Tiệm Cá Số 7 (Thất Hào Ngư Quán)

Chương 30: Nấm mộ gia đình (10)




Phần 3: Nấm mộ gia đình

Chương 30

Hình Đình bị tạt nước bắt tỉnh lại. Hắn bị nhốt trong một căn phòng tối om, không gặp được bất kỳ ai khác ngoài người tới đưa cơm mỗi ngày. Đến tận hôm qua, có người xông vào đây, rốt cuộc hắn cũng thấy được kẻ đầu sỏ sau màn.

Đó là một người đàn ông đeo mặt nạ trắng, chiều cao không khác hắn là bao, thậm chí còn thấp hơn một chút.

Hắn vốn muốn hỏi kẻ kia tại sao lại bắt cóc mình. Kẻ kia không nói tiếng nào, chỉ giơ tay phải lên. Người bên cạnh hiểu ý ngay, đi tới đánh ngất Hình Đình.

Khi tỉnh lại, Hình Đình cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.

Hắn muốn đưa tay sờ thử xem đầu mình bị người ta đập thành cái gì rồi mới chợt phát hiện tay đã bị trói ngược ra sau trên một chiếc ghế gỗ lim, hoàn toàn không thể cử động.

Hắn nhìn quanh, đánh giá căn phòng xa lạ này. Những vật được bày biện trong phòng cực kỳ đắt giá, dường như hắn đã trông thấy cách bài biện này ở đâu đó rồi nhưng lại không tài nào nhớ ra rốt cuộc mình đã từng trông thấy ở đâu.

Cơn đau sau gáy khiến hắn nhớ được rằng mấy ngày trước, vì cứu Tiết Lệnh Thăng, hắn đã hỏi vay tiền Hà Phục để tới quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam. Ngay khi hắn muốn kéo Tiết Lệnh Thăng rời khỏi bàn tình nhân “mũ lam”, một cậu bé xuất hiện. Hắn vốn tưởng đó chỉ là một cậu bé bình thường, nào ngờ nó dùng một con giun lớn tấn công mình. Con giun vừa cắn trúng cổ tay, hắn trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.

Tuy đã hôn mê nhưng tai hắn vẫn nghe được tiếng nói chuyện.

Đứa trẻ kia nói: “Người anh cần ta đã bắt được giúp anh rồi. Giờ anh có thể làm cha ta rồi chứ?”

“Cậu bạn nhỏ, tôi không phù hợp làm cha cậu đâu, nhưng tôi có một đề nghị rất hay, cậu muốn nghe không?” Người đàn ông nói, “Chủ tiệm cá Số 7, cơ thể y hẳn là thích hợp để đám giun đó sinh sống hơn tôi. Tôi có thể giúp cậu dẫn y tới đây.”

Hình Đình muốn mở mắt ra, lại phát hiện mình chẳng có chút sức lực nào, chỉ có thể nghe hai kẻ kia nói chuyện.

Hai kẻ kia vì muốn bắt Hà Phục nên mới bày ra trò này?

Sao mà như vậy được. Hắn xuất hiện tại đây vì cứu Tiết Lệnh Thăng, còn Hà Phục, tại sao y lại đến nơi này? Là vì cứu hắn sao?

Nếu hai kẻ kia thực sự tính toán như vậy, có lẽ bọn họ tìm nhầm đối tượng rồi. Với những gì hắn biết về Hà Phục, chắc chắn y sẽ chẳng thèm cứu hắn đâu. Hắn chẳng qua chỉ là một đầu bếp có cũng được, không có cũng chẳng sao trong tiệm cá Số 7, Hà Phục sẽ không phí sức vì hắn đâu.

Hiển nhiên đứa trẻ kia cũng hiểu được đạo lý này. Suy nghĩ hồi lâu, nó hỏi: “Sao anh dám chắc người kia sẽ tới đây cứu hắn? Hắn có ích lợi gì đối với y?”

Kẻ kia ngồi xổm xuống, tay vỗ lên lưng Hình Đình, ra vẻ bí hiểm: “Có chứ. Đây là chiếc chìa khóa duy nhất có thể khai phá sức mạnh cho mọi dị nhân, y sẽ không mặc kệ.”

Hình Đình cảm giác tim mình hẫng mất nửa nhịp. Hắn là một “chiếc chìa khóa”? Vậy mà hắn lại là một “dị nhân chìa khóa”!

Từ rất lâu về trước, hắn từng nghe nói rằng dị nhân chìa khóa có thể mở ra năng lực mạnh mẽ cho dị nhân, vậy thì dị nhân sẽ không phải e ngại thợ săn nữa.

Nhưng sống trên đời nhiều năm, hắn không hề biết bản thân chính là chiếc chìa khóa hiếm hoi kia.

Nếu hắn thật sự là một chiếc chìa khóa, vậy rốt cuộc hắn cũng đã hiểu được vì sao Hà Phục lại giúp hắn trong vụ án ngọc bội mặt người, đồng thời cũng hiểu được vì sao sau khi vụ án đó kết thúc, Hà Phục lại muốn thu nhận hắn một cách khó hiểu như thế.

Hắn đã từng hỏi Hà Phục rất nhiều lần nhưng luôn bị y trả lời qua loa đại khái cho xong chuyện, Giờ biết được chân tướng qua miệng người khác, chẳng hiểu sao hắn bỗng thấy hối hận.

Chân tướng thường rất tàn nhẫn, thế nhưng mọi người lại cực kỳ muốn vạch trần cho được vết sẹo này.

“Nếu hắn là chìa khóa, sao ta không được ăn thịt hắn luôn, khỏi phải nhường cho kẻ khác.” Đứa trẻ bất mãn. “Vụ làm ăn này không có lời. Giờ ta không giao kẻ này cho anh nữa.”

Người đàn ông cười nhạt: “Không, cậu không có tư cách ra điều kiện với tôi.”

Vừa dứt lời, đứa trẻ đã kêu lên đau đớn. Nó quỳ mọp xuống đất, cầu xin: “Ta sai rồi, ngài Thiện tha cho ta đi.”

Ngài Thiện?

Nghe thấy hai chữ này, tim Hình Đình như ngừng đập, thậm chí chỉ thở thôi cũng thấy khó nhọc. Hắn gắng sức muốn mở mắt ra nhìn mặt kẻ kia. Nếu thật sự là kẻ trong trí nhớ, vậy thì bao nỗ lực mười năm nay của hắn đều uổng phí.

Nghĩ đến đây, Hình Đình nở nụ cười tự giễu.

Cuộc sống vốn đã yên ả lại nổi sóng chỉ vì lấy trộm miếng ngọc bội mặt người. Thực sự là vì hắn làm chuyện thất đức đến mức ông trời cũng không chịu nổi, phải ra tay trừng phạt ư?

Nếu ngày đó không nhận ủy thác này, hắn sẽ không gặp được cảnh sát Hà Phục tốt bụng, càng không vào tiệm cá Số 7 làm đầu bếp. Nếu không làm đầu bếp, hắn sẽ không gặp lại Tiết Lệnh Thăng, không biết chuyện của Tiết Lệnh Thăng, hắn sẽ không dính líu gì đến nhà họ Thiện.

“Cạch” một tiếng, khóa trên cánh cửa sắt bị người ta mở ra. Lần này tới không phải người đưa cơm mà là một gã đàn ông đeo mặt nạ màu trắng, theo sau lưng là hai tên tay sai vạm vỡ.

Tên vạm vỡ bê một cái ghế tới đặt trước mặt người đeo mặt nạ. Người đeo mặt nạ tao nhã ngồi xuống. Chân bắt chéo, thân người ngả ra sau, kẻ kia lướt mắt thưởng thức người đang bị trói gô ở đó như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

Như thấy phiền vì bị nhìn chằm chằm kiểu đó, Hình Đình nhắm mắt lại định ngủ.

Đúng lúc này, người đeo mặt nạ lên tiếng: “Anh không khỏi tại sao em bắt anh tới đây à?”

Hình Đình nhắm mắt, mặc kệ gã.

Kẻ kia tiếp tục hỏi, “Anh không sợ sao?”

“Nếu muốn thì mày đã giết tao lâu rồi, hà tất phải chờ tới giờ.” Lúc này Hình Đình mới từ tốn mở mắt ra.

Người đeo mặt nạ bật cười, nói tiếp: “Muốn giết anh, quả thật em không cần chờ đến lúc này. Chẳng qua em muốn nhìn cảnh con mồi cầu xin tha mạng trước khi chết hơn thôi, như vậy chắc chắn sẽ cực kỳ thú vị.”

“Chúng ta thử đoán xem liệu ông chủ của anh có đến cứu anh không nhé?” Người đeo mặt nạ đổi tư thế ngồi, lười biếng nhìn Hình Đình đã bị trói chặt.

Hình Đình cười khinh khỉnh: “Cái mạng quèn của tao không đáng giá. Huống hồ dù y có tới hay không, chẳng phải tao đều sẽ chết à?”

Người đeo mặt nạ bất chợt đứng dậy, bước tới phía Hình Đình, nhìn xuống hắn từ trên cao, nói: “Có phải bây giờ anh sống quá an nhàn nên đánh mất bản năng sinh tồn rồi không. Sao em cảm giác anh hiện tại yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn vậy. Đối thủ như thế sẽ làm em cảm thấy rất nhàm chán đấy.”

Những câu nói quen thuộc ấy như một con dao sắc cắm thẳng vào tim Hình Đình. Hắn trừng mắt như muốn nhìn cho thật rõ đối phương. Rốt cuộc kẻ kia là ai, ẩn ý kẻ kia muốn nói rốt cuộc là điều gì.

Người đeo mặt nạ đã đi đến cạnh cửa, tên vạm vỡ mở cửa ra.

Hình Đình bỗng muốn gọi kẻ kia lại nhưng hắn chợt phát hiện ra mình không nói được.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, hắn nghe thấy kẻ kia nói: “Em đã chờ anh những mười năm trời đấy. Đừng khiến em thất vọng nhé, Thiện Triệt Ngọc.”

Sau khi nghe thấy câu nói kia, cơ thể Hình Đình chợt rệu rã.

Thiện Triệu Ngọc, một cái tên đầy sỉ nhục.

Thiện Triệt Ngọc, cậu cả nhà họ Thiện. Hắn mất bốn năm mới vùng vẫy thoát khỏi được nhà họ Thiện không khác gì hang quỷ hút máu đó, sống ở một nơi cách nhà họ Thiện thật xa suốt mười năm. Mười năm sau, cái tên này lại một lần nữa bị người ta nhắc đến.

Nhìn cách bài trí trong căn phòng này, hắn chợt bật cười, một nụ cười thật thảm hại. Đáng lẽ ngay từ khi mở mắt ra, nhìn thấy căn phòng này, hắn phải nhớ ra được đây rốt cuộc là đâu mới phải.

Phòng của Thiện Triệt Ngọc trong phủ lớn nhà họ Thiện.

Bàn tay bị trói ngược ra sau lưng của hắn khẽ chạm lên vết sẹo sau lưng. Ở đó đã từng có một vết bỏng rất lớn. Hắn liều mạng muốn sống sót, sao hắn có thể chết trong vụ nổ đó? Kể cả có chết, hắn tuyệt đối không muốn chết tại nhà họ Thiện.

Vì hắn mang họ Hình.

Ngồi giữa căn phòng này, hắn nhìn bức ảnh chụp đen trắng treo trên tường. Gương mặt của người trong ảnh đã bị rạch nát.

Hắn biết trong bức ảnh đó chính là hắn hồi mười một tuổi.

Mọi thứ như quay lại ngày hắn được đưa vào phủ lớn nhà họ Thiện.

Khi đó, hắn là trẻ mồ côi, được hiệu trưởng Hình lương thiện nuôi nấng. Đến mùa đông năm tám tuổi, hiệu trưởng Hình dẫn hắn tới chợ mua đồ Tết. Sau khi bị lạc khỏi hiệu trưởng Hình, hắn va phải một người đàn ông mặc đồ Tây đi giày da. Sau đó, hiệu trưởng Hình vội vàng tìm được tới. Hai người lớn nói chuyện với nhau một hồi, bấy giờ hiệu trưởng Hình mới biết người đàn ông này chính là thương nhân nổi tiếng khắp thành, Thiện Thính Ngôn. Thiện Thính Ngôn tỏ ý rằng mình không có con, muốn nhận nuôi một cậu con trai. Sau khi thấy Hình Đình, ông ta cảm thấy rất có duyên, muốn nhận nuôi.

Đương nhiên hiệu trưởng Hình rất mừng. Trường của ông đã nuôi rất nhiều đứa trẻ, nếu vẫn tiếp tục không có ai nhận nuôi, một mình ông ấy có lẽ sẽ chẳng gồng gánh được bao lâu nữa. Ông nắm tay Hình Đình, nói: Nhà họ Thiện là một dòng họ rất tốt. Nếu có thể vào đó, vậy đây chính là phước đức ba đời của con.

Hình Đình đồng ý vì hiệu trưởng Hình mong rằng hắn sẽ đi. Chỉ khi hắn vào nhà họ Thiện rồi, trường tình thương của hiệu trưởng Hình mới có thể tiếp tục tồn tại.

Chỉ là trên đời này không còn Hình Đình nữa.

Năm ấy, hắn tám tuổi đi theo Thiện Thính Ngôn vào phủ lớn nhà họ Thiện. Từ nhỏ, hắn chưa bao giờ được nhìn thấy những thứ sang trọng, đứng giữa sảnh mà tay chân không biết đặt vào đâu.

Thiện Thính Ngôn là một người đàn ông rất hiền hòa. Ông ta đeo kính mắt gọng vàng, mỉm cười trông rất ưa nhìn.

“Bạn nhỏ, từ hôm nay trở đi, con sẽ tên là Thiện Triệt Ngọc, là con trai của Thiện Thính Ngôn. Mọi thứ trong nhà này đều là của con, con đừng sợ nhé. Sau này, người hầu cũng tùy con sai bảo, con là cậu chủ, hiểu không?”

Hình Đình tám tuổi nghe cái tên Thiện Triệt Ngọc này cũng không biết nó hay ở đâu.

Cho đến khi người kia giải thích rằng “triệt” nghĩa là thấu triệt, “ngọc” lại trong trẻo, thanh tao không gì bằng. Hai chữ “triệt ngọc” nghĩa là thấu triệt, thanh cao.

Hắn vui vẻ đón nhận cái tên ấy. Hóa ra cuộc đời long đong của hắn cũng có thể chạm được đến hai từ thấu triệt, thanh cao.

Từ đó trở đi, Thiện Thính Ngôn luôn làm tròn bổn phận một người cha. Ông ta dạy mọi kiến thức mình có cho Thiện Triệt Ngọc, dẫn dắt Thiện Triệt Ngọc làm quen với mọi điều trong nhà. Thiện Triệt Ngọc không phụ ý nghĩa cái tên, càng không phụ sự kỳ vọng của người đàn ông kia dành cho mình.

Sau khi được Thiện Thính Ngôn cho đến trường học, thành tích của hắn luôn đứng đầu, thầy cô giáo cũng khen rằng hắn là một học sinh ưu tú.

Sau khi về nhà, Thiện Thính Ngôn càng yêu chiều hắn. Hắn tưởng rằng cuộc đời mình đã sang trang mới, từ nay về sau gà rừng hóa phượng hoàng, những ngày tháng tươi đẹp sẽ không bao giờ kết thúc.

Đến năm mười tuổi, sinh nhật Thiện Thính Ngôn. Hắn cầm món đồ mình vừa mua ở cửa hàng thủ cô, đó chẳng qua chỉ là một cái cốc nho nhỏ màu trắng. Trên cốc có một đóa hoa mai đỏ, là thứ hắn vất vả tiết kiệm tiền nhờ ông cụ trong cửa hàng thủ công dạy mình làm. Hắn rất thống minh, chỉ học hai tháng đã biết cách làm.

Nhưng khi hắn cầm chiếc cốc hoa mai chạy tới phòng sách của cha, hắn trông thấy một người khác đang đứng trong đó.

Hắn tưởng đó là đứa trẻ hư nhà khác chạy vào phòng sách của cha mình chơi trốn tìm nên cười hỏi: “Cậu là ai thế, có trông thấy cha tôi không?”

Cậu bé kia ngoảnh lại, đôi mắt như lưu ly nhìn thẳng vào hắn.

Khóe miệng cậu bé kia cong lên, nói bằng chất giọng non nớt: “Anh chính là Thiện Triệt Ngọc? Thiện Triệt Ngọc thấu triệt, thanh cao?”

Tuy còn nhỏ nhưng hắn vẫn nghe ra thái độ khinh miệt tràn ngập trong lời cậu bé kia nói với mình. Hắn lùi về sau, nhìn vào đôi mắt như lưu ly của cậu bé đối diện với thái độ dè chừng: “Cậu là ai?”

Cậu bé kia chỉ cười, chưa trả lời hắn. Cậu ta bước tới gần, giành lấy chiếc cốc hoa mai trong tay hắn. Hắn hoảng sợ kêu lên: “Cậu trả đây cho tôi, không thì tôi gọi người đó!”

Cậu bé kia vẫn tiếp tục ngó lơ. Cậu ta cầm cái cốc, cẩn thận ngắm nghía một hồi rồi nói, “Điểm này, anh còn không bằng em.” Sau đó, cậu ta nhìn về phía hắn, “Cái cốc này là quà sinh nhật tặng cha? Đừng tặng, ông ấy không cần.”

Vừa dứt lời, tiếng đồ sứ vỡ tan tành vang lên. Hắn thấy chiếc cốc hoa mai mình dồn bao tâm huyết làm suốt hai tháng trời bị cậu ta đập vỡ, những mảnh sứ trắng văng tung tóe khắp phòng sách. Tiếng động đến tai quản gia ở dưới tầng.

Hắn nổi giận, cúi xuống nhặt nhạnh từng mảnh vỡ, “Cậu dựa vào đâu mà làm vậy!”

Cậu bé kia lại đạp lên mu bàn tay hắn. Tuy cú đạp không quá mạnh, nhưng mảnh sứ vỡ bên dưới đã cứa vào lòng bàn tay hắn. Hắn nghe chất giọng non nớt kia vang lên phía trên đầu mình: “Chiết Ngọc, em tên Chiết Ngọc.”

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười khinh miệt, “Chẳng phải anh tên Triệt Ngọc à? Chẳng phải anh thấu triệt, thanh cao à? Vậy thì em sẽ bẻ vụn anh, để xem anh còn thấu triệt, thanh cao thế nào.”

Hắn năm mười tuổi xuất hiện trong bữa tiệc gia đình với bàn tay đầm đìa máu.

Cha hỏi sao tay hắn bị thương. Hắn chỉ trả lời: Là lúc đập vỡ rác rưởi bất cẩn bị thương.

Cha chỉ trách hắn một câu: “Sao con bất cẩn vậy chứ.”

Sau đó, hắn trơ mắt nhìn cha mình dắt tay Thiện Chiết Ngọc bước lên bục cao, giới thiệu với mọi người: “Đây là con trai tôi, Thiện Chiết Ngọc, vừa từ nước ngoài về, còn chưa quen cuộc sống trong nước.

Đó là lần đầu tiên hắn thấy nụ cười tươi của một người có thể gai mắt đến thế.

Thiện Chiết Ngọc nắm tay Thiện Thính Ngôn, nhìn hắn.

Tan tiệc, Thiện Chiết Ngọc cầm thuốc mỡ xuất hiện tại cửa phòng, nói với hắn: “Anh à, nghe nói anh thông minh hơn hẳn những người trước đó. Anh đừng khiến em thất vọng nhé.”

Từ khi quen biết đến khi gặp lại.

Câu cuối cùng gã nói với hắn đều là: Đừng khiến tôi thất vọng.

Hình Đình lắc đầu. Kẻ kia đúng là biến thái. Cả nhà gã đều biến thái.

Hắn nhớ đến “nấm mộ gia đình” khi trước Hà Phục miêu tả cho mình. Rối gỗ diện mạo xinh đẹp sẽ hóa thành hình dáng con người quyến rũ những người trẻ tuổi còn độc thân để tạo nên một gia đình hoàn hảo. Nhưng thứ này cũng không phải gia đình thực sự mà chỉ là một nấm mồ chôn đội lốt gia đình, thế nên loại oán linh này có một tên gọi đặc biệt khác, “nấm mộ gia đình”.

Giờ nghĩ lại, nhà họ Thiện đối với những cô nhi cơ nhỡ chẳng phải cũng là một nấm mộ gia đình hoa lệ hay sao?