình nguyện ở bên, ra vào sòng bạc với kẻ từng cướp giật mình, thậm chí còn nghe theo yêu cầu của kẻ kia. Chẳng lẽ Thu Minh Lộ nghĩ quẩn đến thế?

“Từ từ, cậu vừa nói là Thu Minh Lộ vừa từ viện ra. Thời điểm đó, trạng thái tâm lý của cô ta thế nào?” Dương Minh Trăn cảm thấy mình đã bắt được thông tin vô cùng quan trọng.

Thôi Lương gãi đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chương Vi nói lúc đó Thu Minh Lộ đang muốn tự tử. Sau khi được hắn khai thông tâm lý, cuối cùng Thu Minh Lộ cũng tìm được niềm vui để sống tiếp, quyết tâm ở bên, làm người phụ nữ của hắn.”

“Em thấy những lời khai này không đáng tin cho lắm. Tuy tên Chương Vi kia trông cũng ưa nhìn nhưng chung quy cũng chỉ là một thằng trộm.” Thôi Lương nói, “Nếu em là phụ nữ, còn lâu em mới chọn hắn. Thằng cha đó mồm miệng như bôi mỡ, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.”

Dương Minh Trăn dừng động tác lật hồ sơ, hắn đập bàn một cái, kích động nói: “Vậy thì đúng rồi! Thu Minh Lộ cần một kẻ có thể dỗ mình vui! Cậu mau chóng đến bệnh viện Thu Minh Lộ từng nằm, điều tra bệnh án của cô ta.”

Nhất thời, Thôi Lương chẳng hiểu gì cả: “Không phải chúng ta cần tìm thi thể Thu Bạch Mai ạ? Sao tự nhiên lại điều tra Thu Minh Lộ? Bệnh của cô ta có liên quan gì với chuyện Thu Bạch Mai mất tích sao?”

Dương Minh Trăn rút một trang giấy trong tập hồ sơ ra, đưa cho Thôi Lương: “Cậu xem trên đây viết gì?”

Thôi Lương cúi xuống đọc, “Đây chẳng phải là vụ án mất tích chấn động cả Trà Thành hai năm trước sao? Nghe nói nhiều người trẻ tuổi cả nam lẫn nữ lắm, cuối cùng cứu được về có mỗi bốn người.” Cậu ta nhìn những cái tên trong danh sách, “Hướng Xuân Nguyên, Hạ Tiểu Vân, Thu Bạch Mai, Phùng Đông… Ối mẹ ơi, có Thu Bạch Mai trong chỗ này!”

Dương Minh Trăn nhếch môi: “Có vấn đề đáng để cậu chú ý hơn nữa đấy. Trong tên của bốn người này vừa khéo có bốn chữ Xuân, Hạ, Thu, Đông!”

“Mỹ Nhân Địa Ngục?” Thôi Lương nhanh chóng lấy lấy danh sách khách được mời tới dự triển lãm Địa Ngục mà Tiêu Giả đưa cho dò tìm tên bốn người kia: “Cả bốn người này đều nằm trong danh sách khách dự triển lãm Địa Ngục.”

“Đúng vậy.” Dương Minh Trăn nói, “Hôm thấy tên bốn người này trong danh sách khách dự triển lãm Địa Ngục, tôi đã nghĩ Mỹ Nhân Địa Ngục có tổng cộng bốn bức theo bốn mùa xuân hạ thu đông, liệu hung thủ có dựa theo những chữ trong tên để giết người hay không. Dù sao cái chết của hai chị em họ Thu cũng đã tương ứng với bức mùa thu.”

“Nhưng người chết trong tranh đều là nữ, Hướng Xuân Nguyên và Phùng Đông lại là nam, thế nên tôi khá do dự, cho rằng phỏng đoán của mình không chính xác. Nhưng đến hôm nay, tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng Mỹ Nhân Địa Ngục có liên quan đến vụ án mất tích hai năm trước!”

Nghe vậy, mặt Thôi Lương tái xanh. Cậu ta hạ giọng thì thầm: “Vụ án hồi hai năm trước, Trà Thành mất tích tổng cộng mười hai người, chỉ cứu được bốn người trở về. Cảnh sát đi bắt hung thủ lần đó đều chết hết, chỉ còn mỗi đội trưởng Dương còn sống… Có phải chuyện đúng như lời đồn rằng Trà Thành chúng ta có quái vật ăn thịt người không ạ?”

Dương Minh Trăn sững người, hắn không dám trả lời vấn đề này. Cục cảnh sát đã ra lệnh cấm nói về chuyện xảy ra hai năm trước vì đó là một sự sỉ nhục, lần ấy có tất cả mười bốn người đi bắt hung thủ mà chỉ một mình hắn còn sống.

Thấy sắc mặt Dương Minh Trăn thay đổi, Thôi Lương cũng không dám hỏi thêm, chỉ có thể nói: “Xin lỗi đội trưởng, em biết là không nên hỏi. Nhưng đây là nói nhỡ chẳng may thôi, giả sử hung thủ lần này cũng chính là kẻ lần đó, vậy chúng ta còn tiếp tục điều tra không? Cục cảnh sát đã hạ lệnh không được nhắc về chuyện năm đó rồi, vậy chúng ta có điều tra vụ này tiếp không?”

“Tra! Sao lại không điều tra.” Dương Minh Trăn nói chắc như đinh đóng cột, “Ngày nào vẫn còn là cảnh sát, chắc chắn tôi sẽ điều tra mọi việc dơ bẩn, bắt hết những kẻ gian ác.”

Thôi Lương trước nay vẫn luôn ngưỡng mộ đội trưởng, giờ nghe hắn nói vậy, cậu ta lại càng phục hơn.

“Vâng! Đội trưởng, em sẽ theo anh điều tra đến cùng bất kể kẻ đó là thứ yêu ma quỷ quái gì.” Thôi Lương cười hì hì, “Chẳng phải đợt trước chúng ta cũng bắt được hai con yêu quái đấy sao. Giờ bọn chúng vẫn đang bị giam trong tù kia kìa!”

Vừa dứt lời, cửa phòng làm việc của Dương Minh Trăn bị người ta đẩy mạnh ra. Thân Tiểu Văn đứng ngoài thở hồng hộc hét toáng lên: “Đội trưởng, người phụ nữ và đứa trẻ kia mất tích rồi!”

“Phụ nữ trẻ con nào, cậu nói cho rõ ràng. Nhiều người bị giam trong tù lắm.”

Thân Tiểu Văn nói: “Chính là hai người bắt được từ quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam ấy, tự nhiên mất tích rồi.”

“Gì cơ!” Dương Minh Trăn kinh hãi.

Thân Tiểu Văn còn chưa nói xong, Thân Đại Võ đã lao vào.

“Đội trưởng, thi thể Tiết Lệnh Thăng và Tề Thần cũng biến mất!”

Đúng là chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới, Dương Minh Trăn nổi điên: “Sao mấy cậu vẫn chưa xử lý hai thi thể đó? Đã bao nhiêu lâu rồi hả? Hai cái xác sắp trương lên rồi còn mọc chân chạy mất được hay sao?”

Mỗi khi căng thẳng, Thân Đại Võ lại nói lắm: “Tại tại… tại…”

Dương Minh Trăn nhìn hắn “Tại” cả buổi vẫn chưa nói ra được là tại làm sao, lại quát: “Tại cái gì? Mấy cậu đúng là không ngày nào không gây chuyện cho tôi. Canh người không được, đến canh xác cũng không xong hả?”

“Tại tôi.”

Một nam thanh niên mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang xuất hiện ngoài cửa. Anh ta đưa tay tháo khẩu trang ra, gương mặt đó chính là pháp y Úc Thung. Anh ta dè dặt nói: “Tại tôi muốn nghiên cứu giun trong xác hai người Tiết, Tề nên mới bảo họ giữ thi thể lại. Thi thể của hai người đó được bảo quản rất tốt, thế nên đêm qua mới có thể chạy trốn khỏi phòng xác.”

Dương Minh Trăn lách qua hai anh em họ Thân, bước thẳng đến đối diện Úc Thung: “Cậu tận mắt trông thấy thi thể chạy mất?”

“Không…” Úc Thung sợ hãi cúi gằm đầu, “Lúc đó tôi ngủ quên trong phòng trực ban nên không trông thấy.”

Dương Minh Trăn tức đến mức không biết phải nói gì. “Cậu đi tìm nhanh con mẹ nó lên cho tôi! Đừng có để hai cái xác đó chạy ra đường dọa người. Không thì Trà Thành lại rộ lên tin đồn quái vật quấy phá, tôi không nói đỡ được cho cậu đâu.”

Úc Thung nhìn Dương Minh Trăn bằng ánh mắt tội nghiệp: “Vâng, đều tại tôi tò mò. Chắc chắn tôi sẽ tìm thi thể về cho đội trưởng Dương.”

Dương Minh Trăn quay sang nhìn hai anh em họ Thân: “Hai cậu cao to lực lưỡng thế làm quái gì trong khi không canh nổi một ả đàn bà với một thằng trẻ con. Xẻo hết mẹ đống cơ bắp trên người xuống mà nướng ăn đi!”

Thân Tiểu Văn vội vàng tự ôm lấy mình, sợ sệt nói: “Đội trưởng Dương, chắc chắn chúng tôi sẽ tìm được người về cho anh.”

Dương Minh Trăn tức giận mắng: “Xéo đi. Cậu tưởng cậu là thanh niên mảnh mai như pháp y Úc chắc. Nũng nịu với tôi cũng vô ích, xéo ra ngoài tìm người cho tôi nhanh lên!”

“Vâng!” Hai anh em họ Thân chạy biến khỏi phòng làm việc.

Thôi Lương hỏi: “Đội trưởng, còn em thì sao?”

Dương Minh Trăn nói: “Cậu lập tức tìm ra ba người còn lại trong danh sách rồi bảo vệ cho tốt. Thiếu ai là tôi lấy luôn cái mạng chó của cậu đấy.”

“Vâng!” Thôi Lương nhận lệnh rời đi.

Úc Thung vẫn đứng cạnh cửa, anh ta nhỏ giọng hỏi Dương Minh Trăn: “Đội trưởng, lại tới tìm người bạn kia à?”

Dương Minh Trăn nói: “Chuyện đến nước này, tôi chỉ có thể mặt dày tới nhờ anh ta giúp thôi.”

“Đội trưởng Dương tin tưởng anh ấy thật.” Úc Thung lại đeo khẩu trang lên, thì thầm một câu lấp lửng.

“Nếu anh ấy mà là người xấu thì phải làm sao đây…”

Dương Minh Trăn không ngoảnh lại mà đi thẳng ra khỏi cục cảnh sát, lái ô tô tới tiệm cá Số 7. Thực ra hắn nghe thấy câu Úc Thung nói. Đúng là hắn đang dần dần trở nên tin tưởng và ỷ lại Hà Phục. Nhưng hắn lại quy kết sự tin tưởng này là lợi dụng. Nếu Hà Phục có thể giúp hắn tìm được nội gián trong cục cảnh sát năm đó, vậy thì hắn có thể báo thù thay cho Hà Phục thật. Còn Hà Phục giả này, chỉ cần y dám manh nha làm chuyện gì bất lợi đối với Trà Thành, hắn sẽ giết chết y bất cứ lúc nào.

Nếu Hà Phục có thể chết rồi sống lại, vậy thì giết thêm lần nữa. Sống lại lần nào, hắn giết lần ấy.

Hắn không tin một người có thể chết rồi sống lại vô số lần.